Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 141


1 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc rời nhà lao, bóng đêm càng đặc quánh, y về nhà, không khống chế tâm trạng mà đá văng cái cửa viện, cơn giận còn sót vẫn còn chưa tan đi, lão bộc đang dùng chổi quét bụi ở viện, bị âm thanh này sợ giật tới bắn người, run rẩy nhìn lại, thì thấy Tần Minh Nguyệt đứng ngoài cửa.

Y dường như phải chịu oan ức và sỉ nhục thấu trời, sắc mặt âm u, nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt thành quả đấm, như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, sư hung ác quanh người như đang muốn ngưng tụ thành thực thể, cách thật xa cũng có thể cảm giác được cơn tức giận đang đè nén, sẽ bất ngờ mà trào ra ngoài.

Lão bộc lại không có cảm giác gì, dùng chổi, loạt soạt quét sân, hỏi một câu: “Tiên sinh, Tiêu đại phu sao không về cùng ngài.”

Tần Minh Nguyệt bước nhanh nhanh vào phòng, đi nhanh qua mặt lão bộc, như một cơn gió mạnh thổi qua: “Hắn chết rồi!”

“Người chết rồi không nên nhớ, sớm quên thì càng tốt, Minh Nguyệt, ngươi không cần phải tức giận như vậy.”

Từ phòng khách bỗng nhiên xuất hiện một vị công tử áo gấm, rõ ràng là người nhà tri huyện Trần tiểu gia, Tần Minh Nguyệt đã bước một chân vào gian phòng, thấy gã, lại thu về, trên mặt không còn ý cười phù phiếm, giọng cũng lạnh như thiếc, không có chút tình cảm: “Trần tiểu gia tới đây làm gì?”

Bác Trung đứng cạnh giải thích: “Tiên sinh, vị công tử đã tới từ lâu, luôn chờ trong phòng chính, ta định thưa với ngài, mà lại quên mất.”

Nói xong, thấy sân cũng quét sạch rồi, bèn ra sau bếp nấu cơm.

Trần Tử Kỳ thấy bác Trung đi, nhịn không được tiến thêm một bước, gấp gáp nói với Tần Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, họ Tiêu bị nhốt vào tử lao, chẳng ai cứu được chúng đâu, Tiêu Phượng Ngô chẳng phải người tốt lành gì, đừng dây dưa với hắn, đỡ bị liên luỵ.”

Ba chữ Tiêu Phượng Ngô trong lòng Tần Minh Nguyệt chính là một cây pháo, ai nói thì nổ người đó, y nghe thế sắc mặt càng lạnh hơn, cả câu khách sáo cũng không nói: “Trần tiểu gia về đi, ta nghèo, không tiếp nổi.”

Nói xong quay người vào phòng, muốn đóng cửa lại, ai ngờ Trần Tử Kỳ cuống lên, dùng sức đẩy cửa, Tần Minh Nguyệt không cản, nên gã xông được vào phòng.

“Minh Nguyệt! Tiêu Phượng Ngô đó sắp chết rồi, tại sao ngươi còn muốn đẩy ta ra? Lòng ta thế nào, ngươi cũng biết, tại sao ngươi không chịu quay đầu lại nhìn ta một chút?” Sự kiên trì của Trần Tử Kỳ dường như bị bào mòn tới không còn một chút gì, trong mắt là dục vọng trần trụi, như mãnh thú muốn nuốt người ta vào bụng.

Trong phòng tối om, chẳng nhìn thấy cái gì, Tần Minh Nguyệt châm đèn, ánh nến ấm áp chiếu lên gò má ôn nhuận, mắt phượng xinh đẹp, làm người ta cảm thấy trên đời này không còn ai đẹp bằng, không phải quỷ thì là hồ ly, Trần Tử Kỳ nhìn ngây dại, muốn bước tới, lại nghe Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói,

“Đi ra ngoài.”

Hai chữ nhẹ nhàng, không lẫn chút cảm xúc nào, lọt vào trong tai Trần Tử Kỳ, lại cảm thấy bị khinh bỉ châm chọc, một thoáng mặt đỏ lên, Tần Minh Nguyệt thấy thế, vẻ không kiên nhẫn trên mặt càng không đè ép được, lông mày nhíu chặt.

Động tác tinh tế, như là một cọng cỏ cuối cùng, lại dễ dàng phá vỡ lý trí con người.

Sắc mặt Trần Tử Kỳ nhiều lần biến hóa, từ xấu hổ đến lúng túng, từ lúng túng đến phẫn nộ, cuối cùng lại bình tĩnh lại một cách quỷ dị, trầm giọng nói: “Tần Minh Nguyệt, ngươi đừng không biết xấu hổ —— “

Một con hát thấp hèn, dựa vào cái gì mà ở trước mặt gã lên mặt?

Trong lòng Trần Tử Kỳ dấy lên một ngọn lửa không thể gọi tên, bước nhanh về phía trước nắm lấy chặt lấy cổ tay Tần Minh Nguyệt, kéo người về giường, hô hấp trầm trọng nói: “Tần Minh Nguyệt, thứ ta muốn có, không gì là không chiếm được! Ngươi uốn người hầu hạ bên dưới Tiêu Phượng Ngô, ở trước mặt ta lại giả bộ thanh cao, chỉ là một món đồ chơi, tự cao tự đại quá rồi đấy!”

Gã phẫn nộ đến điểm, mạnh đến doạ người, đang lúc lôi kéo thì xé rách ngoại sam của Tần Minh Nguyệt.

“Cút!”

Tần Minh Nguyệt liều mạng giãy giụa, có nước mắt từ khóe mi lăn xuống, không biết là giận hay vì nguyên nhân khác, vết thương trên tay nứt ra, ngửi được mùi tanh mặn. Trần Tử Kỳ không cảm, cổ bị y cào trầy, đau đến xanh mặt, giận dữ ấn mặt Tần Minh Nguyệt lên đệm: “Tần Minh Nguyệt, người ta bảo kỹ nữ vô tình con hát không nghĩa, ngươi quả thật si mê Tiêu Phượng Ngô, còn muốn vì hắn bảo vệ cơ thể mình hay sao? Đáng tiếc, ta sẽ không để ngươi được như ý nguyện! Chưa từng nghe nói kỹ nữ lại hoàn lương, chỉ là một món hàng để người ta vui vẻ thôi, là ta ngu xuẩn, dốt nát mới cho rằng ngươi là Thiên Sơn Tuyết Liên mà đối đãi!”

Nói xong, một tay đè mạnh y xuống, một cái tay khác muốn kéo quần Tần Minh Nguyệt xuống.

Cảm giác tuyệt vọng như bầu trời bị che kín, Tần Minh Nguyệt gian nan mò mẫm, sau đó tháo cây trâm lưỡi liềm ở trên tóc xuống, đâm mạnh vào ba tấc dưới xương sườn kẻ kia, chỉ nghe gã kêu đau một tiếng, mặt Trần Tử Kỳ trắng bệch lăn xuống đất.

Chất ngọc giòn cứng, đâm vào nửa tấc thì gãy mất, nhưng y cũng tranh thủ thời gian đó mà phản kích, Tần Minh Nguyệt ngồi dậy, tóm lấy chân nến đập sau gáy Trần Tử Kỳ một cái thật mạnh, thân thể đối phương cứng đờ, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Ánh nến tắt từ lâu, lượn lờ khói xanh.

Tay Tần Minh Nguyệt mỏi nhừ, chân nến rơi xuống đất nghe leng keng, lăn xuống dưới giường, hai mắt y đỏ chót, run rẩy kéo xiêm y lại, lau mặt thật mạnh, chùi đi thứ chất lỏng không biết là nước mắt hay mồ hôi, cuối cùng y vẫn chưa hết giận, đi tới đá mạnh Trần Tử Kỳ một cước thật tàn nhẫn.

Tên nào cũng xem y là đồ chơi, một tên Tiêu Phượng Ngô cũng làm người tức giận rồi, chẳng lẽ trời sinh mệnh y ti tiện, chỉ xứng đáng làm món hàng để người đùa giỡn?

Trần Tử Kỳ chưa tỉnh, Tần Minh Nguyệt thở một hơi, bỗng nhiên chạm vào một xấp giầy dầy trong tay áo, động tác cứng đờ, cũng không biết nhớ tới chuyện gì, một lát sau bỗng nhiên mở tủ quần áo, vội vàng lấy vài bộ xiêm y và ngân phiếu, lấy cái nón từ trên tường xuống, trực tiếp ra ngoài. Bác Trung vừa từ sau nhà bếp đi ra, thấy thế sững sờ nói: “Tiên sinh, ngài đi đâu vậy ạ?”

Tần Minh Nguyệt nghe vậy dừng bước, nửa khuôn mặt rơi vào trong tối không thấy rõ nét mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm gầy, y lấy túi tiền bên hông xuống, cũng không quay đầu lại ném cho bác Trung: “Ra ngoài thành tránh một chút, khoảng thời gian này không nên quay lại.”

Dứt lời bước, y nhanh chóng rời đi, hướng về phố Đông mua ngựa, bóng dáng rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.

►[Follow xiaoyangscorner.wordpress.com để cập nhập chương mới nhé ( ´ ∀ `)ノ~ ♡]

Tiêu Phượng Ngô từng xem qua mạch chứng của hoàng hậu, có thể đánh giá sơ bộ bệnh tình, hắn lẳng lặng tính ngày lâm bồn, như đang tính giờ chết của mình.

Người ta nói nói “bát tự nha môn hướng nam khai, có lý không tiền thì chớ mà vào”, tri huyện cũng chưa chắc ngoại lệ, phần lớn thời gian, đại lao trốn không, lúc chen chúc thì người đông như mắc cửi, lần lượt hỏi từng tên một, mười kẻ thì có tám người bị xử sai, gần đây bắt không ít người, bên ngoài ồn ào, Tiêu Phượng Ngô không nhịn được muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhưng đáng tiếc Tần Minh Nguyệt từ ngày ấy chẳng quay lại nữa.

Không biết là nên vui, hay là thất vọng.

Trên đất có đá vụn, Tiêu Phượng Ngô nhặt lên, vẽ mấy đường trên tường, phát hiện bất tri bất giác bọn họ đã bị nhốt vào bốn ngày rồi, trong lòng đại khái đã có ước lượng, hoàng hậu lâm bồn kỳ không phải là đêm nay thì chính là ngày mai, không thể nào chậm hơn nữa

“Này này này, ăn cơm ăn cơm.”

Nha sai ôm một cái thùng gỗ, bên trong toàn là cháo, mỗi người một bát, cộng thêm hai cái bánh bao, chưa có ai được nhiều hơn, đến phiên Tiêu Phượng Ngô, hắn so với những người bên nhiều hơn một túi giấy dầu, bên trong gà nướng mỡ bò, mùi thịt bay từng đợt ra ngoài.

“Thập Lục, Thập Lục, ” Tiêu Phượng Minh bám vào song sắt, thèm ăn không nhịn nổi, “Đệ cho Thất ca một cái chân đi.”

Tiêu Phượng Ngô nghĩ thầm cho cái mông, thầm nghĩ sống trên đời như một kẻ ngốc thì vẫn tốt hơn, như Lão Thất chẳng lo chuyện gì, hắn một nhớ tới chuyện: chắc là ngày mai mình sẽ chết, ăn cái gì cũng nuốt không trôi, đem bao giấy dầu ném vào song sắt bên kia: “Ta không đói bụng, huynh tự mình ăn đi.”

Tiêu Phượng Minh cũng không hỏi tại sao, nhận lấy mà ăn như hùm như sói, miệng đầy mỡ, hôm nay Tưởng Bình An không làm nhiệm vụ, Tiêu Phượng Ngô cách lan can nhìn vài lần cũng không nhìn thấy gã, đành thôi, không hỏi thăm tin tức.

Xưa nay hắn bình tĩnh, hiện tại lại có vẻ hơi bất an, Tiêu Phượng Minh cũng nhìn ra một chút đầu mối, nuốt thịt gà xuống, ấp úng hỏi: “Thập Lục, có phải là đệ… đệ biết gỉ đó? Chúng ta không phải chết không?”

Tiêu Phượng Ngô đi qua đi lại trong tù, mí mắt cũng lười nhấc: “Bây giờ huynh bất tử, sau này cũng phải chết, chết sớm chết chậm có cái gì khác nhau chứ, chẳng lẽ ngày ngày đều ngâm mình trong sòng bạc, đưa tiền cho người ta.”

Tiêu Phượng Minh nghe vậy dựa vào chấn song, tiếng cạp xương đầu gà nghe cạch cạch, hối hận nhắm mắt, lại không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.

Cứ như vậy thẳng đến buổi chiều, cách thật xa, chợt nghe một trận cãi vã bên ngoài, Tiêu Lục ca ngủ không được, đứng dậy xem trò vui, ngáp một cái nói: “Tối vậy rồi, ai tới giờ này chứ, chẳng ngày nào yên tĩnh.”

Tiêu Phượng Minh cũng ngủ không được, cùng lười biếng phụ họa nói: “Chắc là hái hoa tặc đấy, xông vào phòng hương khuê bị bắt.”

Tới vào lúc này hẳn không phải tầm thường, bên ngoài binh lý hỗn loạn, như đánh nhau, mấy tên nha dịch lao ra, lúc này mới chế ngự được người.

“Cmn! Dựa vào cái gì mà bắt tiểu gia! Buông ra! Buông ra!”

Hai nha dịch áp giải một hán tử trẻ tuổi đi tới, Tiêu Phượng Minh mới vừa muốn ngó xem thần tiên nào trâu bò vậy, tiến vào lao ngục còn gây gỗ, tưởng nhìn chơi chơi thôi, vừa nhìn lại giật mình, người này chẳng phải là Bát đệ đi buôn ở Tây Vực sao?!

Tiêu Phượng Minh đạp cửa lao một cước thật mạnh, tức đến nổ phổi, mắng: “Xui xẻo quá đi! Đệ không phải đi Tây Vực sao? Sao cũng bị bắt vào?!”

Tiêu Lục ca thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, nhún vai nói: “Rất tốt, đông đủ rồi.”

Tiêu Phượng Xuyên vốn đang giãy dụa không ngừng, thấy là bọn hắn, theo bản năng ngừng giãy, nha dịch thấy phòng Tiêu Phượng Ngô chỉ có ở một người, nhanh nhẹn mở ra cửa lao, tống Tiêu Phượng Xuyên vào.

Tiêu Phượng Ngô hơi nhíu mày, nghĩ không còn phòng đơn ở rồi, nhưng mà ở cũng không ở được mấy ngày, cũng bình thường trở lại, tay kéo Tiêu Phượng Xuyên từ trên đất dậy, hỏi cùng một câu: “Không phải đi Tây Vực làm ăn sao, về làm gì?”

Đầu óc Tiêu Phượng Xuyên đơn giản, tứ chi phát triển, nghe vậy lờ mờ đáp: “Thì đi Tây Vực, làm ăn xong thì đi về.”

Tiêu Lục ca nhịn không được, nói ra lời nói từ tận đáy lòng: “Đồ đầu heo!”

Tiêu Phượng Xuyên dù trông mạnh mẽ như thế, mà chưa bao giờ cùng ca ca cãi nhau, tuân thủ thứ tự lớn bé, nghe vậy cũng không giận, nắm một nắm cát to bằng nắm tay: “Sợ con bà nó! Một quyền đánh xuyên tường, chúng ta chạy đi, lên núi làm đại vương, mười mấy người không hẳn không đấu lại mấy thằng cha nha dịch!”

Nha dịch còn chưa đi xa, nghe vậy vòng trở lại, ép Tiêu Phượng Xuyên đeo còng, tay chân bị khóa lại.

“…”

Tiêu Phượng Ngô không phản đối, lười biếng nằm lên giường nói: “Đừng nghĩ mấy chuyện này đi, còn kịp thì đi ngủ đi, dụng hình huynh chịu không nổi đâu.”

Tiêu Phượng Xuyên kéo kéo, phát hiện xích sắt vẫn bất động, nhìn chung quanh một chút, phát hiện bên trong chỉ có một cái giường, ngây ngốc hỏi: “Ta ngủ ở đâu?”

Mắt Tiêu Phượng Ngô cũng không nhấc: “Dưới đất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp