Không Làm Đàn Ông Ăn Cơm Mềm

Chương 120


1 năm

trướctiếp

Rốt cuộc là có ăn giấm hay không?

Bạch Dương không rảnh suy nghĩ tới mấy chuyện này, một giây sau đã bị Văn Xước đè lên tường, hơi thở loạn nhịp. Một cái hôn triền miên mang theo tức giận, tấn công bá đạo, làm lưỡi đau tới tê dại.

Mí mắt Bạch Dương run rẩy, chỉ thuận theo mà nhận tất cả, chẳng hề đẩy y ra, khi Văn Xước dừng lại, cậu vỗ lưng y như an ủi. Đôi môi lúc trước nhạt giờ đỏ như muốn chảy máu.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Dương như đang nở nụ cười.

Văn Xước liếc nhìn cậu, nghĩ mình bị hoa mắt: “Em cười cái gì?”

Bạch Dương: “Vui.”

Sau đó đẩy y ra, đi vào phòng ngủ cầm một bộ đồ ngủ, như thường ngày vào nhà tắm rửa mặt. Văn Xước đứng sững sờ tại chỗ cũ, suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra sao cậu lại vui nữa.

Buổi tối, lúc ngủ, Bạch Dương đã nằm xuống, Văn Xước đi phòng tắm, đợi một hồi lâu, mới  lên giường, lăn qua lộn lại, ngủ không được, như cái bánh rán, dường như… muốn thỏa mãn dục vọng.

Bạch Dương cảm thấy phía sau lưng mình nóng rực, do dự giơ tay, ai ngờ lại bị Văn Xước chặn giữa không trung, nhét về trong chăn.

Ngày đêm sớm chiều ở chung, thiếu niên ở trước mắt vẫn là mang dáng dấp ngày Trước. trước đây Văn Xước không có cảm giác gì, nhưng có lẽ là lòng thay đổi, nhìn không giống như ngày đó nữa, có mấy chuyện tự nhiên cũng không nén xuống được.

Y buông tay ra, không ôm Bạch Dương nữa, nhưng đối phương lại cử động, theo thói quen dựa vào trong lồng ngực y. Trên người mang theo mùi sữa tắm thơm nhàn nhạt, da thịt man mát lộ ở bên ngoài, bóng loáng nhẵn nhụi như là ngọc thạch.

Văn Xước chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy mình còn nhỏ tuổi mà phải chịu đựng nhiều cực khổ như thế, bèn xốc chăn lặng lẽ xuống giường, đi vào nhà tắm. Lúc về, phát Bạch Dương chẳng biết thức từ lúc nào rồi, ngồi ở trên giường chờ mình.

Trên người Văn Xước mang theo hơi nước ẩm ướt, lạnh lẽo, như mới tắm qua. Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, dung mạo y tuấn mỹ, lại có chút phong lưu không nói lên lời, chỉ là ý cười trong mắt vẫn làm người ta say mê

“Sao không ngủ.”

Y đến gần, vén chăn lên, cảm giác mát mẻ rõ ràng, Bạch Dương trừng mắt nhìn, dường như có hơi buồn ngủ, không biết tại sao, cúi đầu cởi từng cái nút áo, cởi quần áo ra, gấp kỹ, đặt ngay ngắn bên gối, lúc này mới nằm xuống.

Văn Xước: “…”

Y há hốc mồm, nửa ngày cũng không động đậy, Bạch Dương lại quấn chăn tới không một kẻ hở, chỉ lộ mái tóc đen, sau đó ở trong ổ chăn nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Văn Xước, đặt ở trên người mình.

Vẫn rất gầy, xương cộm lên cả.

Với chuyện như vậy, Bạch Dương biết rõ giới hạn, lúc sau cũng chẳng làm gì nữa, trong lúc nhất thời chỉ có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt, Văn Xước nằm xuống, lần đầu tiên trong đời, y có chút tiến thoái lưỡng nan, y biết làm những chuyện này sẽ làm tổn hại cơ thể, cuối cùng vẫn không đành lòng ra tay.

Y vô pháp vô thiên rất nhiều năm, không biết đây là thứ cảm giác gì, rõ ràng là tay muốn đụng vào, rồi lại thu tay về.

Trong bóng tối, Bạch Dương mở mắt ra, trên mặt vô cảm, trông hơi lạnh lùng, cậu hướng mặt mình về phía Văn Xước, kéo chăn xuống một chút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo gầy yếu, có mấy phần câu dẫn trong vô thức, một đôi mắt âm u vẫn khiến người nhìn không thấu.

Văn Xước kéo chăn lên cho cậu, nhẹ nhàng cắn môi Bạch Dương, mang theo dục vọng chiếm hữu làm người kinh hãi, sau đó liền chạm vào đầu lưỡi ấm nóng của cậu, giọng khàn khàn: “Không gấp…”

Trăng lặn thì mặt trời liền ló dạng, một ngày mới nữa lại tới.

Bạch Dương vẫn ra ngoài từ sớm, còn Văn Xước thì chín giờ mới mơ màng tỉnh ngủ. Y nghĩ đến hiệu quả của việc livestream hôm qua, login vào DK xem lượt view, phát hiện rằng vẻn vẹn trong một buổi tối đã tăng tới 10 vạn fan, hơn nữa còn có xu hướng tăng tiếp, bởi vì đạt đến điều kiện tương ứng, hậu đài cũng chính thức mời y ký hợp đồng.

Chính thức ký hợp đồng, video cũng chỉ có thể phát trên DK, đồng thời, nhất định phải đảm bảo phát đủ thời gian platform yêu cầu. Nhưng nếu như sau này, vẫn luôn phát triển ổn định như vậy, sẽ có rất nhiều cơ hội lộ diện trước công chúng.

Văn Xước tiện tay lướt qua tổng bảng, phát hiện ngày hôm qua mình đứng đầu trên tổng bảng tầm sáu tiếng, đã bị Hoàn Dã lần nữa đạp xuống hạng thứ hai. Nhưng mà chiến tích của cô ta hơi thảm, đánh Tử Vong cốc năm lần, lần cuối mới thắng.

Vi thế, người tinh tường cũng nhìn thấy, Hoàn Dã đang cùng Văn Xước trong bóng tối phân cao thấp, y cười cho qua chuyện nhưng cũng cảm thấy không đáng giận. Tối qua, Văn Xước vừa lúc lên hạng nhất, sáng sớm bị đẩy xuống dưới, là do ngày hôm qua Hoàn Dã thức suốt đêm tận lực kéo y xuống. Cô cũng đại thần có cấp bậc, hà tất giận dỗi với người mới.

Văn Xước không cảm thấy gì, ai nấy cũng điều có dục vọng muốn phân thắng thua. Ai mà không muốn đứng nhất, so sánh mà nói, y càng để ý đến quà thưởng của livestream tối qua, tính sơ sơ cũng có ba ngàn, nếu không phải tắt livestream sớm, nói không chừng còn nhiều tiền hơn.

Nỗ lực những ngày qua cuối cùng cũng coi như không uổng phí, rốt cuộc cũng có hiệu quả bước đầu. Văn Xước cầm chứng minh thư đi ra ngoài, ký hợp đồng. Nhìn chứng minh thư của mình, mới giật mình hiểu ra mình mới qua sinh nhật mười chín tuổi vào tháng trước, y là người cẩu thả, thường không chú ý mấy chi tiết nhỏ, sống ngày nào hay ngày đó trong một khoảng thời gian tương đối dài, ngay cả mình bao nhiêu tuổi cũng chẳng nhớ không rõ ràng.

Đem hợp đồng gửi qua đường bưu điện, Văn Xước dừng chân ở cửa hàng bánh ngọt, y nhìn lướt qua tủ kính bên trong, thành thật mà nói, cảm giác hình vẽ trên bánh ngọt có chút dung tục, kem cứ chất chồng lên, một đóa hồng màu xanh nhạt bằng kem, gắn thêm lá cây, nhìn thấy mà chán.

Nhưng mà gần đây cũng chẳng có tiệm bánh nào cao cấp hơn.

Văn Xước đẩy cửa đi vào, cánh mũi tràn ngập mùi thơm của bánh quy, bày trí cũng xem như là trang nhã. Y cầm khay đi quanh một vòng, không thấy cái gì ngon, chỉ lấy một túi bánh quy sô cô la. Khi đi tới quầy hàng tính tiền, thấy trong tủ lạnh có phần bánh ngọt dâu tây, đo đỏ nhìn cũng đẹp mắt.

Văn Xước chống người ở quầy hàng hỏi: “Bánh dâu tây kia mới làm sao?”

Em gái nhân viên cười nói: “Buổi sáng mới làm xong, còn tươi lắm.”

Giá dâu tây không rẻ, dùng dâu làm bánh thì giá cũng sẽ không rẻ. Đây là ổ bánh ngọt cắt ra từng miếng để bán, ở đây ít ai chịu mua hết cả ổ bánh.

Văn Xước lại đồng ý, nhưng nghĩ thấy không để được bao lâu, y cũng không thích ăn, cũng chỉ mua hai miếng, đi ngang qua tiệm ăn thì đưa cho Bạch Dương: “Có rảnh thì ăn, còn một miếng nữa để buổi tối ăn.”

Vị dâu tây chua chua ngọt ngào, chất lượng hơn loại thức ăn đặt bên ngoài một chút, trái cây cũng còn tươi. Lưu Manh Manh nhìn cách đóng gói thì biết giá cũng không rẻ, trêu ghẹo: “Anh phát tài hả, đại phú hào rồi à.”

“Đại phú hào mà lại ở cái chỗ chết tiệt này à.”

Văn Xước dựa vào bàn, nhìn chằm chằm Bạch Dương ăn bánh ngọt, nhìn thấy khóe miệng cậu dính kem, đầu ngón tay thon dài lướt qua, cười rồi đưa tới trước mặt cậu: “Này.”

Văn Xước vốn muốn cười cậu, ai ngờ Bạch Dương giương mắt, hơi nghiêng về phía trước, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ. Đầu lưỡi ấm áp xẹt qua ngón tay, làm ý cười khóe miệng Văn Xước nhạt đi, ánh mắt cũng đột nhiên sâu thẳm.

Bạch Dương đưa lưng về phía quầy hàng, Lưu Manh Manh không thấy rõ xảy ra chuyện gì, chỉ là thấy Văn Xước không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Bạch Dương, ánh mắt giống như muốn ăn cậu, động tác trên tay không khỏi dừng một chút: “… sao vậy?”

Cô cho là Bạch Dương chọc Văn Xước không vui.

Văn Xước phản ứng lại, cười, đẩy mắt kính, bộ dạng phong quang tễ nguyệt: “Không có gì, sao không thấy người làm hôm qua nữa?”

Lưu Manh Manh nói: “Đã nói không phải là người làm, là bạn, anh ta cũng phải đi làm mà. Hôm qua nghỉ phép mới tới đây giúp… Haizz, nói thật với anh, là đối tượng hẹn hò chú tôi giới thiệu đấy.”

Văn Xước hiểu rõ, ẩn ý đáp một tiếng, thầm nghĩ ra là đối tượng hẹn hò à, chả trách lại ân cần, mà kỳ lạ là Bạch Dương không nói rõ ràng với y, giơ tay mang tính trả thù, vò đầu cậu một trận.

Bạch Dương cũng không đánh trả, người bị đẩy lệch đi một chút, sau đó mới ngồi thẳng lại, tiếp tục cúi đầu ăn bánh.

Lưu Manh Manh liếc mắt nhìn, cảm thấy Văn Xước dường như cải tà quy chính rất nhiều: “Anh… Đối với Bạch Dương tốt như vậy, nếu là sau này cưới vợ, cũng sẽ đối xử với cô ấy tốt như vậy sao?”

Văn Xước xì một tiếng, cợt nhả nói: “Vợ nhờ tôi nuôi, tôi nhờ Bạch Dương nuôi, một người tìm tôi lấy tiền, một người cho tôi tiền, cô thấy sao?”

Nghĩa bóng: không thể.

Lưu Manh Manh nghe thấy hơi sững sờ, sau đó lại thấy Văn Xước vỗ vỗ đầu Bạch Dương, năm ngón tay thon dài luồn vào trong tóc, so sánh rõ ràng: “Tôi đối xử với Bạch Dương, cũng tốt như vợ vậy.”

Lời này mang theo chút đùa giỡn, Bạch Dương giơ tay, cầm tay Văn Xước đặt ở trên đỉnh đầu mình. Mà Lưu Manh Manh thấy, cậu muốn Văn Xước bỏ ra, có thể trên thực tế, Bạch Dương chỉ là đơn thuần nắm tay y, không dùng chút sức lực.

Văn Xước thấy cậu ăn xong bánh rồi, hỏi: “Có ngon không?”

Bạch Dương gật đầu.

Bánh to bằng lòng bàn tay một chút, ít đến đáng thương, Văn Xước đặt một cái nữa trên bàn: “Ăn ngon là được rồi, ăn xong thì dọn.”

Lại nói tiếp: “Anh đi nha.”

Sau đó y đạp xe, tới tiệm bánh ban nãy, đem số bánh dâu tây còn lại mua hết. Tiền chỉ là thứ khốn kiếp, bỏ ra rồi thì kiếm lại, tích góp thì có ích lợi gì, cũng chẳng đủ mua biệt thự, mua siêu xe.

Ngày hôm nay vừa lúc là cuối tháng, Văn Xước rút số tiền khen thưởng hôm qua ra, đột nhiên lại có động lực phấn đấu, sau khi về nhà liền post status, buổi chiều hai giờ lại livestream.

Ngày hôm qua y kéo Bạch Dương, tuy rằng chỉ có sáu tiếng ngắn ngủi, mà một nhóm fan nhỏ đã bắt đầu từ từ thành hình, cùng lúc đó fan Hoàn Dã cũng bắt đầu ý thức được sự tồn tại của Văn Xước. Phần lớn, họ chủ yếu quan sát thái độ, phần nhỏ lại mang thái độ thù địch, ở khắp nơi gây war.

Y đem video livestream ngày hôm qua cắt nối để đăng. Ngày hôm nay tiếp tục đánh cửa ải thứ hai của Tử Vong cốc. Văn Xước đeo tai nghe, mở mic thử âm thanh, vẫn không công khai hình ảnh bản thân, fan chỉ có thể nhìn thấy màn hình vi tính.

——giọng K đại thật êm tai á a a, lộ mặt đi mà, lộ mặt đi mà, chắc cũng rất đẹp trai đó.

—— khụ khụ khụ, theo tui được biết, gamer phần lớn là trạch nam phát phì, đẹp trai thì rất ít nha, tất nhiên, tụi tui chỉ xem kỹ thuật, chứ không xem dung mạo.

——K đại cố lên! K đại cố lên! Hôm qua Hoàn Dã vì để kéo ông xuống nên đã đánh rất nhanh, thắng hai thua ba, EXP bị trừ thật nhiều, ngồi đợi ông nghiền bả ra!

Lời vừa nói ra, fan của Hoàn Dã ẩn bên dưới bèn nổi bong bóng lên, trực tiếp xé, thế lực khắp nơi hỗn chiến, * bay đầy trời, ba câu không rời bộ phận cơ thể.

Văn Xước lướt mắt qua khu bình luận, lại thấy một cái tin nhảy lên, đang tính ấn dấu x, ai ngờ lại có liên quan tới họ Văn.

Phương Tâm Đồng cùng bạn trai cũ gặp riêng nhau ở khách sạn vào đêm khuya. Văn Thiên Hạo bắt gian tại trận, phát bệnh tim tại chỗ, trực tiếp được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Mà nhà gái lại thu dọn hành lý tới Bali nghỉ mát, cùng bạn bè tụ tập ung dung tự tại. Phàn Thu Vân không giữ thể diện, trên weibo cố sức chửi Phương Tâm Đồng, mẹ chồng nàng dâu xé nhau vô cùng náo nhiệt.

Miếng dưa này xuất hiện, có thể nuôi sống vô số blogger, dân mạng say sưa bàn tán chuyện này, lần thứ hai đưa nhà họ Văn ở đầu sóng ngọn gió.

Văn Xước tuy rằng không thích nghe chuyện nhà người ta, mà cái tin tức xúi quẩy này thì khác, bây giờ…

Làm lòng người sung sướng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp