*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là một loại kích động rất khó giải thích, bắt đầu có lẽ là từ hormone, có lẽ bắt nguồn từ dopamin, cũng có thể là vì thế giới này quá mức nguy hiểm, cơ thể và tâm hồn không nơi nương tựa, rất cần ai đó an ủi, để cho bản thân không cô độc như thế nữa.
Bọn họ ở trong chiếc xe nhỏ hẹp quấn lấy nhau mà hôn môi, không gian bên ngoài yên tĩnh, chỉ có tiếng gió, dường như thế giới này, chỉ còn hai người vậy.
Thời khắc này, Bùi Nhiên thậm chí không để ý tới chuyện đi tìm tinh hạch, hắn ôm lấy Khúc Nghiên, một đôi tay thon dài khẽ vuốt ve lưng cậu, mang sự ôn nhu mà Khúc Nghiên chưa bao giờ trải qua.
Khúc Nghiên vô thức ôm Bùi Nhiên càng chặt hơn, dù cho đối phương lười biếng không muốn cử động, cậu lại không muốn dừng lại, ngửa đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng ở cổ họng Bùi Nhiên, như một tên nghiện, chẳng cai nổi chất độc này.
Vì nụ hôn say mê ban nãy, mà bờ môi cậu thấm ra một ít dịch tanh hồng, chẳng biết từ lúc nào, trên vai lại có thêm một dấu răng nhợt nhạt, vết thương trên người Khúc Nghiên vô số, có to có nhỏ, một vết thương, chính là một mối hận.
Lần này lại khác, đó là vì Bùi Nhiên để lại, cho nên cậu bỗng nhiên để ý.
Khúc Nghiên kéo quần áo xuống, trói chặt sau gáy Bùi Nhiên, ép hắn cúi đầu hôn vết thương mới trên vai mình, Bùi Nhiên lại bất mãn với sự cương quyết của cậu, liền cắn cậu một cái.
Rất nhẹ, nhẹ tới nổi không để lại bất cứ dấu vết gì, ấm áp ngứa ngáy nhiều hơn là đau đớn.
Đại não đơn giản của Bùi Nhiên vĩnh viễn nhìn không thấu tâm trạng biến đổi không ngừng của đối phương, lưỡi hắn vừa đau vừa ngứa, mệt đến chẳng muốn nói.
# lần đầu tiên phát hiện, việc hôn môi cũng là việc tay chân #
Lười biếng dựa vào ghế, thấy Khúc Nghiên nhìn mình, Bùi Nhiên cười, tay kéo cậu vào trong ngực, khóa cậu bên người, để cậu mặt đối mặt với hắn, sau đó kéo cái áo sơ mi đã tụt xuống bên hông lên, che khuất thân thể thiếu niên gầy yếu.
“Khúc Nghiên.”
Bùi Nhiên gọi tên cậu một tiếng, sau đó chôn mặt chỗ cổ cậu cọ cọ, như một con chó to đang nhõng nhẽo, Khúc Nghiên thì lại hơi híp mắt, ôm chặt cổ của hắn, thân thể kề sát.
Có thể họ dừng lại quá lâu, có hai con cương thi tới. Bùi Nhiên hạ cửa sổ xe xuống, vẫn như cũ mà ném hai tia chớp tới, một trong hai con bị đánh thành than, nhưng mà con kia có thể là cương thi cấp 2, tốc độ vô cùng nhanh, sức mạnh cũng đáng sợ, nó bị chọc giận, nó gào thét nhào lên, suýt nữa lật ngược cái xe.
Bùi Nhiên nhanh chóng kéo Khúc Nghiên ra sau, lại ném tới mấy tia sấm, lúc này mới chế phục nó được, mà cửa sổ xe cũng loang lỗ vết máu mùi tanh hôi, cháy khét. Gương mặt mục nát dữ tợn của ả cương thi áp sát lên trên đó, thi thể giằng co với cái tư thế kia, nửa ngày cũng chưa rớt xuống đất.
Dạ dày Bùi Nhiên hơi co bóp, hắn cúi đầu nhìn về phía Khúc Nghiên trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, không hề có một tiếng động mà an ủi, không biết nhớ tới chuyện gì, lại thân mật nắm lấy tay cậu, cười híp mắt, thương lượng: “Hay là… Anh lau cửa sổ, em đào tinh hạch nhé?”
Hắn nghĩ thế là ổn.
Khúc Nghiên ghé vào lỗ tai hắn thì thào, tựa cười mà không cười, thấp giọng nói: “Vậy anh hôn em, hôn tới em thoả mãn, em sẽ giúp anh đào nó…”
Bùi Nhiên nghe vậy, cái lưỡi lại bắt đầu mơ hồ thấy đau, hắn cảm thấy thân phận của mình và Khúc Nghiên dường như đã bị thay đổi vậy, bản thân hắn không chủ động chiếm tiện nghi thì thôi, đối phương lại còn cố tình lấn tới, thực sự là lần đầu tiên hắn mới gặp.
“Miệng rách rồi, còn muốn hôn nữa sao?” Ngón tay Bùi Nhiên khẽ xoa môi dưới của Khúc Nghiên, sau đó tới gần, dán chặt, cũng không sâu, lát sau mới tách ra, vỗ vỗ thắt lưng cậu: “Mau đi đi, lát nữa là trời tối đó.”
Khúc Nghiên nghe vậy chậm rãi cầm dao đi xuống xe, mũi dao nhọn, lạnh như nước, cậu hơi nhếch môi, cách một khoảng mà ra dấu trước mặt Bùi Nhiên hai lần, gương mặt cậu tuấn tú tỏa ra vẻ sắc bén, giọng ngọt ngào lại nguội lạnh, nửa như đe dọa nửa như kể chuyện cười, thấp giọng nói: “Lần sau cắn rớt đầu lưỡi của anh…”
Bùi Nhiên chính tự hỏi tinh hạch T2 với T1 có gì khác nhau, không nghe rõ cậu đang nói cái gì, chỉ là nghiêng đầu, hôn lên phần má bị thương của cậu, ý cười ấm áp trong mắt tỏa ra.
Khúc Nghiên thấy thế, hơi dừng con dao trong tay lại, lông mày hơi nhíu, sau đó im lặng không lên tiếng xuống xe đi đào tinh hạch.
Còn Bùi Nhiên, ngồi yên không muốn nhúc nhích, tất nhiên ban nãy hắn nói mình đi lau xe là nói dối, chỉ cách cái cửa kính dơ nhìn Khúc Nghiên đào tinh hạch, cũng xem xem chung quanh có con cương thi nào tới không.
Hệ thống lặng yên không một tiếng động xông ra, quả cầu lập lòe ánh sáng màu xanh, khiến trong xe sáng lên một chút: 【 chúng đều là do bạn giết, sao không tự đi đào 】
Bùi Nhiên vừa nhìn thấy nó là cảm thấy nó chướng mắt, nói chuyện chói tai: “Không được, có bản lĩnh mày cho điện giật tao đi, giật đi.”
【kí chủ thân mến, xin đừng nên khiêu chiến với quyền uy của hệ thống 】
Bùi Nhiên xem thường: “Tao muốn khích tướng mày thì sao.”
【 bạn chắc chứ? 】
Mấy ngày nay Bùi Nhiên chịu uất ức đủ rồi: “Có bản lĩnh thì mày giật chết tao đi á!”
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng roẹt roẹt của tia điện, ngay sau đó cảm giác đau tê lan khắp người, cả người co quắp té xuống từ chỗ ngồi.
“Bmm! Mày dám cho điện giật tao!” Bùi Nhiên bò lên, vừa tức vừa phẫn nộ, trở tay phóng một tia chớp quá, “Tao với mày, ngày hôm nay, đồng quy vu tận!”
【 ahh ——!!!!!! 】
Giọng của hệ thống khi bị điện giật nâng lên cao vút, quả cầu màu xanh lam run rẩy kịch liệt, tia điện cứ quấn quanh người, Bùi Nhiên thấy thế vẩy vẩy cái tay còn cảm giác đau tê, cười lạnh nói: “Mày giật tao nhiều lần vậy, tao giật lại mày một lần, cũng đâu quá đáng?”
Hệ thống ban nãy còn run rẩy không ngừng, nghe vậy bỗng nhiên yên tĩnh lại, cả người đắc ý run rẩy: 【hệ thống là trí tuệ nhân tạo vô cùng cao cấp không bị ngoại lực quấy nhiễu, xin kí chủ tự trọng 】
Nghĩa bóng, mới nãy là gạt ông thôi.
Muốn lấy điện giật tui à? Nằm mơ đi.
Bùi Nhiên cũng không hi vọng mình có thể cho điện giật nó, ban nãy chỉ là làm thử, hắn vỗ bụi trên người, nhếch môi nói: “Tao không đào tinh hạch đấy, cho mày tức chết.”
Tiếng của hệ thống trong phút chốc bỗng nhiên vô cùng tình cảm: 【cậu ta vẫn là học sinh cấp ba, bạn nhẫn tâm để cậu ấy còn nhỏ vậy mà phải làm việc tàn nhẫn vậy sao. Bạn không muốn mình dính dơ, lại để hai tay cậu ấy dính máu, lương tâm bạn không cắn rứt à?!!! 】
Cắn rứt cái con khỉ.
Bùi Nhiên tát hệ thống một cái, cảm thấy tên này đúng là biết diễn, cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy Khúc Nghiên chính ngồi chồm hỗm trên đất đào tinh hạch, thân hình gầy yếu khiến người ta sinh ra cảm khác tội lỗi.
Thấy quỷ rồi.
Từ ghế ngồi, Bùi Nhiên lấy ra một cái khăn sạch, sau đó dùng nước khoáng tưới ướt, mở cửa xuống xe, đúng lúc Khúc Nghiên trở về, cậu cũng biết là Bùi Nhiên thích sạch sẽ, tinh hạch cũng được lau khô bằng khăn giấy, một viên to bằng hạt lạc, viên khác lại to như táo đỏ, chắc là từ con cương thi T2.
Bùi Nhiên tiện tay cất tinh hạch vào trong túi, dựa vào cửa xe, cúi đầu dùng khăn lông ướt để cậu lau tay, động tác cẩn thận. Khúc Nghiên nghiêng đầu, híp mắt đánh giá gương mặt nghiêm túc của hắn, sau đó bỗng nhiên cậu dựa vào người hắn như không có xương.
Bùi Nhiên thuận thế ôm cậu, tay trêu mái tóc màu mực của Khúc Nghiên, thấy gương mặt của cậu vẫn còn mang nét trẻ con, thầm nghĩ đúng là một đứa nhỏ, hôn mặt của cậu một cái, thở dài nói: “Lúc đào tinh hạch, có sợ hay không?”
Bùi Nhiên hỏi quá nhiều những thứ mà người khác chưa hỏi bao giờ, Khúc Nghiên cụp mắt, đá mũi giày của hắn, cười rất vui, sau đó co vào trong lồng ngực của hắn, giọng khàn khàn: “… Sợ.”
Lần này cậu lại lúng túng.
Nhìn thấy cậu đào gọn lẹ như vậy, Bùi Nhiên tưởng Khúc Nghiên sẽ nói không sợ, nghe vậy lại yên lặng trong chốc lát, dứt khoát nói: “Sợ sao, vậy lần sau để anh đi.”
Hiếm khi hắn lại ra quyết định nhanh như thế, nói xong hắn liếc nhìn bầu trời chuyển tối, sau đó chỉnh lưng ghế hàng trước một chút: “Hôm nay ngủ trên xe, tạm một đêm.”
Khúc Nghiên còn suy nghĩ chuyện vừa rồi, đồng tử đen kịt trong đêm đen mang theo một chút ánh sáng, giống động vật máu lạnh tới khó giải thích: “Anh định tự mình đào sao?”
Bùi Nhiên nghĩ thầm chuyện này cũng có lớn lao gì, không phải chỉnh cần lật cái xương đỉnh lên sao, quen tay giỏi việc, hắn đếm đếm tinh hạch trên tay, cũng không ngẩng đầu lên. nói: “Ừ, anh đào.”
Nói xong kéo Khúc Nghiên lên, tay ấn cửa lên, ngăn lũ muỗi độc chi chít bên ngoài.
Thấy hắn chăm chú đếm tinh hạch, Khúc Nghiên hỏi: “Không phải anh muốn tu luyện sao, sao lại không cần?”
Dù Bùi Nhiên muốn tu luyện nhưng cũng không vội vã, hiện tại chỗ ở vẫn quan trọng hơn, vì vậy tùy tiện viện lý do: “Khi nào mình tích được nhiều một chút, em đói bụng không, ăn một chút gì đi, ăn rồi đi ngủ, không còn sớm nữa.”
Xe không lớn, Khúc Nghiên dường như vô cùng thích ở cạnh Bùi Nhiên, cậu lặng yên chui vào trong lồng ngực của hắn, thấp giọng hỏi: “Làm sao mà ngủ?”
Bùi Nhiên nghe vậy, liền làm mẫu, nằm ở ghế sau, sau đó để Khúc Nghiên nằm trên người mình, không đứng đắn nhíu mày nói: “Vậy em muốn nằm thế nào, trên ghế, hay trong ngực anh, chỗ nào cũng được.”
Mẹ Khúc Nghiên là gái điếm, có một số việc, cậu hiểu sớm hơn những đứa trẻ khác, nghe vậy dùng đầu ngón tay mở nút áo Bùi Nhiên, nhẹ nhàng vẽ một vòng trên ngực gã, rũ mắt, cúi người muốn hôn hắn, lại bị Bùi Nhiên kéo xuống, ấn vào trong lồng ngực.
“Đừng suy nghĩ nhiều,” giọng Bùi Nhiên ôn hòa trầm thấp, đến cùng vẫn có chút đau lòng cho cậu, “Nằm trong lồng ngực anh ngủ đi.”
Khúc Nghiên vuốt ve gương mặt lồi lõm đầy sẹo của mình, há miệng, cách lớp quần áo, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ trên vai Bùi Nhiên, ánh sáng trong mắt nhìn kỹ có hơi vặn vẹo: “Có phải anh ghét em không…”
Bùi Nhiên ngáp một cái, nghĩ có thể là do cậu tự ti, kéo dài giọng, nói,
“Không ghét em, không ghét em, yêu em còn không hết nè, chừng nào em mập lên rồi mình tính, giờ em không có tới hai lạng thịt.”
Bùi Nhiên nói, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể gầy yếu của cậu: “Em xem, nhỏ nhắn như thế này, gập người sẽ gãy mất đấy, hồi nhỏ không được ăn no à.”
Khúc Nghiên nằm nhoài trên lồng ngực của hắn, lẳng lặng nghe tiếng tim đập bên tai, lên tiếng nói: “Chưa từng ăn no.”
Bùi Nhiên kinh ngạc nhíu mày: “Chưa từng ăn no thật à?”
Giọng Khúc Nghiên trong đêm đen có chút mơ hồ: “Ừm.”
Bùi Nhiên nghe vậy, tay ở móc ra một túi bánh mì ở cái túi phía sau ghế tựa, nghe rột rẹt, sau đó đưa cho Khúc Nghiên, hỏi dò: “Hay là… giờ em ăn cái gì đi?”
Khúc Nghiên nhếch môi, dường như là cười, đè tay hắn xuống, giọng h xa xôi nói: “Bây giờ em không đói bụng.”
Bùi Nhiên thu tay về, lại ôm cậu thật chặt: “Ngủ đi.”
►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]
Mặt trăng từng chút lên cao, yên tĩnh treo trong màn đêm, không nhìn thấy một vì sao nào, dị năng Bùi Nhiên tiêu hao một lượng năng lượng lớn, không lâu sau thì ngủ. Khúc Nghiên ngủ không được vì tinh hạch cộm lên trong túi quần hắn cộm lên, cậu đỡ đầu, tỉ mỉ ngắm nét mặt khi ngủ của Bùi Nhiên, sau đó dựa vào, nhẹ nhàng mân mê môi hắn.
Ánh sáng màu xanh lam trong mắt cậu lóe lên, kiềm không được mà nghiến răng, như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện, cuối cùng cũng nhịn được, lặng yên xuống xe.
Lực tinh thần khuếch tán ra từng chút một, điều khiển một loại sinh vật nào đó không biết tên đến, mặt đất yên tĩnh vang lên bước chân tiếng ma sát nhẹ nhàng, ánh trăng vắng lặng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt mục nát đáng sợ.
Khúc Nghiên hơi nhắm mắt, ánh sáng màu xanh lam trong con ngươi càng sâu, cũng không biết cậu đã làm những gì, những đám ba bốn con cương thi xông vào đánh nhau, tiếng gào thét trầm thấp kèm theo tiếng xương thịt bị giẫm nát kèn kẹt vang lên, nghe khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Một con cương thi trong số đó gặm nuốt đồng loại hầu như không còn để lại một miếng xương, đầu lâu trên đất lăn một vòng. Khúc Nghiên cất bước tiến lên, ánh mắt lãnh đạm, dùng lưỡi dao gõ bể xương đỉnh, lấy tinh hạch tỏa ra ánh sáng lung linh bên trong ra, như một tên đao phủ, không một tiếng động mà cắt đầu người.
Buổi tối Bùi Nhiên đói bụng nên thức dậy, hắn không phát hiện Khúc Nghiên bên mình, theo bản năng nhìn qua cửa sổ xe, ai ngờ vừa nhìn là bị dọa sợ rồi.
Bùi Nhiên: …