*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể ở trung tâm thì nhất định là người có thực lực, tất nhiên cũng sẽ không thiếu vật tư, Bùi Nhiên đặt quán vỉa hè ở bên ngoài, ở ven đường trải một tấm nylon bố, bày đồ ăn muốn bán lên, thêm hai cái ghế đẩu rồi nghiêm túc mà làm ăn.

Mỳ ăn liền có nhiều nhất, Bùi Nhiên phân loại chúng thành từng chồng, cao hơn nửa người, bên cạnh còn có một hàng đồ ăn vặt, xếp đầy vào một cái rổ lớn, hắn và Khúc Nghiên ngồi ở bên cạnh, một người thì tiếp khách, một người thì phụ trách thu tinh hạch.

Khúc Nghiên mang theo một cái nón, xuyên áo màu đen cổ cao, nửa gương mặt khuất trong bóng tối, nửa bên còn lại giấu dưới tay áo, lạnh lẽo tới nổi không ai dám gần. Cậu thấy Bùi Nhiên  cúi đầu chơi gám, đưa tay ra kéo kéo tay áo hắn: “Tại sao lại bán?”

Hiện tại, ngoại trừ bộ đàm chuyên dụng của căn cứ, mạng mẽo đều tê liệt hết, chẳng chơi được cái gì, nhưng mấy trò chơi tiêu khiển thì vẫn còn chơi được. Bùi Nhiên nghe vậy tạm thời dừng lại, không đánh qua ải nữa, rời mắt khỏi màn hình, nhìn về phía Khúc Nghiên: “Sao lại không bán?”

Khúc Nghiên không có khái niệm về việc chia sẻ, huống chi lúc tận thế, vật tư khan hiếm, tất nhiên đồ ăn phải giữ lại trong tay mới là tốt nhất: “Giữ lại mình ăn.”

Bùi Nhiên không nhịn được cười, hắn cất di động, nhấc vành nón của Khúc Nghiên lên, vô cùng kiên trì nói: “Nhưng nhiều đồ như vậy, chúng ta ăn không hết đâu.”

Không gian trong tay Bùi Nhiên, chỉ có hắn biết lượng vật tư bên trong nhiều tới cỡ nào, nhưng mà không gian lại không có khả năng giữ tươi, thời gian trôi qua, đồ ăn cũng sẽ từ từ mà hư thối.

Điều kiện có hạn ràng buộc dục vọng của con người, nếu như không gian có thể giữ đồ ăn vĩnh viễn không biến chất, Bùi Nhiên sẽ liều mạng cất đồ vào, mà sẽ không nghĩ tới việc lấy ra.

Ăn không hết…

Khúc Nghiên nghĩ nếu như ăn không hết, cậu có vứt đi thì cũng sẽ không để người ta hưởng lợi, nhưng dù sao ở trước mặt Bùi Nhiên cậu sẽ không nói câu này, chỉ là yên lặng nằm nhoài trên đầu gối đối phương, lẳng lặng cảm thụ cảm giác gió lạnh lướt qua từng chút trên da thịt.

Bùi Nhiên mặc một cái áo lông nhạt màu rộng rãi, lòng bàn tay ấm áp, hắn dùng ống tay áo lông xù dán lên mặt Khúc Nghiên, dựa vào cảm giác mà nói: “Trời sắp vào thu rồi.”

Cấp cao trong căn cứ đã mở ra một khu vực nhỏ trồng thử lương thực ở phòng nghiên cứu khoa học, mong là sau vài năm, bọn họ có thể giảm đáng kể vấn đề khan hiếm thức ăn. Loài người đã tồn tại trăm ngàn năm ở trên vùng đất này, không có lý do gì để ngã xuống cả.

Chung quanh sạp có nhiều người quan sát, đa phần đều là người bình thường, ánh mắt đều dán chặt vào mấy cái túi sặc sỡ, trong số họ, có vài người muốn tới mua, mà sợ là giá cao chót vót, chậm chạp nên không bước tới.

Bùi Nhiên bày sạp ở vị trí không cố định, tới chỗ nào thì mở chỗ đó, căn cứ lớn như một cái trấn nhỏ. Đây là lần lần đầu tiên hắn đến tới gần ngoài khu tường thành, thấy không có khách hàng cũng không vội mà rao, hắn tiếp tục cúi đầu chơi di động.

Trước gian hàng là đường lớn, thỉnh thoảng có xe quân đội chạy ra ngoài, sau đó lại nhanh nhanh lái về, mang theo cơn gió, trong không khí tràn ngập mùi máu nhàn nhạt và mùi tanh hôi của cương thi, từng chiếc xe một, đều là những đội quân ra ngoài bị tiêu diệt, mà rõ ràng là thương vong nặng nề.

Điện thoại không còn pin, Bùi Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa, trên sân cỏ có một ông lão tóc hoa râm, mặc áo dài trắng (大褂), mang kính gọng vàng. Theo sau ông là binh lính bảo vệ mang súng, chắc là nhân vật quan trọng, nhưng lại không tỏ ra cao quý, mà còn cúi người cùng mấy đứa nhỏ xung quanh nói chuyện, thỉnh thoảng lấy kẹo hoa quả phân phát cho chúng.

Người đàn ông này chính Bạch giáo sư nghiên cứu chế tạo nhân loại huyết thanh trong căn cứ, hơn sáu mươi tuổi cao tuổi, cả ngày lẫn đêm đều giam mình ở trong phòng nghiên cứu khoa học, thỉnh thoảng ông sẽ đi ra đi tản bộ một chút, tìm chỗ ngồi yên lặng, phát một ít đồ ăn cho trẻ em, sau đó sẽ tiếp tục làm việc.

Những đứa bé này cũng hiểu chuyện lắm, đứa nào đứa này đều vừa gầy vừa đen, là bộ dạng suy dinh dưỡng trường kỳ, lấy kẹo xong cũng không ăn, cẩn thận nắm ở lòng bàn tay, vây quanh bên cạnh ông ta.

Bùi Nhiên không biết vì sao lại nhìn rất nhập tâm, nghĩ thầm Khúc Nghiên khi còn bé có phải là cũng như vậy, tội nghiệp, vừa gầy vừa bé, nhưng mà mắt cậu ấy to, da dẻ lại trắng, chắc sẽ rất đáng yêu.

Nghĩ như thế, Bùi Nhiên nhịn không được cúi đầu hôn cậu, sau đó vừa cười vừa xoa mặt Khúc Nghiên mặt, tự tìm niềm vui.

Hắn có thể luôn vui vẻ, cười híp mắt cũng có thể làm bầu trời ủ dột mang chút ánh sáng. Khúc Nghiên, đôi khi, cũng không biết hắn vui vì chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy không tệ.

Cũng không lâu sao, ông lão rời đi, mấy đứa nhỏ chen chút cũng tản ra, một trong số đó có đứa nhỏ trợn tròn mắt hiếu kỳ nhìn Bùi Nhiên, sau đó chạy chậm tới, đứng cách xa vài bước, lần tỉ mỉ quan sát hắn thêm lần nữa.

Bùi Nhiên híp mắt nhìn hồi lâu, cảm thấy được đứa nhỏ này nhìn rất quen mắt, mà khuôn mặt nhỏ đen thui, cũng chẳng biết đó là đứa nào. Khúc Nghiên từ trên đầu gối hẳn ngẩng đầu liếc nhìn, cảm thấy không nguy hiểm, mới nằm xuống.

Bùi Nhiên hỏi: “Tụi mình quen nó hả?”

Trí nhớ Khúc Nghiên rất tốt, suy nghĩ một chút, chỉ nói ba chữ: “Đinh Tư Hạo.”

Lúc này Bùi Nhiên mới nhớ ra, đây là đứa trẻ dẫn đường lúc họ mới vào căn cứ, không khỏi cười vẫy tay với nó. Đinh Tư Hạo do dự trong nháy mắt, liền chạy tới nghe bạch bạch, nó gầy hơn trước rất nhiều, nhưng là cao rất nhiều.

Bùi Nhiên hỏi: “Mẹ nhóc đâu?”

Đinh Tư Hạo ở trước mặt hắn đứng ngay ngắn, như ư thế của quân đội, nghe vậy lắc đầu nói: “Mẹ không ở nhà, đi làm rồi ạ.”

Bùi Nhiên cầm một túi bánh mì từ cái rổ đưa cho nó: “Bây giờ còn giúp người dẫn đường sao?”

Đinh Tư Hạo có chút ngượng ngùng, chỉ cúi đầu nghịch viên kẹo trong lòng bàn tay mình: “Không ạ, rất lâu rồi căn cứ không có người mới tới, mấy chú mấy dì chỉ có thể ra ngoài giết cương  thi đào tinh hạch, mẹ không cho em đi.”

Có lúc quân đội tiêu diệt xong tang thi không kịp đào tinh hạch, mấy người can đảm tụ tập đi đào, tuy rằng nguy hiểm, mà thu hoạch khá dồi dào, số hên thì có thể đào được tinh hạch hiếm, phát tài một phen.

Bùi Nhiên nhét bánh mì vào trong lồng ngực của nó: “Đi chơi đi.”

Đinh Tư Hạo cầm bánh mì, lại không đi ngay, ánh mắt nhìn gian hàng Bùi Nhiên hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Như vậy rất nguy hiểm, sẽ bị người xấu cướp mất.”

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Ở khu ngoài có mấy bọn rắn độc, ỷ vào thân thể cường tráng, toàn là trộm thức ăn của người bình thường, không khác xã hội gì đen cả.

Nét mặt Bùi Nhiên bình tĩnh: “A, không sao.”

Mấy ngày có thằng khốn tính cướp đồ, bị hắn giật điện tới mẹ ruột cũng không nhận ra, ngã trên đất, tay chân co giật miệng sùi bọt mép, cuối cùng bị người ta tha đi như chó chết, dù có quay lại thì cũng chẳng phải vấn đề lớn.

Sau nửa giờ, rốt cục cũng có người không kiềm chế nổi tới hỏi giá tiền, Bùi Nhiên bán rất rẻ, dù sao cũng là sản phẩm quá hạn: “Hai tinh hạch một gói, vị tự chọn.”

Người kia nghe vậy trợn to hai mắt: “Hai tinh hạch một gói à? Thật hay giả vậy?!”

Anh ta có phản ứng này này không phải là bởi vì hắn bán quá mắc, mà ngược lại thì đúng hơn, quá rẻ luôn. Bây giờ, bên ngoài có biết bao nhiêu đợt thủy triều cương thi, không ít dị năng giả đều thảm bại quay trở về. Phòng làm việc dị năng cũng vì vậy mà ngừng buôn bán, hiện tại thì năm điểm cống hiến chỉ có thể đổi một bịch bánh quy rẻ nhất.

Cảm giác khủng hoảng không nói nên lời này lan tran tràn ra nhanh chóng. Lãnh đạo cố tình không tiết lộ bất kì tin tức nào, nhưng điều kiện xuống dốc cũng là minh chứng cho thấy hoàn cảnh hiện tại khó khăn cỡ nào.

Bùi Nhiên nói: “Giả, anh đừng mua.”

“Mua!” Người đó nhanh chóng ngồi chồm hỗm, lấy trong túi tiền 10 viên tinh hạch, trong đó có hai viên cấp 2, anh ta siết chặt trong tay, hỏi Bùi Nhiên: “Tầm này đổi được bao nhiêu?”

Bùi Nhiên cũng không thực sự tính mua bán hay gì cả, nếu không cũng chẳng bán rẻ tới thế này như vậy: “Bán anh 12 gói.”

Nói xong ra hiệu Khúc Nghiên thu tinh hạch, đếm mười hai gói mì đưa cho anh nọ, tiện tay lấy một bánh mì nhỏ trong rỗ làm tặng phẩm.

Người này nhìn một đống túi trong ngực mình, dùng áo khoác che lại, cong người chạy mấy như một làn khói, bộ dạng cẩn thận này giống như đang ôm một thỏi vàng lớn vậy.

Có người mua đầu tiên, làm ăn cũng từ từ tốt lên, hàng trong hai cái túi cuối cùng cũng bán hết, nhưng bánh mì trong rổ vẫn còn một ít, thứ này không giữ được lâu. Hắn hạ giá xuống, nhưng mọi người có vẻ tích trữ mì ăn liền hơn, Bùi Nhiên thẳng thắn nửa mua nửa tặng để bán hết.

Khúc Nghiên đếm tinh hạch, sau đó dùng túi đựng, nặng trịch, nhưng đáng tiếc đa phần đều là tinh hạch cấp thấp, chẳng đáng giá.

Bùi Nhiên lấy trong rổ ra một cây kẹo, không biết nhớ tới cái gì, lắc đầu nói: “Nếu bây giờ là trước tận thế, anh mà làm vậy chắc bù lỗ chết quá.”

Khúc Nghiên không chú ý nghe, ánh mắt dán vào tường thành nặng trịch của căn cứ, từ xa liếc mắt nhìn, cũng không biết phát hiện chuyện gì, chau mày nháy mắt, một lúc sau mới có hành động, cậu kéo tay Bùi Nhiên, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, chúng ta đi về trước.”

Một trận gió lạnh thổi qua, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối nồng nặc, chóp mũi Bùi Nhiên giật giật, trực giác bảo không ổn rồi, vội vã gom đồ theo Khúc Nghiên về khu trung tâm đi, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Khúc Nghiên nhắm mắt cảm nhận một chút, nói không lớn lắm: “Có một đợt sóng cương thi kéo lại đây.”

Bùi Nhiên dừng chân: “Mục tiêu là căn cứ sao? Nhiều chứ?”

Khúc Nghiên nói: “Chắc vậy, khoảng cách hơi xa, em không chắc lắm.”

Cậu còn chưa dứt lời, bên ngoài trụ sở bỗng nhiên vang lên tiếng còi inh tai, ngay sau đó ba chiếc xe bọc thép chạy vào, trên thân xe mang theo óc và thịt của tổ chức không rõ tên, hình như mới trải qua ác chiến. Bùi Nhiên kéo Khúc Nghiên lùi về sau một bước, mắt nhìn thấy trên xe có vài sĩ quan mặt trắng bệch bước xuống, bước thật dài vào căn cứ lãnh đạo.

Tình huống như vậy cũng không phù hợp, lại nghĩ tới những bất thường gần đây. Suy nghĩ đầu tiên của Bùi Nhiên chính là tìm một chỗ nào trốn. Bảo toàn mạng sống dù sao cũng quan trọng hơn, kéo Khúc Nghiên về nhà mau để dọn đồ.

Những chuyện khác còn chưa tính tới, tìm không thấy chìa khóa xe, Bùi Nhiên tìm tới tìm lui mất cả nửa ngày, cuối cùng lại tìm thấy chìa khóa xe ở dưới ghế sofa.

Lúc gấp hắn dễ đổ mồ hôi, Khúc Nghiên xoa trán của hắn, bình tĩnh: “Không quan trọng đâu.”

Giả sử cương thi có đánh tới, cậu cũng có thể bảo vệ Bùi Nhiên cẩn thận.

Bầu trời bên ngoài đột nhiên tối mịt, mây mù kéo tới, như là điềm báo trời sắp mưa, không biết chuyện gì xảy ra, còi báo động của căn cứ đột nhiên vang lên, tiếng còi chói tai liên tục đâm vào màng nhĩ, lòng cũng loạn tùng phèo theo.

“Xảy ra chuyện gì, tại sao chuông báo động lại reo?”

“Đa phần là chuyện lớn xảy ra rồi, có phải cương thi sắp kéo tới rồi không?!”

Những người không biết chuyện gì xảy ra bị tiếng chuông làm không vững, vừa mù mờ vừa lúng túng, hai người nhìn nhau, cùng lúc đó, loa của căn cứ lại vang lên.

“Thông báo khẩn cấp! Thông báo khẩn cấp! Xin mời tất cả dị năng giả tập trung ở quảng trường trung tâm trong vòng 10 phút.”

“Lặp lại lần nữa, tình huống khẩn cấp, mời tất cả các dị năng giả trong vòng mười phút tập hợp ở quảng trường trung tâm! Tất cả những dị năng giả đăng ký trong danh sách nhất định phải trình diện, danh sách như sau…”

Từ cửa sổ trên cao nhìn xuống, dường như quân đội dốc toàn bộ lực lượng, kèm theo tiếng chạy bộ trật tự cùng rất nhiều người mặc quần áo màu sắc khác nhau, binh lính trang bị đầy đủ súng ống nhanh chóng chạy về quảng trường trung tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play