Huyện Lâm là một cái huyện nhỏ xa xôi, người đến người đi, sôi động náo nhiệt, ngày hôm đó, có một chiếc xe màu đen dừng lại ở trước tòa nhà cũ kỹ, người tinh tường vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, không hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Ông chủ tiệm tạp hóa dưới lầu đang xem báo, khi nhìn thấy tấm biển trước chiếc xe, nhất thời thở không nổi, khá lắm, chiếc xe hơn cả triệu, ông ta không ăn không uống mấy đời cũng chưa chắc mua được nữa, chỗ nghèo nàn như vậy làm sao có người giàu như vậy.

Không chỉ là ông ta, người đi đường bốn phía cũng dồn dập liếc mắt nhìn, cuối cùng thấy một người đàn ông mặc âu phục mang giày da từ trên xe xuống, lông mày ẩn trong tóc mai, một đôi mắt hoa đào hẹp dài, không cười cũng mang theo ba phần ý cười, như lãng tử dạo chơi nhân gian.

Văn Xước lùi về sau vài bước, ngửa đầu nhìn lên tòa nhà cũ, giữa không trung dây điện giăng đầy, cuối cùng ánh mắt dừng ở tầng năm. Y cằm khẽ nâng, có một loại đắc ý như áo gấm vinh quy.

Một lúc lâu, tài xế như là tùy tùng từ trong tòa nhà đó vội vã đi ra, nhìn Văn Xước, ông ta lau mồ hôi trán, thoạt nhìn có chút sốt sắng: “Văn tổng, trong đó có một quả phụ, hỏi nhiều lần, nhưng không có người tên Bạch Dương, có phải ngài nhớ nhầm không.”

Văn Xước hơi híp mắt lại, lạnh như băng liếc nhìn ông ta: “Thằng ngốc đó ở đây, tôi mới đi ba năm, không thể nhớ lầm.”

Nói xong nhíu mày, không kiên nhẫn đẩy ông ta ra, tự mình đi tới, tài xế ở dưới nhìn, mắt thấy Văn Xước đi tới năm tầng, gõ cửa phòng 503 trực tiếp bước vào, sau đó bị quả phụ đanh đá kia đẩy đi ra, tiếng cãi vã lớn đến mức tại dưới lầu cũng có thể nghe thấy.

“Mày có bị bệnh không! Bà ở đây hai năm, chưa từng nghe nói ai tên Bạch Dương gì hết, bị điên à!”

Ở đây nhà sát với nhà, cửa sát cửa, không lâu sau có người đẩy mở cửa sổ ra hóng trò vui, mặt Văn Xước u ám, tài xế run lập cập, càng không dám tiến tới.

Văn tổng mới nhậm chức nhưng là một kẻ lợi hại, nghe nói là con riêng, lưu lạc ở bên ngoài mười mấy năm mới được ông chủ nhận về, trong vòng mấy năm, đã đoạt được vị trí người thừa kế nhà họ Văn từ người anh chi trưởng.

Tính khí Văn Xước không tốt, tài xế cũng biết, trì hoãn mãi mới tiến lên: ” Văn tổng…”

Văn Xước không để ý tới ông ta, đi thẳng tới tiệm tạp hóa dưới lầu, mua bao thuốc lá mắc nhất ở đó, dựa vào tủ kính dò hỏi: “Ông chủ, hỏi một chút, Bạch Dương ở phòng 503 chuyển đi đâu rồi?”

Ông chủ hơi ngờ vực, cảm thấy tên này rất quen tai, nhưng lại không nhớ ra được là ai, Văn Xước sốt ruột gõ bàn một cái, nói: “Chắc là thằng ngốc nhặt ve chai kiếm tiền ấy à.”

“Bạch Dương à——” bà chủ hơi mập vén màn nhựa từ bên đi ra, trong tay bưng một rổ rau mới nhặt, ai du một tiếng khó khăn ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ: “Đầu óc thằng đó không phải có bệnh à, mấy năm trước tới… à, ba năm trước, mỗi ngày đều ngẩn người đi tìm người, cũng không nói là tìm ai, trời mưa chạy ra ngoài, rốt cuộc không về, tiền thuê nhà đến hạn, thím Ba không tìm được nó, để phòng ở cho người khác mướn.”

Bà chủ nói xong, thấy Văn Xước không lên tiếng, nhìn y một cái, khó giải thích tại sao lại thấy quen mắt: “A, cậu… có phải tôi từng gặp cậu không?”

Văn Xước không để ý, chỉ hỏi bà ta: “… Bạch Dương tìm ai?”

Bà chủ lắc đầu: “À, chuyện này đã bao lâu rồi, cũng quên rồi.”

Khi giương mắt, Văn Xước chẳng biết lúc nào đã rời đi, thuốc lá mua rồi cũng không lấy, lão bản hí ha hí hửng đem gói thuốc đặt lại trong quầy: “Người có tiền quả là không giống nhau, chà, cái xe đó, bà biết bao nhiêu tiền không? Hơn 500 vạn, nhiều tiền vậy sao lại ở chỗ này chứ.”

Nói xong lại hỏi: “Mà cậu ta muốn tìm ai?”

Bà chủ cũng không ngẩng đầu lên nói: ” Bạch Dương, đầu óc thằng đó quả là không xài được, trước đây có một cô gái treo cổ tự tử ở tầng năm, cảnh sát tới đây mấy chuyến, Bạch Dương là con gái của cô ta.”

Vừa nói xong, ông chủ cuối cùng cũng nghĩ ra, dùng sức vỗ đùi: “Á, nhà của Trần Mỹ Anh, ả đó cũng thật nhẫn tâm, nghe nói Bạch Dương bị ả dọa sợ.”

Bà chủ lườm một cái: “Ông ở với thi thể mẹ ông cả buổi tối thử xem, Bạch Dương lúc đó mới có mấy tuổi, là ông thì cũng ngốc như nó thôi.”

“Nói gì thì nói, đừng đem bà già tôi vào.” Ông chủ giận tới run tờ báo, tiếp tục xem tin tức: “Tôi nhớ tới thằng Văn Xước, nhãi con này học không giỏi, mỗi ngày đều ghi nợ, đi khắp phố với đám lưu manh kia, xì, tôi nhớ nó với thằng Bạch Dương cũng rất tốt, mà giờ chẳng thấy đứa nào cả.”

“Tốt cái gì mà tốt, thằng lưu manh đó mỗi ngày đều lừa tiền của Bạch Dương, thiếu gì không thiếu lại thiếu đạo đức, lừa tiền của thằng ngốc.” Bà chủ nói xoa tay trên tạp dề, trong đầu đột nhiên hiểu ra, liền đứng lên: “Ai du, tôi nhớ ra cái tên có tiền đó là ai rồi, không phải là Văn Xước chứ!”

Cái trấn nhỏ hẻo lánh này, mười mấy năm trước đã từng có một cô gái xinh đẹp đến ở, cô ấy mang theo đứa con mười tuổi ở phòng 504, là hàng xóm cách vách của Trần Mỹ Anh, sau đó Trần Mỹ Anh thắt cổ tự sát, cô ấy bận chăm sóc Bạch Dương, nhưng đáng tiếc người tốt sống không lâu, cô ấy mắc bệnh ung thư không có tiền chữa, không được mấy năm cũng đi.

Con trai của cô ấy chính là Văn Xước.

Đường phố chen chúc, xe đạp để lung tung khắp nơi, tài xế lái xe khó khăn, vất vả mới ra được đường phố rộng rãi, ông ta liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mặt Văn Xước vô cảm nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt sắc bén dường như có thể giết người, lòng run lên, hoảng loạn mất trí mà đạp lên chân ga.

Ở đây có một chỗ ngoặt, đối diện vừa lúc có một xe chở đồ gỗ, tài xế phản ứng, gan mật như muốn nứt ra, phanh xe thật mạnh, cuối cùng né tránh không kịp, đụng vào nghe ầm một tiếng ——

Mây trên trời luôn biến hóa, giống như thế sự luôn vô thường.

Văn Xước trước đây gặp được một kẻ ngốc, thằng ngốc không cha không mẹ, cách nhà y một vách tường, tuổi nhỏ đã phải tự nuôi thân, nhặt rác thải, nhặt phế phẩm.

Văn Xước cảm thấy được cậu rất đáng thương, thằng ngốc bị người ta bắt nạt thì y sẽ đứng ra che chở cậu.

Sau đó Văn Xước cũng không còn mẹ nữa…

Thằng ngốc nói muốn nhặt rác nuôi y.

Tại sao lại không chứ?

Văn Xước biết thằng ngốc yêu mình, nhưng y không thích thằng ngốc, nhưng vẫn che đi lương tâm mình dựa vào cậu ta mà sống hai mươi năm, cuối cùng một thân một mình trốn khỏi huyện Lâm rách nát bần cùng nghèo túng kia.

Một ngày nọ Văn Xước được nhà họ Văn phái xe tới đón, thằng ngốc chạy theo y một đoạn, cậu chạy thục mạng, chạy thục mạng, ngốc nghếch tới nói không ra lời, chỉ có thể liều mạng gào  tên Văn Xước.

Văn Xước xuống xe, dừng lại 3 phút, y ôm thằng ngốc, nhỏ giọng nói: “Em về đi, chờ anh kiếm nhiều tiền hơn, đón em đến sống những ngày tốt đẹp.”

Thằng ngốc không hiểu cái gì là những ngày tốt đẹp, chỉ là nắm thật chặt tay Văn Xước không buông, hung hăng lắc đầu, đầu đầy mồ hôi, môi mím chặt đầy bướng bỉnh.

Văn Xước biết cái gì gọi là những ngày tốt đẹp, trước khi y được mười tuổi, sống trong biệt thự, ngồi siêu xe chứ không phải đi bộ, y biết sườn bò có mùi vị thế nào, biết bánh ngọt có mùi vị thế nào, cũng biết mẹ của mình là hào môn quý phụ, cuối cùng lại bị ả tiểu tam đuổi ra khỏi cửa.

Văn Xước hận, hận thì sẽ không cam lòng, y hận những người kia, càng không cam lòng ở một cái chốn nhỏ rách rưới, cùng một thằng ngốc sống hết đời.

“Em về nhà chờ anh, lát nữa anh về.”

Văn Xước gỡ mấy ngón tay thằng ngốc ra khỏi cổ áo mình, cũng không quay đầu lại bèn lên xe.

Mặt trời xuống núi, ánh dương mờ nhạt xuyên thấu cửa lớn của tiệm Internet, một thanh niên dựa lưng vào ghế như đang ngủ, trên cổ mang tai nghe. Cả nửa ngày, y mới cử động, cánh mũi tràn đầy mùi vị hỗn tạp của thuốc lá rẻ tiền và mì, ngỡ như xa lạ mà cũng rất quen thuộc.

Văn Xước nghe thấy từng đợt tiếng gõ bàn phím bên tai, y buồn bực nhấc mí mắt, nhìn quanh bốn phía, đồng tử lại co rụt lại đột ngộ, đứng lên gây ra tiếng động rất lớn.

“Mie, Văn Xước mày ngủ bị giật mình hả, dọa ông mày đấy.”

Bên cạnh có một thằng lưu manh cạo đầu cạo hình tia chớp hùng hổ chơi game, dáng vẻ rất quen thuộc, Văn Xước sững sờ ngồi xuống, nhìn qua màn hình máy vi tính, thấy mình nhuộm một cái đầu đỏ.

Y lớn lên đẹp trai, nói thẳng ra là nhan sắc cũng chỉ làm nền thôi, trên đó phủ thêm mấy phần yêu khí, nhưng khuôn mặt vẫn còn mang theo một chút ngây ngô, đó là dáng vẻ của Văn Xước năm mười tám tuổi.

Y gục trên bàn, thật vất vả mới tiêu hóa sự thật là mình đã sống lại, vai lại tên tóc tia chớp đó vỗ một cái: “Ê, thằng ngu đó đứng bên ngoài chờ mày đấy.”

Văn Xước khi còn bé học tập rất giỏi, lớn lên thì đi con đường sai trái, học xong cấp ba cũng chẳng nhớ gì, mỗi ngày đều hút thuốc chơi game, lòng cao hơn trời, nhưng phận mỏng như giấy, một lòng chờ nhà họ Văn đến đón mình về.

Không thực tế, nằm mơ giữa ban ngày.

Văn Xước nhìn ra ngoài, liền giật mình.

Đứng ngoài cửa quán Internet có một thiếu niên thanh tú tóc đen, mặc trên người một cái áo thun phai màu, gầy gò, kiên cường như cây bạch dương, cậu vẫn nhìn Văn Xước, không nói một lời, bờ môi khẽ mím chặt.

Bạch Dương khi còn bé bị đả kích, đầu óc chậm chạp, cũng không thích nói chuyện, không khác gì thằng ngốc, nhưng cậu hiểu những đạo lý mà mình cần hiểu, tới tiệm Internet chơi game không phải là chuyện tốt.

Thông thường, cậu sẽ đứng ở ngoài chờ Văn Xước, Văn Xước không ra, cậu vẫn sẽ chờ, nếu như trời tối, nên ăn cơm, mà Văn Xước còn không ra, Bạch Dương sẽ vào kéo y ra.

Nói đơn giản, đây không phải là một thằng ngốc dễ chọc.

Lần này không cần Bạch Dương kéo về, Văn Xước nhảy dựng lên như mông bị lửa thiêu, vừa định lao ra, kết quả là bị ông chủ quán Internet cản lại: “Ê ê ê, Văn Xước, tiền mì chưa trả nha mày.”

Văn Xước theo bản năng sờ túi quần, trống không.

Y nhìn về phía Bạch Dương, kích động, nhưng ngại, tim đập bịch bịch: “Chuyện này… Cho anh mượn ít tiền.”

Bạch Dương nhìn y vài giây, sau đó xoay người rời đi.

Văn Xước: “…”

Chủ quán Internet gõ bàn một cái rồi nói, nói chuyện như việc này cũng chẳng phải lần đầu: “Làm gì thì làm, bán thận hay cắt thịt, mười lăm đồng rưỡi, mày biết rồi đó.”

Văn Xước cười lạnh: “Mấy thứ cũ nát nhà ông mà bắt tôi đi bán thận à?”

Lúc này y còn là thủ lĩnh của đám lưu manh, vừa nói xong, mấy thằng lưu manh khác cũng xáp tới: “Đúng vậy, mấy thùng mì của ông, quá hạn rồi, có cho thì tụi này cũng chẳng thèm ăn nữa kìa.”

Ông chủ hừ một tiếng: “Đám nhãi con này, nói gì cũng vô dụng, hôm nay ông kết sổ, không trả cũng đừng hòng rời khỏi đây.”

Văn Xước thấy phiền, tìm một thằng lưu manh quen mặt mượn 20 đồng, sau đó vô cùng lo lắng chạy khỏi quán Internet, ai biết vừa nghĩ thì đụng phải Bạch Dương quay lại.

Bạch Dương siết chặt mấy đồng trong tay, còn có một ít tiền xu, Văn Xước không cần nhìn cũng biết là tiền kiếm được từ việc bán mấy cái chai, lại không thèm để ý, bèn ôm Bạch Dương vào lòng, vỗ vỗ hai cái, vừa giận vừa cười,

“Đại ngốc, em chạy đi đâu vậy!”

Đó là loại cảm giác không nói rõ, vui khi tìm được thứ mình đã đánh mất.

Bạch Dương dừng một chút, ánh mắt mê man, dường như không rõ tại sao y nói như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play