“Thật là ngây thơ,” Ngón tay Trần Ức vuốt nhẹ gương mặt láng mịn chốc lát, sau đó liền nhéo một cái: “Nếu như anh ghét bỏ em, bây giờ cho dù nói lời dễ nghe, sau đó chẳng phải vẫn là ghét bỏ sao, lời ngon tiếng ngọt là thứ vô dụng nhất.”

Tính cách Trần Ức vẫn như trước thẳng thắn đến đáng sợ, ít có người chịu nổi, nhưng mà khiến người an tâm hơn so với bất kỳ lời thề non hẹn biển nào. Nhất thời Phó Tu Niên không biết nên vui hay giận: “Vì thấy vô dụng, cho nên trước nay không nói sao?”

“Cũng không phải,” Trần Ức thấy canh trong nồi muốn trào ra nồi rồi, tắt bếp mới tiếp tục nói: “Bọn họ đều nói anh khen người nghe không hay.”

Phó Tu Niên bị câu nói này chọc cười, một bên có lún đồng tiền hơi nông: “Việc này cũng đúng, nghe anh mắng cũng không tệ.”

Trong nồi canh đã vừa sôi, khoai tây vừa bỏ vào cũng đã chín, nấu nữa sẽ nát, Phó Tu Niên múc canh, gần như vô tình hỏi: “Đúng rồi, anh đóng phim gì?”

Trần Ức nhận lấy chén canh nóng bỏng tay, thuận miệng nói: “Tên là “Vi thần”, anh diễn nam thứ, trùm phản diện.”

Sơ lược, vai chính của “Vi thần” là Yến Đạo Ninh, là một tiểu quan cửu phẩm từng bước tiến vào triều, cuối cùng trở thành một đại danh thần trong truyện người xưa. Trần Ức đóng vai Cửu hoàng tử Mạnh Ngọc, không chịu trói buộc, lòng dạ độc ác, bởi vì Yến Đạo Ninh là thuộc phe thái tử, cho nên một lòng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, vai diễn có trọng lượng nhất định, loại nhân vật phản diện này khốc soái phải diễn như thế nào mới gọi là hợp lý.

Phó Tu Niên nghe vậy kinh ngạc lên tiếng: “A? Trùng hợp, anh cũng nhận “Vi thần” sao?”

Trần Ức ngừng húp anh, hơi nhíu mày: “Sao, em cũng nhận bộ phim này?”

Phó Tu Niên gật đầu: “Vâng, mà đất diễn không nhiều, nhân vật nhỏ thôi, em diễn Lục Sương.”

Lục Sương là mưu thần đứng đầu của phe Cửu hoàng tử Mạnh Ngọc, có thể nói kinh tài tuyệt diễm, mưu kế chất chồng, mà kì thực là gian tế Thái tử phái tới, lúc sống còn mới gỡ xuống lớp ngụy trang, nói cách khác… phần diễn của hai người họ liên quan rất chặt chẽ tới nhau.

Trần Ức bừng tỉnh: “Nhân vật nhỏ không quan trọng lắm, cuối cùng anh cũng chết trong tay em thôi.”

Đúng thế, cuối cùng, đại kết cục Lục Sương một kiếm giết chết Mạnh Ngọc.

Hai tay Phó Tu Niên nắm lấy nhau, ở dưới bàn nhẹ nhàng đá chân Trần Ức, như nói đùa: “Võ công em không như anh, lỡ cuối cùng bị anh giết ngược lại thì làm sao?”

Da cậu trắng nõn, ánh mắt vẫn đơn thuần vô hại như trước tới giờ, mà mới vừa nhấc mắt, lại như mơ hồ mà câu nhân, lông mi dầy kéo bóng, như cánh bướm chợt muốn bay, làm lòng người ngứa ngáy.

Trần Ức mở ra hai tay đặt lên ghế tựa, vẫn ung dung không vội nhìn cậu: “Anh không ra tay cũng được vậy, mặc em giết.”

Ừ, nghe những lời này.

Trần Ức uống xong canh, cũng không chơi điện thoại, cứ như vậy theo dõi cậu, Phó Tu Niên tránh né ánh mắt của gã, mà nhìn cái bát rỗng, nhưng Trần Ức chẳng biết từ lúc nào đi tới phía sau cậu, cánh tay dài duỗi ra nhấc người ta lên.

Phó Tu Niên lảo đảo bị mang vào phòng, mơ hồ đoán được chuyện xảy ra sau đó, lắp ba lắp bắp nói: “Trần… Trần Ức…”

Trần Ức nói: “Không cần giải thích, anh biết em thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh đã rất lâu rồi.”

Phó Tu Niên bị gã nghiêng người đè xuống giường, tựa hồ đã không mặt mũi mà nhìn gã nữa, mu bàn tay che mắt, hơi nghiêng đầu, cổ áo mở rộng, lộ ra mảnh lớn da thịt, tùy ý Trần Ức trên làn da trắng nõn, trên xương quai xanh lưu lại những dấu hôn nhợt nhạt, sau đó hàm hàm hồ hồ giải thích: “Em không thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh…”

Trần Ức cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Ừ, là anh thèm muốn em.”

Phó Tu Niên nghe vậy nhịn không được cả người run lên một cái, Trần Ức tựa có cảm giác, đầu ngón tay càng trêu chọc lợi hại hơn, ở trên môi cậu mà ma sát, đem những tiếng kêu rên chực chờ bên miệng đối phương mà hết mức nuốt trong bụng.

Trần Ức kỳ thực rất tuấn tú, loại trời sinh đã mang vẻ hư hỏng làm những nữ sinh mới biết yêu bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Trước đây ít fan là bởi vì mọi người nhìn theo hướng phiến diện, hiện tại không ít người tỉnh táo nhìn kỹ lại, phát hiện gã hoàn toàn có thể so với những thần tượng ngoài kia, muốn mặt có mặt, có vóc dáng có thân hình, hơn nữa vô cùng soái tới mức được công nhận.

Hiện tại đại khái tình huống trực quan chính là, fan nữ trong fandom tăng lên với tốc độ kinh người, hiện tại đã tăng gấp đôi, đồng thời một có một đợt những tag được treo lên, như măng mọc sau cơn mưa.

Năng lực của Ninh Đồng cao hơn Chu Minh nhiều, dựa vào đợt sóng gió này mà nhờ blogger tẩy trắng tạo thế, fan weibo cũng tăng hơn, cũng rải tin Trần Ức diễn “Vi thần” khắp nơi. Dù sao trước đó gã cũng không có bất kỳ tác phẩm tiêu biểu nào, bộ đầu tiên diễn chính là lại là chế tác lớn, sau này cũng khó tránh khỏi lời phàn nàn, có fan giúp đỡ thì cũng có thể mạnh hơn không ít.

Tới ngày quay, Đinh Đang đã sớm tới đón Trần Ức, đến trường quay thì diễn viên trong đoàn vẫn chưa tới đủ, bất quá Phó Tu Niên đến sớm nhất, đang ngồi ở trước gương để chuyên gia trang điểm cạo thái dương, sắc mặt nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút cao lãnh, chẳng có nét ngoan ngoãn như trước mặt Trần Ức.

Đóng vai nam chính Yến Đạo Ninh chính là ảnh đế Sầm Thanh, xuất đạo tới nay anh vẫn luôn đứng đầu, thêm vào bản thân có thực lực, chưa đầy mấy năm cũng đã có chút thành tích, bất quá người ta vẫn say sưa kể về gia thế bối cảnh nhà anh. Cư dân mạng hàng năm đều có bài “Những minh tinh có gia tài trăm triệu, diễn không tốt thì về thừa kế gia nghiệp”, đều có tên của anh.

Sầm Thanh đã ba mươi tuổi, mặt mày tuấn lãng, khí chất trầm ổn, an vị bên cạnh Phó Tu Niên, đã thay đồ diện, đang dán tóc giả, bất quá không biết tại sao, anh luôn nghiêng đầu nói chuyện cùng Phó Tu Niên, thoạt nhìn giống như là thân thiết, theo kiểu dù người kia chỉ đáp ba bốn câu thì nhiệt tình của anh cũng không dập tắt được.

Trần Ức liền dựa vào tại cửa đứng như vậy ba, bốn giây, Phó Tu Niên từ trong gương phát hiện hắn, lúc này vui vẻ quay đầu lại: “Trần Ức, anh cũng tới?”

Chuyên gia trang điểm gấp gáp, nhanh chóng lên tiếng: “Ấy ấy ấy, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, cạo lệch thì làm sao.”

Phó Tu Niên nghe vậy đành phải quay đầu đi, kết quả từ trong gương phát hiện Trần Ức cười, liếc mắt nhìn mình, ánh mắt xấu xa lộ lên. Lúc này cậu lúng túng ho nhẹ một tiếng, tránh khỏi tầm mắt gã.

Sầm Thanh nghe tiếng, lúc này mới phát hiện Trần Ức, xuyên qua gương nhìn lại, người đàn ông này thân hình cao to, ngũ quan rõ ràng, khí chất sắc bén, rất thích hợp diễn Mạnh Ngọc.

Đoàn kịch có lời đồn đãi, Sầm Thanh lần này tiếp quay “Vi thần”, ban đầu ứng vai nam thứ Mạnh Ngọc, mà không biết tại sao sau đó diễn nam chính Yến Đạo Ninh, nói vắn tắt như thế thì cũng không ai tin.

Không quản là thật hay là giả, Sầm Thanh ngồi ở trên ghế cười lên tiếng chào hỏi gã, thái độ vừa không quá nhiệt tình cũng không có vẻ lạnh lùng, Trần Ức cũng lễ phép định đáp lại, chỉ là vì tính cách của mình, nên thoạt nhìn có chút thờ ơ.

Lập tức liền có chuyên gia trang điểm đến hóa trang cho Trần Ức, Trần Ức trước đây chưa từng trải qua chuyện này, không khỏi nhìn gương nhiều lần, kết quả không ngờ lại làm em gái trang điểm xấu hổ, mặt đỏ chót.

Phó Tu Niên đem tất cả thu vào đáy mắt, không nhanh không chậm cầm thông cáo lên, sau đó nói với Trần Ức: “Lần quay chụp này ở Chiết Giang, ngày hôm nay chụp trang phục, khả năng sáng ngày mốt phải bay, nhớ thu dọn hành lý.”

Trần Ức: “Hành lý dễ thu xếp, không vội.”

Phó Tu Niên nghĩ thầm, trong miệng Trần Ức, cái gọi là dễ thu xếp tám phần mười chính là đem quần áo lung tung mà nhét thành một đống, không phải quên này thì quên kia, chỉ dặn dò: “Thời tiết hơi nóng, nhớ phải mang chống nắng.”

Sầm Thanh bên cạnh nhìn, nét mặt hơi sâu xa, lập tức bật cười, ngữ khí nói chuyện với Phó Tu Niên như rất hiểu cậu: “Mà hiếm thấy em tỉ mỉ thế, quan hệ hai người cũng khá đấy.”

Phó Tu Niên thuận miệng đáp, thái độ với anh chẳng hề thân thiện chút nào: “Rất tốt, trước đây chúng tôi từng tham gia một chương trình.”

Sầm Thanh cười nói: “Xem ra ngày khác anh phải kéo em cùng anh quay chương trình mới được.”

Anh hoá trang tương đối nhanh, nói xong cũng không chờ Phó Tu Niên trả lời, đứng dậy đi chụp hình, Trần Ức không thích nói chuyện, vẫn bình chân như vại vắt chân ngồi ở trên ghế, thấy Sầm Thanh rời đi, mới tựa như cười mà không cười hỏi Phó Tu Niên một câu: “Hai người, quan hệ không tệ hả?”

Phó Tu Niên suy nghĩ một chút, ăn ngay nói thật: “Em thấy không thân, quan hệ ở mức bình thường.”

Trần Ức cho cậu, cũng không dám thân.

Dán tóc giả rất phiền phức, chuyên gia trang điểm bận bịu hồi lâu mới làm xong, tất nhiên là có đền đáp, khi Trần Ức thay xong quần áo đi ra, mọi người cùng nhau sáng mắt lên, chỉ cảm thấy chẳng ai hợp với vai Mạnh Ngọc hơn Trần Ức.

Mạnh Ngọc trong phim chính là ứng cử viên có thể tranh ngôi vị hoàng đế mạnh nhất, tất nhiên không phải hạng người bình thường, gã tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, lòng dạ độc ác, trước nay vẫn thu liễm ẩn núp. Vẻ ngoài Trần Ức theo thói quen là lười nhác cùng hờ hững, mà nhất cử nhất động lại như mang theo vẻ sắc bén, che giấu dưới trang phục đen tuyền là thanh kiếm kỳ lân giấu trong tay áo, phảng phất như trời sinh để đóng người này.

Khí chất Phó Tu Niên dường như lại có sự đối lập rất lớn, bởi vì cậu đóng vai Lục Sương, là nhân vật mưu thần thâm tàng bất lộ, trang phục nhẹ nhàng nhạt màu, như tiên giáng trần, thêm vào khóe miệng vĩnh viễn mang theo ý cười, làm người ta có cảm giác nhìn không thấu, cũng không gây chú ý như Trần Ức.

Phó Tu Niên không phải không thừa nhận, mình và người khác đều cảm thấy Trần Ức rất soái, cậu dùng di động chụp hai tấm, thận trọng khen: “Anh mặc bộ này rất soái.”

Trần Ức theo bản năng nói: “Em cũng không xấu.”

Phó Tu Niên chưng hửng: “…”

Trần Ức nhíu mày: “Em thấy không, anh đã nói anh khen cũng nghe không hay rồi.”

Lúc chụp ảnh, đạo cụ là một thanh kiếm, Trần Ức rút ra nhìn một chút, phát hiện là đồ giả, nhất thời không còn hứng thú, lại cắm nó vào trong vỏ kiếm, nhiếp ảnh gia tùy tiện để gã bày tư thế, Trần Ức cũng là đúng là tùy tiện bày ra tư thế, thanh kiếm để ở sau lưng, mắt sáng như đuốc nhìn về phía ống kính.

Khí chất gã đặc biệt, rất hút mắt, thêm vào ngũ quan rõ ràng, loại gương mặt này rất ăn ảnh, nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp hình, sau đó liền thay đổi mấy bộ quần áo, căn bản không tốn sức là đã chụp xong.

Trần Ức chụp rồi không vội đi, tẩy trang ngồi ở một bên chờ Phó Tu Niên, xung quanh tựa hồ có nhân viên công tác là fan gã, cầm bức ảnh muốn gã kí tên, nhưng đẩy tới đẩy lui cũng không ai dám tới cả.

Phó Tu Niên chụp ảnh xong, thấy thế không khỏi cười cười, giúp các cô đem ảnh đưa tới cho Trần Ức đang chơi di động: “Này, fan anh nhờ anh ký tên đấy.”

Trần Ức nghe vậy ngẩng đầu, theo bản năng nhận ba tấm hình trong tay Phó Tu Niên, lại nhìn cách đó không xa, có ba cô gái đang núp ở bên cạnh nhìn gã, Phó Tu Niên đưa tới một cây bút nói: “Kí cho các bạn ấy đi.”

Trần Ức nghe vậy đang chơi game một nữa rồi thôi, nhận bút kí tên mình vào ảnh, thế bút cuồn cuộn, tùy ý bất kham, nét chữ nết người, rất giống tính gã.

Đem ảnh trả lại, ba cô gái lập tức rất vui mừng rời đi, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng làm Trần Ức không hiểu nổi, gã vỗ vỗ ống quần, nhìn Phó Tu Niên nói: “Nhanh chóng thay đồ đi, anh tính tới nhà em ăn quỵt cơm.”

Gã quang minh chính đại nói ra, người khác cũng không cảm thấy có cái gì vấn đề.

Trần Ức kỳ thực không ngại đem tình yêu hai người công bố với người khác, dự định phải nói thế nào với Trần Tiểu Mộng cũng nghĩ xong rồi, mà bản thân Phó Tu Niên lại không dám, cậu lo lắng Trần Tiểu Mộng không đồng ý, làm Trần Ức khó xử, trước mắt thái độ chính là có thể giấu bao lâu thì sẽ giấu bấy lâu.

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu có người xa xôi thở dài một hơi.

【 Haizz… 】

Trần Ức cơ hồ lập tức mở mắt, mí mắt nhảy lên: “Mày còn chưa đi nữa?”

【 Tui cũng muốn đi, nhưng bộ phận xét duyệt vẫn chưa đáp ứng thỉnh cầu của tui á 】

Hệ thống âm thanh nghe có chút ủ rũ.

Trần Ức nói: “Vậy lúc nào thì phê xong?”

【  Ba bốn ngày gì đó 】

Trần Ức: “Tốt.”

【 Nhưng một ngày trong thế giới tui tương đương với mười năm thế giới của ông, tui nghĩ còn phải trói ông ba mươi, bốn mươi năm, tim đau như bị dao cắt, tui làm hệ thống nhiều năm như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể ăn cơm mềm ở trong tay tui, lại bại dưới tay ông 】

Trần Ức rất hứng thú cười cười: “Ý mày là gì, ý mày là tao ăn bám à?”

【  theo lý nào đó là đúng, muốn biết tại sao hông? 】

“Không, mày có thể ngậm miệng, có bản lĩnh thì giật chết tao này.”

【 **** 】

Phó Tu Niên thay đồ, Sầm Thanh cũng ở bên trong, anh tựa hồ cố ý đợi Phó Tu Niên, tất cả mọi người ai bận việc người đó, không ai chú ý tới bọn họ, bốn phía ồn ào, chỉ nghe Sầm Thanh thấp giọng dò hỏi: “… Tại sao gã lại diễn Mạnh Ngọc?”

Phó Tu Niên vén lên tóc mái, trước gương dùng bông tẩy trang để tẩy lớp trang điểm, nghe vậy liếc nhìn Sầm Thanh một cái, sau đó liền thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói: “Không có tại sao cả.”

Sầm Thanh nở nụ cười: “Không có thì thôi, mà anh cảm thấy được cậu ta đóng hợp hơn anh, không sai.”

Cuộc sống riêng Sầm Thanh cũng chẳng sạch sẽ gì, nam nữ đều xơi, câu này đã bao gồm hết ý tứ sâu xa bên trong.

Phó Tu Niên rút ra giấy ăn xoa tay, giọng lạnh lùng, kèm một chút nhắc nhở: “Không sai cũng không có quan hệ gì với anh cả.”

Dứt lời cũng không có cái gì tâm tình tiếp tục ở đây, vội vã lau mặt rời đi.

Trước mắt, Trần Ức gần như có một nửa cái nhà của Phó Tu Niên, cũng có không thiếu đồ dùng hàng ngày, đã xác định là chiều nay bay, buổi tối Phó Tu Niên cũng đã bắt đầu chuẩn bị.

“Đồ rửa mặt em giúp anh mang tới rồi, còn có chống nắng phun sương, anh về nhà chỉ cần xếp quần áo là xong.”

Phó Tu Niên là người tinh tế, mọi việc đều được chuẩn bị rất rõ ràng, cậu quỳ một chân dưới đất kéo valy được chuẩn bị xong, Trần Ức liền chen tới ngồi cùng, ôm eo cậu nói: “Nhà anh đều nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, rất có lý.”

Mỗi ngày Trần Ức đều tại kiên trì rèn luyện, bắp thịt trên người cách quần áo cũng có thể cảm nhận được, Phó Tu Niên dựa lưng vào lồng ngực gã, khó giải thích được nhớ tới đám fan không ít người mỗi ngày đều mlem eo cùng chân dài của Trần Ức, không nhịn được đỏ mặt.

Cậu lúng túng ho khan hai tiếng: “Lấy cái gì mà lấy, em cũng đâu nói phải gả cho anh đâu.”

Trần Ức vui vẻ: “Anh cũng có nói muốn lấy em đâu.”

Phó Tu Niên nghe vậy không vui mím môi, nhéo một cái ở đùi gã, kết quả phát hiện mình đã quá gấp gáp rồi, căn bản nhéo không nổi miếng thịt nào, Trần Ức nắm chặt tay cậu, nghiêng đầu khẽ cắn lên vành tai trắng như men của cậu: “Sao nào, không vui hả?”

Phó Tu Niên bị gã cắn tới cả người mềm nhũn, cảm giác ngứa ngáy theo sống lưng truyền khắp toàn thân, cậu dùng lực chà tai, mắt ôn nhuận trong suốt: “Anh là chó sao, thích cắn em.”

Trần Ức không đáp, nhẹ nhàng xoa tóc cậu: “Em gả cho gà theo gà, gả cho chó thì theo chó vậy.”

Phó Tu Niên nghe vậy liền cười rộ lên, chui vào trong ngực gã, hai người quấn quýt hôn nhau.

Ngày hôm nay, chụp ảnh xong xuôi, hậu kỳ sửa sau, đoàn phim “Vi thần” chính thức thông báo, đoàn nhân viên cũng ảnh hưởng về mặt tuyên truyền, bởi vì này bộ phim này có đạo diễn nổi tiếng Khổng Kiều tự mình đạo diễn, còn có biên kịch cùng sản xuất hạng nhất, đội hình có thể nói phô trương, chưa tuyên truyền đã bạo. Bên ngoài vẫn luôn sôi nổi nghị luận về ứng cử viên cho vai chính, khi công bố, số đông nhìn thấy thì muốn nhảy dựng lên.

Sầm Thanh vẫn luôn đi con đường của phái thực lực, nhờ vào năng lực bản thân mà lên nam chính. Mọi người đối với việc này không có gì để bàn, nhưng mà nhìn thấy poster nam thứ Mạnh Ngọc, phản ứng đầu tiên: mẹ ơi ai mà đẹp trai dữ vậy?! Nhìn kỹ lại, má, sao lại là Trần Ức?!!

Tóc nam tử buộc ngọc quan, tay áo giao lĩnh đen giấu kiếm, mang thắt lưng ngọc, vạt áo bào thêu hoa văn nước biển cuộn trào, khí chất lẫm liệt. Khi Trần Ức rút kiếm, màu con ngươi ngưng tụ, như tỏa ra khí lạnh, khóe miệng lại nhếch lên mang theo ý cười, trở thành đề tài tranh luận đồng thời tăng thêm một lượng fan lớn nữa.

—— a a a a tui chết rùi, mẹ ưi, tui ngày hôm nay bỗng nhiên thấm được nhan sắc Trần Ức, bùm một cái, chưn rung rẩy, soái đến nghẹt thở!!!

—— tui *** sao phim này là kéo Trần Ức làm nam thứ?? Đạo diễn nổi tiếng cũng không hot bằng luôn?

—— sức đề kháng với những kẻ hư hỏng này, awsl, Ức Ca soái banh trời!!! Đạo diễn Khổng thật tinh mắt!!!

(Awsl: chết tui)

—— huhuhu trong này còn có Tu Tu, cp Ức Niên lần thứ hai đứng chung, thiệt là thỏa mãn.

Hành trình Trần Ức ngày thứ hai bay tới Chiết Giang được công khai, hội fan lập tức thảo luận khí thế ngất trời, dồn dập thương lượng làm sao để đón, có người còn @ trưởng nhóm nữa, Phó Tu Niên thì lại yên lặng lặn đi để tham gia trò vui.

——@ Nhược Mộng trưởng nhóm ưi, ngày mai em muốn đưa Ức Ca ra sân bay, chị nói xem lấy bảng màu tiếp ứng nào thì đẹp ạ!!!

—— huhuhu, ngày mai được nghỉ, tỷ muội trên lầu âm thầm bắn tọa độ do cho mình nha!! Ức Ca thích màu gì nhất ạ!

—— mới vừa xem blog chính thức, phấn khích ghê, Ức Ca được đạo diễn Khổng nhận vào a a a a a a, poster đẹp hớp hồn luôn, bạn bè của tui cũng bị tui lôi vào đây!!

Bên dưới vẫn còn rất nhiều fan, Trần Ức đang ở trong phòng dọn quần áo, Trần Tiểu Mộng bỗng nhiên lén lén lút lút tới bên cạnh hắn: “Anh, anh thích màu gì?”

Trần Ức thuận miệng nói: “Màu đen, sao vậy?”

Trần Tiểu Mộng lờ mờ, sau đó trừng mắt nhìn: “Màu đen? Còn màu khác không? Sáng hơn tí nữa?”

Trần Ức nhíu mày, nghiêng mắt nhìn cô: “Sáng để làm gì? Muốn bị fan đánh chết à?”

Trần Tiểu Mộng: “… Quên đi, màu đen rất đẹp rồi.”

Sau một phút, trưởng nhóm @ toàn thể thành viên.

—— Ức Ca thích màu đen, cho nên… Vật tiếp ứng thì mọi người thương lượng để làm, nhưng không cần quá phô trương, đơn giản là tốt rồi, có lòng là được.

Câu trả lời này có thể cũng làm khó người ta, đèn tiếp ứng ai lại làm màu đen, những fan tiếp ứng lập nhóm riêng, có người đào ra buổi biểu diễn của A Á có fan giơ giơ một loạt đèn màu bạc, thương lượng hay dùng màu bạc đi? Thế nhưng tiếp ứng của minh tinh nhà khác đều là màu yêu thích của họ, không có lý do gì mà Trần Ức lại chịu thiệt hết…

Fan lại rơi vào rối rắm.

Ngày mai có chuyến bay buổi chiều, Trần Ức dùng di động đặt thức ăn ngoài, ăn trưa cùng Trần Tiểu Mộng, kiểm tra đồ đạc trong vali một lần nữa mới xuất phát, Đinh Đang lái xe đưa gã tới sân bay, dọc theo đường vui vẻ cảm khái.

“Tiểu Ức Ca, anh diễn xong thì cũng vừa lúc hợp đồng hết hạn, lúc đó cùng Hoa Ngu cắt đứt, anh có thể ký với một công ty tốt hơn, nhịn nhiều năm như vậy cũng hết cực rồi, em thật sự không nghĩ tới sẽ có ngày này.”

Trong giới giải trí cày cuốc mười mấy năm không hot nổi cũng có cả tá người, một nửa xem mệnh, một nửa xem vận, nhân phẩm Chu Minh không tốt, mà có câu nói rất có lý, làm việc không có thành tích trong thời gian dài có thể bào mòn nhiệt huyết của một con người.

Xe đã đến sân bay, Trần Ức mang khẩu trang, cùng Đinh Đang đi vào trong, thuận tiện nhắn Phó Tu Niên cái tin, kết quả đuôi mắt quét qua, phát hiện ở sân bay có mười mấy người đang đợi, ai nấy quần đen áo đen, trên tay giơ bảng tiếp ứng, nhìn chung quanh tìm kiếm cái gì đó.

Trần Ức nhàn nhạt thu tầm mắt lại: “Fan nhà ai vậy, mặc y như xã hội đen.”

Gã vừa dứt lời, tựa hồ có người phát hiện gã, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét: “A a a a a a! Ức Ca!!! Nhìn đây nè!!”

Trần Ức: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play