Thành phố X, Nghiêm Ngộ năm mười tám tuổi đã rời khỏi nơi đó, sau này cũng không về. Ông ngoại lúc trước có nói, đi càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời cũng đừng về, Nghiêm Ngộ liền làm thế thật, chưa từng đặt chân về nơi đódù chỉ một lần.

Đường dài, ô tô chạy thật êm, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi về sau. Bất tri bất giác, đã là mùa hoa cải dầu nở rộ, đập vào mắt là một mảnh màu vàng rực, gió nhẹ lướt qua, như sóng gợn, trước nhà sau nhà, ở giữa ruộng đồng, đập vào mắt có thể nhìn thấy.

Nghiêm Ngộ liếc nhìn ra cửa sổ, cuối cùng liền thu ánh mắt lại, với nơi sắp đến, trong lòng hắn hiển nhiên không yên. Tuân Xuyên trong trạng thái hồn thể trong suốt, ngồi ở trên đầu gối hắn, lẳng lặng nhìn phong cảnh lướt qua, dùng âm thanh chỉ có Nghiêm Ngộ nghe thấy, giọng điệu quỷ dị nói: “Lần trước em tới, ở đây một mảnh trống không, không có thứ gì cả.”

Nghiêm Ngộ không lên tiếng, không dấu vết siết chặt lòng bàn tay. Đi tới thành phố X mất 4, 5 giờ ngồi xe, trời còn sớm vô cùng, hắn hơi dựa vào lưng ghế dựa, lúc xe nhẹ nhàng xốc nảy nửa mê nửa tỉnh, sau đó mơ một giấc mơ lạ lùng kỳ quái.

Ở dưới là sô pha bằng da, chạm tay vào liền cảm thấy lạnh, bên tai ầm ĩ, như là có người ở micro gào lên thảm thiết, mở mắt ra, đâu đâu cũng có người, ánh đèn huyễn lệ nhanh chóng biến hóa, nhanh tới không kịp giữ, Nghiêm Ngộ hiểu, mình đang ở trong phòng khách quán bar.

Hắn có ý thức, động tác thân thể căn bản lại bị khống chế, tay từ bàn với tới một bình rượu đến, sau đó rót đầy ly, màu sắc mỹ lệ, đầu ngón tay còn điếu thuốc, đầu điếu thuốc khi sáng khi tối.

Trên khay trà có cái điện thoại, rung o o hai lần, Nghiêm Ngộ liếc mắt nhìn cuộc gọi tới, do dự nhưng vẫn bắt máy, mà giọng lại vô cùng lạnh nhạt: “Có việc gì?”

Bên kia điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng gió lạnh gào thét từng trận, Tuân Xuyên khịt khịt mũi, không biết là khóc vẫn là lạnh, hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Anh muốn vạn tệ, tôi chuyển cho anh.”

Nghiêm Ngộ gảy gảy tàn thuốc, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn sáng tối chập chờn: “Tốt lắm, coi như phí chia tay.”

Micro bên kia trong chốc lát mất tiếng, lại truyền tới tiếng thở hổn hển, khiến Nghiêm Ngộ xác định Tuân Xuyên đang khóc, hắn không cúp điện thoại, nhẫn nại chờ đối phương đáp lời.

“Em không muốn chia tay!” Tuân Xuyên khóc tới thở không nổi, cậu giận tới đá lên valy, ngồi xổm ở trạm xe gầm nhẹ nói: “Em không chia tay, anh đòi tiền em cũng không phải không cho anh, có chết em cũng không chia tay với anh!”

Nghiêm Ngộ cúp điện thoại, đem điện thoại vứt lại trên khay trà, ngửa đầu uống một ly rượu mạnh, bên cạnh có một gã đầu trọc, hổ khẩu xăm một con rắn, thấy thế huýt sáo nói: “Anh Nghiêm có bản lĩnh, cái thằng thiếu gia nhà giàu Tuân Xuyên kiêu ngạo kia là thá gì, chẳng phải cũng bị đùa giỡn hay sao, chia tay tiếc lắm, thời đại này khó tìm một con chó liếm.”

Gã cười vui vẻ, trong lời nói tràn ngập ý cười hạ lưu: “Thằng Tuân Xuyên đó đẹp hơn cả con gái, eo này, chân này, em thẳng mà còn động lòng, anh không muốn thì cứ bàn giao cho anh em!”

Nghiêm Ngộ nghe vậy không lên tiếng, chỉ lắc lắc cái ly rượu trống không khá nặng trong tay, sau đó lại cảm thấy không thuận tay lắm, mới đổi sang cái chai chưa mở nắp. Bên cạnh có người thấy thế lặng lẽ kéo Đông Tử một cái, cười giảng hòa: “Mày là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hai người họ ngày chẳng đòi chia tay, có lần nào chia tay thật đâu? Mày là tầng lớp thấp kém, có chia tay thì mày cũng chẳng lọt vào mắt cậu ta đâu, có thể ngậm miệng được chưa.”

Đông Tử đang say, không phản đối, mà nhìn thấy gương mặt Nghiêm Ngộ có chút âm trầm, vẫn ngồi xuống.

Không quá một phút, di động trên khay trà lại vang lên, Nghiêm Ngộ đem điện thoại đặt bên tai, nhắm hai mắt, yên lặng nghe đối phương muốn nói cái gì.

Giọng Tuân Xuyên lạnh đến run, nói chuyện hơi đứt quãng, miễn cưỡng duy trì một chút tôn nghiêm cuối cùng: “Anh giận ngày đó em mắng có đúng không, được, xin lỗi, em không nên mắng anh…”

Nghiêm Ngộ nhíu mày, phủi ống quần: “Cậu mắng không sai, tôi khốn nạn vậy đó, bọn họ ai cũng biết, có cậu không tin, lần sau tìm đối tượng lau mắt cho sạch vào.”

“Em không tin!”

Lòng Tuân Xuyên trong nháy mắt suy sụp, cậu bắt đầu không đè ép được sự nghẹn ngào phát ra từ cổ họng, như đứa nhỏ tủi thân, liều mạng cố tình gây sự: “Nghiêm Ngộ, em chỉ cần anh, em không cần người khác, sau này chúng ta có thể tốt hơn, có được không, em không bao giờ cãi nhau với anh, em cũng không làm loạn nữa, em sẽ thay đổi…”

Đây hoàn toàn là ký ức của Nghiêm Ngộ, Tuân Xuyên lần đó khóc vô cùng oan ức, trước đây dù cho cậu muốn tái hợp, cũng là bày tỏ một cách không tự nhiên, xưa nay chưa hề khép nép tạ tội như thế.

“Nghiêm Ngộ, em ở thành phố X chờ anh, anh tới đi, anh biết em sợ bóng tối, ở không có ai, khắp nơi tối đen, em sợ lắm, em không chia tay đâu, cũng không đi đâu cả, em chờ anh, anh tới có được không…”

“Tôi không tới, cậu về nhà đi.”

Hết thảy từng bước tái hiện trước mắt, Nghiêm Ngộ ngẩn người chốc lát, nhưng vào lúc này, Đông Tử cầm một ly rượu, loạng choạng đi tới, không biết là vô tình hay là cố ý, giội rượu vào người hắn.

Nghiêm Ngộ theo phản xạ đứng lên, ném di động lên khay trà, sau đó phủi ống quần, Đông Tử xin lỗi không thành ý, trên khuôn mặt là cười trên sự đau khổ của người khác.

Nghiêm Ngộ không có tâm tình gây sự với gã, bèn đi vào nhà vệ sinh.

Điện thoại đặt tại trên khay trà, còn chưa kịp tắt, tay Đông Tử cầm lên, trong danh bạ tìm số của Tuân Xuyên, sau đó nhắn tin, bên cạnh có kẻ nhìn thấy, không khỏi hỏi một câu: “Mày đó, lấy điện thoại Nghiêm Ngộ làm chuyện xấu xa gì đây, tới khi mà hắn tức điên lên cũng không ai cứu nổi mày.”

Đông Tử dửng dưng như không, nét mặt đắc ý: “Hừ, để tao thằng ngốc kia có thể chờ đợi bao lâu, tới chừng hai người đều chia tay, tao không tin Nghiêm Ngộ có thể đánh chết tao.”

Có người mắng một câu: “Bên ngoài tuyết lớn, lạnh chết người đấy, mày thật thất đức!”

Nghiêm Ngộ quay lại, hắn mơ hồ cảm giác xảy ra chuyện gì chính mình cũng chẳng hay, sau đó trong lúc mọi người quan sát, cầm lấy điện thoại, đem nhật kí trò chuyện một lần. Đông Tử hồn nhiên không sợ, gã nhắn xong thì xóa, không tin Nghiêm Ngộ có thể tra ra cái gì.

Sau đó, điện thoại Nghiêm Ngộ yên tĩnh đến kì quái, không có tin gì, cũng không có bất kỳ cuộc điện thoại nào, hắn ngồi ở trên ghế sa lon không ngừng đổi tư thế, liếc nhìn thời gian, phát hiện đã là buổi tối, trong phòng khách mở máy sưởi, không cảm giác được hơi lạnh, mà tình cờ có người đi ra đi vào, sẽ mang theo gió lạnh bên ngoài, như dao cứa trên người.

Có người hùng hổ: “Lạnh thấy mẹ, hôm nay không về, ở đây tạm một buổi đi.”

Kim giờ tích tách chuyển động, âm thanh gấp gáp, Nghiêm Ngộ nắm điện thoại, lực lớn tới mức hằn dấu trên lòng bàn tay, cuối cùng bỗng nhiên vẫy tay với người ngồi cạnh: “Cho tao mượn chìa khóa xe.”

Bây giờ là Tết, người nên về nhà cũng về nhà rồi, tuyết lớn đầy trời, xe cộ trên phố ít đến mức đáng thương, người đi đường cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sau nửa đêm bốn phía trên căn bản đã trống không rồi.

Chỗ trạm xe thành phố X có mái che, miễn cưỡng có thể ngăn cản một chút gió tuyết, một thanh niên quần áo đơn bạc đang đi tới đi lui, như là đang chờ người, cậu thở ra hơi lạnh, chịu hết nổi, mới lấy từ trong valy một cái áo khoác mà mặc, nhưng vẫn không thể chống chọi với cái lạnh buổi đêm.

Cửa hàng đều đã đóng cửa, khách sạn cũng đóng cửa, tay chân Tuân Xuyên đã bắt đầu từ từ cứng ngắc, cậu không dám đi, sợ Nghiêm Ngộ không tìm được mình, ngồi chồm hỗm trên mặt đất lẳng lặng chờ, trời lạnh lắm, màn hình điện thoại kết một tầng hơi lạnh, cậu dùng tay áo mà chùi, nhìn tới nhìn lui cái tin kia.

—— chờ anh, lập tức tới ngay.

Người gởi là Nghiêm Ngộ.

Tay Tuân Xuyên rất đẹp, thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, giờ đây lại lạnh tới xanh xanh tím tím, sưng đỏ lên cả. Cậu để tay lên miệng, thổi hơi ấm, muốn gọi cho Nghiêm Ngộ, lại sợ chọc giận hắn, cuối cùng vẫn dừng suy nghĩ này lại.

Trước đây họ cũng giận nhau, cãi nhau, Nghiêm Ngộ lần nào cũng nói không đến, nhưng rốt cuộc hắn vẫn đến.

Nghiêm Ngộ sẽ đến, Tuân Xuyên chưa bao giờ nghi ngờ điều này.

Cậu giương mắt, nhìn thấy khu chung cư đối diện có đèn sáng, ánh đèn ấm áp từ cửa sổ hắt ra, có thể nghe thấy tiếng vui cười, còn có giọng của nữ MC Xuân Vãn giới thiệu chương trình.

Đôi mắt Tuân Xuyên sáng lấp lánh, mang theo một chút ước ao, nhưng nghĩ đến Nghiêm Ngộ một lát nữa sẽ đến đón cậu, lại không ước ao nữa.

Bất tri bất giác đã qua sáu tiếng, hoa tuyết mênh mông cuồn cuộn bay xuống, chưa có ý định dừng lại, tay Tuân Xuyên đã bắt đầu tê dại, cậu khịt mũi, muốn gọi Nghiêm Ngộ, kết quả lại tắt máy, hẳn là hết pin.

Tuân Xuyên ngồi xổm ở trong tuyết, cảm giác mình ngu ngốc thật, cuối cùng đứng lên đi qua đi lại chung quanh sưởi ấm, không nhận ra được ở phía sau, cách đó không xa có một bóng đen cao và cường tráng chậm rãi đi tới chỗ cậu, mũi dao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh.

Tuyết rơi, dày đặc một tầng, bước chân đạp lên, nghe một trận kẽo kẹt giòn giã, Tuân Xuyên nghe thấy tiếng bước chân phía sau truyền đến, nặng nề kéo dài, khác xa với Nghiêm Ngộ, trong lòng lo âu cảnh giác, yên lặng lui xa một chút, kéo hành lý muốn rời đi.

Đối phương là một gã cao to, thấy Tuân Xuyên chuẩn bị rời đi, cũng không còn muốn lén lút nữa, mắt thấy chung quanh không có người, gã liền bước nhanh về phía trước, bắt được cổ Tuân Xuyên, mũi dao để sau lưng cậu, hung ác nói: “Không được nhúc nhích!”

Tuân Xuyên theo bản năng muốn đánh trả, mà nghĩ tới sức lực của mình, cậu chọn từ bỏ, thở một hơi, bình tĩnh nói:  “Mày muốn tiền, tao có thể cho mày.”

Gã ta nghe vậy phát ra một trận cười bệnh hoạn: “Ông đây đòi tiền, cũng muốn lấy cái mạng của mày.”

Nói xong, thì bắt đầu kéo cậu vào cái hẻm nhỏ sau trạm xe, Tuân Xuyên thấy tình thế không ổn, bèn dùng cùi chỏ giáng một cái mạnh mẽ lên bụng gã, thừa dịp tên cướp đang đau thì chạy tới hướng khá, nhưng chẳng ai ngờ cậu chưa kịp kêu cứu, phía sau lưng đã tê rần, ngay sau đó truyền đến một trận đau đớn, chất lỏng ấm áp từ trong quần áo chậm rãi ngấm ra.

Tên cướp rút đao ra, bịt miệng cậu kéo vào trong hẻm, Tuân Xuyên liều mạng giãy dụa, ngón tay mạnh mẽ cào trên mặt đất, chạm vào tầng tuyết, mạnh mẽ tới nổi gãy hai cái móng tay.

Không biết có phải là ảo giác hay không, xa xa bỗng nhiên truyền tiếng xe hơi phóng nhanh, dần dần tới gần.

Là Nghiêm Ngộ… sao?

Tuân Xuyên trợn to mắt, không biết tìm đâu ra sức lực, bỗng nhiên tránh thoát khỏi sự kiềm chế của tên cướp, cùng gã đánh nhau, lúc này một chiếc ô tô màu đen dừng ở trước trạm xe, đèn xe sáng choang, trong đêm đen vô cùng bắt mắt.

Tên cướp tựa hồ hơi hoảng loạn, lúc lộn xộn lấy một cục gạch, đập mạnh lên đầu gối Tuân Xuyên, sau đó lảo đảo chạy ra.

Trong lúc hoảng hốt, có chất lỏng ấm áp sềnh sệch chậm rãi chảy xuống, Tuân Xuyên lau mặt, trước mắt chỉ có màu đỏ tươi, cậu nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao to xuống xe, gương mặt quen thuộc, viền mắt nóng lên, mang theo tiếng khóc nức nở, trầm thấp hô một tiếng: “Nghiêm Ngộ…”

Không biết tại sao, cậu không phát ra được một chút âm thanh nào, chỉ có thể dùng cùi chỏ, từng chút bò ra, đằng sau lưu lại vết máu nhợt nhạt, nhiều lần gọi tên một người: “Nghiêm Ngộ…”

Bốn phía yên tĩnh đặc biệt, góc áo kéo trên mặt đất, phát ra tiếng vang sàn sạt, Nghiêm Ngộ tìm chung quanh, cuối cùng nghe thấy tiếng động lạ trong hẻm, bước chân dừng lại, dường như nhận ra được điều gì, nhanh chóng chạy tới.

Khắp nơi trong hẻm lộn xộn, lúc hoảng hốt, Nghiêm Ngộ vấp phải hòn đó trong tuyết, chật vật ngã lăn ra, hắn nhìn thấy hình ảnh người bên cạnh, tiếp tục đi tới ôm lấy người đó: “Tuân Xuyên?!”

Đầu ngón tay hắn mang theo một chút nhiệt độ xoa gương mặt lạnh lẽo và dính tuyết của Tuân Xuyên, lại phát hiện tay dính một chất lỏng sền sệt, mang mùi rỉ sắt lạnh lẽo.

“Nghiêm Ngộ…”

Tuân Xuyên sợ sệt hoảng hốt bao nhiêu rốt cục cũng tới lúc phát tiết, cậu siết cổ áo của Nghiêm Ngộ, khóc không thành tiếng: “Em biết anh sẽ đến… em biết mà…”

Nghiêm Ngộ không nói lời nào, dùng áo khoác bọc cậu vào ngực, sưởi thân thể lạnh băng của cậu, sau đó cúi đầu hôn một cái lên đôi môi lạnh băng run rẩy của Tuân Xuyên, ôm cậu thật chặt: “Không có việc gì cả…”

“Không có việc gì cả…”

Tuân Xuyên ôm cổ hắn, chôn vào bả vai hắn, vừa khóc vừa kéo: “Em không có nhà… Nghiêm… Nghiêm Ngộ… anh đừng… đừng chia tay với em… Sau này em… em sẽ kiếm tiền nuôi anh… Tiền… cho anh hết…”

Ngón tay ấm áp của Nghiêm Ngộ lau nước mắt cho cậu, hôn lên mí mắt cậu, dừng một chút, thấp giọng nói: “Ừa, không chia tay…”

Tuân Xuyên rốt cục nín khóc, mỉm cười, cậu nhấc mắt nhìn về phía Nghiêm Ngộ, mang dáng dấp của ác quỷ, đáy mắt đỏ như máu, môi không hề có một tiếng động mấp máy, âm thanh bỗng nhiên khàn khàn vỡ vụng: “Được… Không chia tay…”

Ở chỗ cổ họng cậu có vết cắt, máu tươi ồ ạt chảy ra.

Cả người Nghiêm Ngộ run lên, tỉnh lại, hắn hốt hoảng ngồi thẳng người, trợn mắt nhìn quanh, kết quả phát hiện người trên xe đều đang ngủ, mà trong lồng ngực của mình có một hư hồn đang ngồi, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, bên ngoài vẫn là những mảnh dầu cải yên tĩnh.

Là mơ…

Nghiêm Ngộ lấy tay che mặt lại, che biểu cảm còn khó coi hơn so với khóc.

Tuân Xuyên tựa có cảm giác được, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Nghiêm Ngộ chậm rãi thả tay xuống, bỗng nhiên kéo Tuân Xuyên vào trong ngực, cúi đầu hôn lên môi cậu, từng chút một.

Mà người kia quơ quơ mũi chân, xem ra vô cùng sung sướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play