“Coi như Hoàng thượng biết rõ ta là gián điệp của Đông Cương, vậy ngươi làm
sao đoán được hôm nay ta sẽ ra tay, nhỡ đâu ta vẫn tiếp tục ẩn núp thì
sao?!”
Thẩm Ngọc đút cây dao vào trong vỏ, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dứt khoát và kiên quyết, dáng vẻ này không giống với lúc bình thường mà Phương Duệ
nhìn thấy.
“Tiêu phi, ngươi có nhớ ta từng giả nam suốt hai mươi năm không? Loại chuyện
nhỏ này còn không nhìn ra thì thân phận ta đã sớm bị vạch trần. Vì ngươi sốt ruột đi thăm dò lúc ta được Thái hậu triệu kiến, hơn nữa trong lời
nói của ngươi đều cho thấy ngươi không biết ta sẽ làm Hoàng hậu, ngươi
thể hiện ra bản thân ngươi sau này mới là nữ chủ nhân của hậu cung… nếu
không như thế thì ta cũng sẽ không phát hiện ra.”
“Ta vẫn không hiểu, vì sao chỉ bằng mấy câu nói đó mà người nhất định cho rằng hôm nay ta sẽ động thủ tại tiệc cưới?!”
Thẩm Ngọc bước từng bước đến gần Tiêu phi, nàng cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng vào Tiêu phi:
“Ngươi nói không sai, nếu như chỉ là một gián điệp bình thường thì mục tiêu
của bọn họ chính là thực hiện đúng theo kế hoạch, tuyệt đối không có
hành vi vượt ra ngoài kế hoạch. Dựa theo tình huống lần này, giả sử Đông Cương không thể dành phần thắng một trăm phần trăm thì người kia sẽ ra
lệnh cho ngươi phải yên lặng theo dõi diễn biến, tuyệt đối không thể để
thân phận bị bại lộ. Nhưng Đông Cương lại xem nhẹ hậu vị trong mắt ngươi và chấp niệm của ngươi đối với Hoàng đế Khải Nguyên. Nếu hôm đó ở bên
ngoài An Ý Cung, ngươi không biểu hiện ra ham muốn hậu vị vội vàng như
thế, có lẽ ngày hôm nay ta đã không đề phòng ngươi.”
Có đôi khi chấp niệm của một người rất đáng sợ, nó có thể khiến con người
ta mất đi cả lý tính. Tiêu phi muốn cùng nàng ngọc nát đá tan, cũng hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của nàng.
“Thẩm Ngọc! ! ! Nếu không phải ngươi xuất hiện thì Hạ phi đã chết cùng Lệ phi chỉ số thông minh bằng không, căn bản không phải là đối thủ của ta. Nếu không phải ngươi thì người leo lên Hậu vị phải là ta, về sau người ngồi trên Đế vị cũng sẽ là nhi tử của ta!”
Ánh mắt Thẩm Ngọc lạnh như băng nhìn Tiêu phi đang lên cơn điên loạn, nàng
đang suy nghĩ nên nói gì để nàng ta biết thế nào là sự thật tàn khốc.
Thẩm Ngọc suy nghĩ trong chốc lát, nàng hạ thấp giọng đủ để chỉ hai người nghe được:
“Ngươi cho rằng bệ hạ thật sự thích nữ nhân sao?”
Tiêu phi bỗng nhiên trợn to hai mắt, nàng nhìn chằm chằm về phía Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc cười một tiếng: “Ngươi nhớ lại xem, bệ hạ lúc nào thì quen biết ta và lúc nào thì nói biết thân phận nữ nhi của ta?”
Giống như hiểu ra vấn đề gì đó, Tiêu phi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi… không có lửa làm sao có khói, trong này nhất định có nguyên nhân.
Hiện tại nàng mới nhớ ra, Phương Duệ đã sớm quen biết Thẩm Ngọc từ nhiều
năm, sau khi Thẩm Ngọc làm quan thì chuyện gì hắn cũng đề bạt, đi đâu
cũng mang theo Thẩm Ngọc. Nếu khi đó Phương Duệ đã biết Thẩm Ngọc là nữ
tử thì hắn sẽ không đợi đến bây giờ mới lập hậu và sẽ càng không đợi đến hôm nay.
Tiêu phi cẩn thận suy nghĩ, không phải Phương Duệ hoài nghi ba phi tử trong
hậu cung là người Thái hậu nên mới không chạm vào, mà là… ngay từ đầu
hắn không hề thích nữ nhân!
Uổng công nàng nảy sinh tâm tư khác thường với hắn!
“Hoàng hậu nương nương, Tiêu phi nên xử lý thế nào?”
Nhìn máu tươi trên nền đất cùng ánh mắt u ám của Tiêu phi, Thẩm Ngọc tỉnh táo nói:
“Áp giải vào đại lao, nhất định phải trông giữ nghiêm ngặt, tra hỏi rõ ràng những năm gần đây nàng ta đã cung cấp bao nhiêu tin tức cho Đông
Cương.”
Thị vệ đồng thanh nhận mệnh lệnh, đem Tiêu phi áp giải ra ngoài.
Đức An đứng ở một bên xem đến sững sờ, sau đó nàng ngay lập tức vỗ tay, sùng bái nói:
“Hoàng tẩu, tẩu thật khí phách, quả thực không cùng một dạng với mấy nữ nhân kệch cỡm kia!”
Thẩm Ngọc kinh ngạc nhìn Đức An:
“Công chúa, sao muội lại xuất hiện ở đây?”
Đức An toét miệng cười, nàng thân mật kéo tay Thẩm Ngọc, dường như hoàn
toàn không bị ngăn cách đối với việc Thẩm Ngọc từng cải trang thành nam
nhân.
“Vốn dĩ muội đang ở núi Tây Lệ, nhưng ngày đại hôn của hoàng huynh làm sao
muội có thể không trở về. Tuy nhiên hoàng huynh lại sai người ngăn cản
muội lại, giống như là sợ muội làm hỏng việc. Cho nên muội mới đồng thời trở về cùng nhóm người Lôi Thanh Đại.”
Nhắc đến Lôi Thanh Đại, Thẩm Ngọc mới nhớ Phương Duệ cũng ra ngoài giết địch, nàng liền có chút lo lắng.
Đức An nhìn ra lo lắng trên mặt Thẩm Ngọc, nàng bèn an ủi:
“Hai người chúng ta ngay đến sức cầm đao cũng không có, ra ngoài cũng chỉ
làm bia đỡ đạn lại còn khiến mọi người phân tâm. Thân thủ của hoàng
huynh là vô địch thiên hạ, chúng ta không cần phải lo lắng, cứ ở đây chờ là tốt rồi.”
Đức An nói mấy lời này, Thẩm Ngọc cũng đoán được Phương Duệ để Đức An ở bên cạnh nàng, phòng ngừa nàng thật sự chạy ra ngoài.
Nhưng…
Hai nén hương qua đi, người sốt ruột muốn chạy ra ngoài không phải nàng… mà là Đức An.
“Hoàng tẩu, hoàng tẩu… tẩu nói xem sao đến giờ bọn họ còn chưa đánh xong?
Chẳng lẽ kẻ địch mạnh hơn chúng ta?” Đức An liên tục đi tới đi lui trong điện mà không hề thấy chóng mặt.
Nhưng Thẩm Ngọc bị mũ phượng đè nặng trên đầu, lại rất nhanh bị Đức An làm cho chóng mặt.
Đức An hỏi Thẩm Ngọc, sau đó lại tự mình trả lời:
“Đương nhiên là hoàng huynh chúng ta mạnh hơn, bọn họ làm gì có cửa thắng?!”
“Thân thủ của hoàng huynh là vô địch thiên hạ, ta không cần phải lo lắng. Vậy những người khác phải làm sao bây giờ, chẳng may bọn họ đều biến thành
bia đỡ đạn thì sao?”
Thẩm Ngọc cảm thấy không phải Đức An lo lắng cho hoàng huynh nhà mình, mà là lo lắng cho những người khác, tuy nhiên nàng cũng không đi vạch trần
Đức An.
Đến tận đêm khuya, tiếng chém giết bên ngoài vẫn còn chưa kết thúc. Đại
Nguyên Điện được bảo vệ cực kỳ tốt, cả bên trong lẫn bên ngoài là một
tầng cẩm y vệ, nên kẻ địch rất khó tấn công được vào bên trong.
Thẩm Ngọc cũng không cần phải lo lắng cho những người khác ở trong cung.
Phương Duệ đã đoán được Đông Cương sẽ hành động, cho nên hắn đã sớm sắp xếp
nơi an toàn trong hoàng cung cho những người không biết võ công ẩn nấp.
Thẩm Ngọc dù không nói ra, nhưng trong lòng cực kỳ lo lắng cho Phương Duệ.
Ngày đại hôn máu chảy thành sông, nàng hiểu điều đó nên cũng không có gì phải sầu não, chỉ là nàng lo lắng cho nam nhân của nàng đang giết địch
ngoài kia.
Như Đức An đã nói, không ra ngoài mới là lựa chọn sáng suốt nhất, còn ra
ngoài chính là lựa chọn ngu xuẩn, nam nhân người ta đang tập trung giết
địch, mình là thân nữ nhân tay trói gà không chặt mà đi ra ngoài, cho dù trận chiến có thể thắng cũng bị lật ngược tình thế thành thua.
Sau lưng một người nam nhân thành công sẽ là một nữ nhân khôn khéo, ngàn vạn lần không thể là một nữ nhân ngu xuẩn.
Gà gáy báo hiệu bình minh, phía chân trời dần xuất hiện những tia sáng dịu dàng của ngày mới, lúc này tiếng đánh nhau bên ngoài mới bắt đầu yên
tĩnh.
Cửa chính của Đại Nguyên Điện cuối cùng cũng được mở, bầu không khí bên
ngoài nồng đậm mùi tanh của máu tươi, nhìn thấy nam nhân một thân hồng y nhấc theo thanh kiếm xuất hiện ở cửa đại điện, Thẩm Ngọc mới thở phào
nhẹ nhõm.
“A Ngọc, đã không sao rồi.” Trên mặt Phương Duệ dính máu, nhưng không phải là máu của hắn.
Phương Duệ đi đến trước mặt Thẩm Ngọc, hắn đang định ôm lấy nàng thì nàng đã bước lên rồi ngả người vào lồng ngực hắn.
Sắc mặt Phương Duệ căng thẳng, ngay sau đó hắn lại nghe được tiếng hít thở
đều đều của nàng, lúc này hắn mới nhẹ nhàng cười một tiếng.
Trước ngày đại hôn mấy ngày, Thẩm Ngọc đã bị mất ngủ, mỗi ngày tổng cộng ngủ
không quá ba canh giờ, hơn nưa đêm nay tinh thần còn liên tục lo lắng
căng thẳng, cho nên lúc nhìn thấy Phương Duệ bình an, nàng mới an tâm
ngủ thiếp trên người Phương Duệ.
Phương Duệ ôm Thẩm Ngọc, rồi phân phó cho những người khác:
“Có lẽ vẫn còn kẻ địch lẩn trốn trong hoàng cung, ngày tiếp theo này đành vất vả cho mọi người.”
Tướng sĩ trong điện ào ào quỳ xuống, tay ôm vũ khí, đồng thanh nói:
“Chúng thần cẩn tuân thánh mệnh!”
Phương Duệ ôm người tiến vào nội điện, hắn đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng rồi dịu dàng vuốt ve gò má nàng một cái.
Không có nổi mấy người chịu được cảnh ngày đại hôn của mình lại là ngày đại
khai sát giới, vậy mà Thẩm Ngọc vẫn có thể hiểu cho hắn.
Phương Duệ cúi người đặt lên trán Thẩm Ngọc một nụ hôn, sau đó hắn phân phó cho cung nữ trong điện:
“Hầu hạ nương nương cho tốt.”
Dặn dò xong, Phương Duệ lại lập tức đi ra ngoài. Bây giờ còn chưa diệt trừ
được toàn bộ quân phản loạn Đông Cương, hắn tạm thời không thể buông
lỏng cảnh giác.
Lúc cửa chính của Đại Nguyên Điện được mở ra, Đức An sốt ruột chạy ra
ngoài, nàng vội vàng tìm kiếm bóng dáng Ôn Lăng trong đám người.
Nhìn từng người từng người một, tất cả đều không phải Ôn Lăng, hốc mắt Đức An nhanh chóng phiếm hồng.
Đột nhiên bả vai nàng bị vỗ một cái, nàng xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt Ôn Lăng, nước mắt nàng bỗng chốc như vỡ đê.
Đức An mạnh mẽ ôm lấy Ôn Lăng khiến cho thân thể hắn cứng đờ…
Ơ… ơ… Vị công chúa điêu ngoa tuỳ hứng này sao lại ôm hắn?!”
“Ôn Lăng, ta nói cho ngươi biết, ngươi sống là phò mã của ta, chết cũng là phò mã của ta!”
Đột nhiên xuất hiện màn tỏ tình, Ôn Lăng cảm thấy mình như nằm mơ.
Lâu A Cửu đang kiểm tra tình hình thương vong của binh lính, nhìn thấy cảnh Đức An chủ động như thế, ánh mắt nàng chợt loé, tựa như đang nghĩ đến
chuyện gì đó.
Dung Thái thấy công chúa Đức An cùng Ôn Lặng thế kia, hắn vốn định tiến nên
nhắc nhở hai người nên chú ý hoàn cảnh, nhưng vừa nhìn thấy Lâu A Cửu
đứng ở một bên tựa như đang suy nghĩ, bước chân Dung Thái nhất thời dừng lại, hắn không tiếp tục đi lên phía trước, mà yên lặng rút khỏi phạm vi tầm mắt của Lâu A Cửu.
Lâu A Cửu là một cô nương rất tốt, hắn không thể làm nàng lỡ dở, với lại hắn không xứng với nàng.
Bận rộn cả ngày, mùi máu tanh trong cung đã nhạt đi rất nhiều.
Thẩm Ngọc ngủ một ngày cũng đã tỉnh dậy, nàng đổi hỷ phục trên người, sau đó cùng cung nữ đi ra ngoài xem xét.
Nghe mọi người nói có lẽ tàn dư của Đông Cương còn có thể xông vào Hoàng
cung, hơn nữa không biết trong Hoàng cung còn có người của Đông Cương ẩn nấp hay không, cho nên một bộ phận binh lính đã được lưu lại để đóng
quân trong đây và luân phiên nhau canh gác.
Hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, thành Kim Đô tự nhiên cũng nghiêm ngặt theo.
Trong tẩm điện không thấy người, ngay cả Đại Nguyên Điện cũng không thấy
người, Thẩm Ngọc đoán Phương Duệ còn đang bận tối mắt tối mũi.
Lúc đang đi tìm Phương Duệ, nàng lại nhìn thấy Lâu A Cửu cùng Dung Thái ở
phía đằng xa, Lâu A Cửu hình như muốn kéo tay Dung Thái, còn Dung Thái
lại lùi về sau một bước.
Thẩm Ngọc thoáng suy nghĩ, nàng quyết định không đi quấy rầy bọn họ.
Thẩm Ngọc từ cung điện đi ra, cung nhân cùng thái giám đều nhất mực cung kính hành lễ, gọi một tiếng “Hoàng hậu nương nương.”
Gọi đến mức toàn thân nàng không được tự nhiên, nhưng nàng vẫn tỏ ra thản nhiên, lạnh nhạt.
Cuối cùng khi tìm được Phương Duệ, là ở bên đình viện được dựng tạm ở trong
cung, không biết hắn đang cùng Cung Vương và Trạm Vương thương nghị
chuyện gì, chỉ thấy vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc.
Thẩm Ngọc cũng không đi quấy rầy Phương Duệ, nàng lẳng lặng đứng từ xa nhìn hắn.
Vì thính giác của Phương Duệ vô cùng tốt, lúc Thẩm Ngọc đến đây, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân nàng.
Phương Duệ dặn dò thêm một hai câu, sau đó để mọi người về nghỉ ngơi.
“Sao nàng không ngủ nhiều thêm một chút?” Phương Duệ đi tới hỏi.
Thẩm Ngọc đã ngủ nguyên một ngày, làm sao có thể ngủ được nữa, ngược lại hắn mới là người nên nghỉ ngơi.
“Đừng để bản thân quá mệt.”
Phương Duệ ừ một tiếng, hắn cho những người khác lui rồi kéo Thẩm Ngọc đến góc tối không người trong đình viện.
“Trẫm quả thực mệt mỏi.” Phương Duệ nói xong liền nằm xuống, gối lên đùi Thẩm Ngọc.
Hô hấp của Phương Duệ nhanh chóng đều đặn, xem ra hắn đã hai ngày một đêm không chợp mắt, đúng là mệt chết mà!
Thẩm Ngọc đau lòng, nên cũng để yên cho hắn gối.
Mây đen chậm rãi tan đi, lộ ra ánh trăng trong trẻo, sáng tỏ trên bầu trời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT