Cung Vương xuất
chinh, không chỉ văn võ bá quan mà còn có Hoàng đế Khải Nguyên ra tận
cổng thành đưa tiễn, thanh thế vô cùng to lớn.
Mà Cửu Nương đã sớm trà trộn vào trong quân đội, Thẩm Ngọc vốn còn lo lắng một cô gái yếu đuối như Cửu Nương, ở trong quân đội hỗn tạp toàn nam
nhân như thế sẽ luôn có nguy hiểm. Nhưng Cửu Nương lại nói tám năm qua,
một nữ tử như nàng lại có thể mở quán rượu, nếu không có chút tài năng
làm sao có thể một mình mở quán đến đêm muộn như thế?
Cửu Nương vừa nói như thế, Thẩm Ngọc cũng yên tâm.
Ở trước Khải Hoàn Môn, trước thiên quân vạn mã, Cung Vương trên lưng ngựa chiến cho dù khuôn mặt như trích tiên, thì dáng người vẫn cao ngất như
bạch dương, khí thế chói chang như nắng gắt, trên tay hắn vẫn là cây
ngân thương màu trắng từ lần đầu tiên ra chiến trường, mỗi lần ngân
thương ra trận liền khiến kẻ địch sợ mất mật, ngay cả lần này cũng sẽ là một chiến thắng tuyệt vời.
Ánh mắt Cung Vương không ngừng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong đám người, nhưng cuối cùng vẫn không thấy nàng.
Hắn thu hồi ánh mắt rồi khẽ thở dài, nàng ấy thật sự không đến.
Cung Vương kéo dây cương, thúc ngựa dẫn theo thiên quân vạn mã ra khỏi Khải Hoàn Môn.
Chuyện Đông Cương giao cho Cung Vương xử lý nên cũng không cần phải quá lo
lắng, đối với Phương Duệ mà nói thì việc quan trọng nhất chính là tìm ra nguyên nhân thật sự mà Thái hậu mưu phản.
“Bệ hạ, Thái hậu nương nương từng ở Mãn Xuân Điện, từ khi Trạm Vương sinh
ra đến khi được một tuổi rưỡi, những cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh
hoặc là tự tử hoặc là rời khỏi cung, nhiều năm qua đi không có bất cứ
tung tích gì của bọn họ, đến nay chỉ còn duy nhất một người cũ là Thôi
ma ma bên cạnh Thái hậu nương nương.”
Phương Duệ đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt cũng trở nên tối tăm… tự tử? Rời cung? Vậy chuyện này càng thêm khả nghi.
“Ngươi thử xem có moi được chút thông tin hữu dụng nào từ Thôi ma ma hay
không, ngoài ra phái người quan sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Thái
hậu.”
Dung Thái nhận lệnh, sau đó liền lui ra ngoài, lúc này Thẩm Ngọc mới đi ra từ trong điện.
Thẩm Ngọc đi đến sau lưng Phương Duệ, hai tay nàng đặt lên bờ vai hắn, rồi dùng lực đạo vừa đủ bắt đầu xoa bóp, nàng hỏi:
“Chàng hoài nghi chuyện này có liên quan đến Trạm Vương?”
Phương Duệ gật đầu: “Không thoát khỏi liên quan.”
“Nhưng có một chuyện mà trẫm tương đối tò mò.” Phương Duệ đột nhiên nắm lấy tay nàng.
Thẩm Ngọc dừng lại động tác: “Chàng tò mò chuyện gì?”
Hắn kéo người bên cạnh ra đằng trước rồi đứng lên, để nàng ngồi vào vị trí của mình, sau đó tay hắn nhẹ nhàng bóp vai cho nàng.
Kể từ khi tiến sâu hơn một bước trong mối quan hệ với Thẩm Ngọc, Phương
Duệ luôn là người xoa bóp bả vai cho nàng, làm càng ngày càng thành
thạo.
“Hai ngày nay, A Ngọc của trẫm sao lại trở nên dịu dàng săn sóc như thế, dịu dàng đến nỗi trẫm có chút không quen.” Trước đây làm gì có chuyện Thẩm
Ngọc bóp vai cho hắn? Trong ấn tượng của hắn hoàn toàn không có chuyện
này, mà đừng nói là bóp vai, ngay cả buổi tối… Thẩm Ngọc cũng nhiệt tình đến nỗi hắn hoài nghi có phải Hoàng hậu nhà mình bị người ta hạ cổ độc
hay không!
Thẩm Ngọc ngẩng đầu lên, biết hắn đang nghĩ cái gì, nàng hơi nhếch miệng cười.
“Vậy là bệ hạ không thích thần thiếp dịu dàng sao?”
Vừa nghe hai chữ “Thần thiếp”, Phương Duệ lập tức giật thót cả mình, từ khi nào mà Thẩm Ngọc lại tự xưng là thần thiếp khi ở riêng hai người… Từ
khi nào lại vậy? !
Thấy vẻ mặt này của Phương Duệ, Thẩm Ngọc phì cười một tiếng.
“Thấy chàng gần đây hay chau mày không vui, nên ta chỉ muốn làm chàng vui vẻ
một chút mà thôi… với lại tính tình ta vốn dịu dàng, sao chàng lại có
thể cảm thấy không quen?”
Nghe được Thẩm Ngọc giải thích, Phương Duệ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn vẫn hoài nghi nói:
“Trước đây nàng cũng chưa bao giờ nhiệt tình như thế, tối hôm qua nàng nhiệt
tình khiến trẫm thiếu chút nữa thì không chống đỡ được.”
Sự nhiệt tình của Thẩm Ngọc làm hắn không muốn xuống giường, và càng không muốn lâm triều.
Phương Duệ luôn không đứng đắn, Thẩm Ngọc cũng không phải là không biết, nàng không tiếp tục nói đề tài này cùng hắn.
Nhớ đến mấy lời Cửu Nương nói với nàng, Thẩm Ngọc thu hồi tầm mắt và nói:
“Cửu Nương nói với ta nhân sinh rất ngắn, sao lại phải lãng phí thời gian,
nếu ta cũng đã thích chàng vậy không việc gì phải cứng miệng cậy mạnh
nữa.”
Chữ “Thích” phát ra từ miệng Thẩm Ngọc khiến Phương Duệ thụ sủng nhược kinh, nhưng…
“Tại sao Cửu Nương lại nói mấy lời không nên lãng phí thời gian này với
nàng… chẳng lẽ nàng ấy theo Cung Vương ra chiến trường!?” Phương Duệ một câu liền đoán trúng.
“Cửu Nương quyết đoán như thế, ta cảm thấy rất tốt, so với Cung Vương làm
trễ nải cô nương nhà người ta suốt tám năm thì tốt hơn nhiều, chàng thấy có đúng không?” Thẩm Ngọc nhìn về phía Phương Duệ.
“… Đúng là rất tốt, Hoàng bá thật sự không có trách nhiệm.” A Ngọc nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao hắn đều thuận theo ý nàng, Hoàng bá…
người tự lo đi.
“Nhưng mà chuyện của Cửu Nương cũng không đáng lo ngại, đáng lo ngại phải là
chuyện của Dung Thái.” Thẩm Ngọc lộ ra vẻ mặt suy tư, nàng tiếp tục nói: “Có một lần ta đến tìm chàng sau khi kết thúc cuộc giao chiến với người Đông Cương, ta nhìn thấy quận chúa Lâu A Cửu muốn kéo tay Dung Thái,
Dung Thái lại lùi một bước giống như có điều sợ hãi. Ta còn nhớ lúc trở
lại từ Mạc Châu, Dung Thái cùng quận chúa còn đánh nhau trên đường cái,
chuyện này quả thật rất kỳ quái… chàng có biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì không?”
“Đúng rồi, trẫm thiếu chút nữa thì quên mất chuyện của hai người họ.” Gần đây có quá nhiều chuyện, nên hắn cũng không chú ý tình hình dạo này của hai người kia.
“Chuyện của bọn họ?”
Phương Duệ cúi đầu bên tai Thẩm Ngọc, đem chuyện của Lâu A Cửu và Dung Thái nói cho nàng.
“Nhưng Dung Thái không phải là…” Thẩm Ngọc lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi sau khi nghe xong.
“Lúc trẫm có ý với nàng còn không biết nàng là nữ tử, vậy chuyện này có là gì.” Phương Duệ không hề để ý đến chi tiết nhỏ này.
“Nhưng người khác liệu có nghĩ giống chàng hay không? Nếu ta thật sự là nam
nhân mà chàng lại có suy nghĩ không an phận với ta, vậy ta cũng sẽ giống như Dung Thái, trốn tránh thật xa.” Thẩm Ngọc ghét bỏ nhìn hắn một cái.
Phương Duệ mất hứng nhíu mày: “Trẫm một khi đã ra tay thì mặc kệ nàng là nam nhân hay nữ nhân, trẫm cũng khiến nàng yêu trẫm.”
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn hắn, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
“Theo như ý chàng thì chàng muốn tác thành cho quận chúa Lâu A Cửu, nhưng mà
nhỡ đâu Dung Thái lại không có tình cảm gì với Lâu A Cửu thì sao?”
Chuyện yêu đương nam nữ không thể chỉ một bên tình nguyện, mà phải cả
hai bên đều đồng ý mới được.
Phương Duệ cười cười, “Nếu Dung Thái không thích thì làm sao có chuyện hắn
liên tục nhẫn nhịn quận chúa A Cửu. Ngay cả Đức An là công chúa, Dung
Thái hắn còn không thuận theo ý con bé, nàng đã thấy Dung Thái ngoài
trẫm ra thì hắn chịu thuần phục trước ai khác chưa?” Nói cho cùng là do
hắn dung túng, nên Dung Thái mới có loại tính cách dưới một người, trên
vạn người như này.
Phương Duệ yên lặng cúi đầu nhìn thoáng qua Hoàng hậu nhà mình, hắn cảm thấy
sau này hắn còn dung túng thêm một người có cái tính trên vạn người cộng thêm trên cả một người, mà không… hiện tại nàng cũng có tính tình này
rồi, tuy nhiên hắn cam tâm tình nguyện.
“Ta nhìn thấy Dung Thái kháng cự, chẳng lẽ là do hắn tự ti?” Nếu Dung Thái
quả thực cũng có tình cảm với quận chúa A Cửu, vậy mà vẫn tiếp tục tránh né, khả năng duy nhất là Dung Thái tự ti, dù sao thân phận của hắn có
tôn quý thì hắn cũng không thoát khỏi thân thể không còn trọn vẹn.
“Tính nhẫn nhịn của Dung Thái, so với hắn thì trẫm cũng phải bái phục, nếu
không ép buộc hắn, sợ rằng cả đời này hắn sẽ làm con rùa đen rụt cổ.”
Nhất định phải hạ một liều thuốc cực mạnh, nếu không Dung Thái sẽ giống như kiếp trước.
Hôm đó trước khi rời khỏi kinh thành, ở trên phố xá náo nhiệt, ngay trước mặt mọi người Lâu A Cửu đã nói với Dung Thái — “Nếu như không cưới được ngươi, cả đời này A Cửu sẽ không gả”, cuối cùng vẫn không thành công, Dung Thái kia ngoan cố như tảng đá.
“Muốn ép buộc hắn… lẽ nào lại hạ chỉ chỉ hôn?”
Phương Duệ lắc đầu, hắn cong môi cười, trong vui vẻ mang theo chút xảo quyệt:
“Đúng là hạ chỉ chỉ hôn, nhưng không phải chỉ hôn với Dung Thái. Nếu chỉ hôn
cho Dung Thái, e rằng hắn sẽ kháng chỉ, tuy nhiên chỉ hôn A Cửu cho
người khác… có lẽ Dung Thái sẽ thừa nhận tình cảm của chính mình.”
Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, “Ngày mai nàng để quận chúa A Cửu tiến cung
bồi nàng nói chuyện, sau đó hãy nhắc đến thế tử Nam Triệu của Tề vương
phủ, rồi nàng vờ như đang có ý muốn tác thành cho A Cửu.”
Phương Duệ vừa dứt lời, Thẩm Ngọc lập tức hiểu ý, nàng cười nói:
“Nói đến làm việc xấu, đúng là không ai vượt được chàng.”
Phương Duệ nhéo mũi Thẩm Ngọc: “Nếu không làm việc xấu thì làm sao trẫm lừa được nàng tiến cung.”
Hôm sau, Thẩm Ngọc gọi Lâu A Cửu tiến cung nói chút chuyện nhà… Thẩm Ngọc
lớn bằng từng này, đây cũng là lần đầu tiên nói mấy chuyện kiểu này, sợ
rằng nói đi nói lại cuối cùng liền biến thành nghị luận việc quốc gia
đại sự.
Cho dù làm Hoàng hậu hay là xử lý mấy chuyện liên quan đến tam cung lục
viện, thật sự không phải là việc mà Hoàng hậu giả nam nhân suốt hai mươi năm như nàng có thể hiểu rõ, mỗi lần xử lý là nàng đã cảm thấy nhức
đầu.
Thế nên chuyện tam cung lục viện hầu hết đều do Phương Duệ giúp nàng, còn
nàng có đôi khi còn thay Phương Duệ phê duyệt tấu chương.
Triều đại Khải Nguyên của hiện tại khác với tiền triều ở chỗ là đế hậu có thể cùng nhau thảo luận chuyện chính sự.
Lâu A Cửu mang theo tâm trạng thấp thỏm không yên tiến cung.
Lúc Lâu A Cửu đang định hành lễ, Thẩm Ngọc theo thói quen định bắt tay, lúc này nàng mới phát hiện không đúng, lập tức đem tay đặt ở trên bụng… Lâu ngày làm nam nhân, thiếu chút nữa thì nàng đã quên lễ nghi giữa nữ tử.
Lâu A Cửu: “…”
“Quận chúa A Cửu, không cần đa lễ.” Động tác vừa rồi lúng túng nhưng vẻ mặt lại không hề có điểm hoảng loạn.
Lâu A Cửu vẫn hành lễ, sau đó nàng liền hỏi:
“Không biết Hoàng hậu nương nương triệu kiến A Cửu là vì chuyện gì?”
“Quận chúa A Cửu cảm thấy Thế tử Nam Triệu của Tề Vương phủ là người thế
nào?” Thẩm Ngọc nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười này khiến người ta
không nhìn ra nàng có ý đồ gì.
Lâu A Cửu nhíu mày nói: “Xưa nay A Cửu cùng Thế tử Nam Triệu không quan hệ sâu, nên cũng không biết Thế tử là người như nào.”
“Nghe nói vị Thế tử này vô cùng xấu xí, lại còn ham mê nữ sắc. Riêng tiểu
thiếp trong phủ đã có vài chục người, tính tình lại nóng nảy vũ phu, nếu ta tứ hôn ngươi với…”
Lời này vừa nói ra, Thẩm Ngọc kín đáo nhìn Lâu A Cửu. Thấy Lâu A Cửu nhíu
mày, vui vẻ trên mặt nàng càng sâu. Quả nhiên quận chúa A Cửu có ý với
Dung Thái.
“Ngươi đoán xem …Liệu Dung Thái sẽ ra mặt ngăn cản không?”
Lâu A Cửu nghe vậy liền ngẩn người, nàng sững sờ hồi lâu, sau đó mới không được tự nhiên nhìn Thẩm Ngọc.
“Hoàng hậu nương nương sao…” Sao lại biết được chuyện này?