Mở chương 6

"Đường Tô!"

Tiểu gia hỏa bất mãn nắm chặt ngón tay cô, thanh âm bập bẹ lại hàm ẩn cảnh cáo.

"Khụ khụ, đây không phải con trai tôi, nhóc này hiện tại... ba tuổi đi." Đường Tô nhấp nhấp khóe môi vểnh cao, hướng nữ nhân viên bán hàng giải thích, thật đúng là lo lắng chọc giận tiểu gia hỏa kia.

Nữ nhân viên bán hàng bừng tỉnh đại ngộ, cũng là, cô gái trước mặt nhìn tuổi còn rất trẻ, xác thực không giống mẹ của đứa bé, "Thật xin lỗi, đây là em trai ngài đi, quần áo phù hợp cho bé tầm ba đến năm tuổi đều ở chỗ này, mời đi theo tôi."

"Đi thôi."

Đường Tô nhịn không được mà cúi sát bên tai nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương, thấp giọng cười nói: "Em trai."

Đôi mắt đen to tròn, lại sạch sẽ, tinh khiết lộ ra tia giận dữ, Nghiêm Cảnh Dương buông ngón tay cô ra, nghiêng đầu qua một bên.

Hết con trai, lại đến em trai, hừ! Người phụ nữ này, vậy mà dám chiếm tiện nghi của hắn!

Đường Tô tùy ý chọn lựa vài bộ quần áo dành cho bé trai, phát hiện kiểu dáng thật nhiều, hơn nữa mỗi kiện đều thực đáng yêu.

"Bộ này thế nào?"

Trong tay cô chính là một chiếc quần yếm denim nho nhỏ, phối hợp với một kiện áo thun trắng in hình đầu hổ con, cô có thể tưởng tượng được, tiểu gia hỏa mà mặc bộ này vào, khẳng định sẽ dễ thương vô cùng.

"Xấu."

Nghiêm Cảnh Dương bĩu miệng nhỏ, vô tình lại lãnh khốc, sau khi phun ra gọn một chữ, ngón tay ngắn ngủn duỗi ra, chỉ về một phía khác, "Tôi muốn những bộ kia."

Đường Tô theo đầu ngón tay hắn nhìn sang, phía trên bày ra đều là áo sơ mi trẻ em, còn có cả tây trang nhỏ cho bé.

"Đồ quỷ nhỏ, thật không đáng yêu."

Đường Tô lẩm bẩm một câu như vậy, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của hắn chọn lựa. Về phần quần lót, Nghiêm Cảnh Dương cắn cắn răng, miến cưỡng lấy một hộp in họa tiết hoạt hình.

Lúc tính tiền, Đường Tô còn chưa hết hi vọng, cô thuận tay đem bộ quần yếm vừa rồi nhìn trúng cùng bộ áo liền quần in hình bò sữa nhỏ bên cạnh lên.

Hừ hừ, rồi sẽ có cơ hội làm cho hắn mặc vào!

Trên mặt nữ nhân viên bán hàng tràn đầy ý cười, đôi mắt không tự chủ lén đảo qua đảo lại trên thân nữ khách hàng cùng em trai của cô.

Ngoại hình hai chị em này thật sự là quá xuất sắc, quá đẹp mắt. Nhất là em trai nhỏ, thân thể thấp thấp, nhưng lại xụ mặt, thần sắc lãnh khốc, tựa như như cái ông cụ non thành thục lại đáng yêu, quả thực làm cho tâm người ta không khỏi mềm nhũn, yêu mến không thôi, thật là muốn hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trắng, nộn nộn kia a.

"Đi." Đường Tô một tay xách túi, tay còn lại thì tiếp tục duỗi ra cho tiểu gia hỏa nắm.

Bởi vì là cuối tuần, trong siêu thị có rất nhiều cặp ba mẹ mang theo con cái ra ngoài chơi, mà một cô gái thanh xuân tịnh lệ như Đường Tô tay dắt bé con manh manh, đầu đội chiếc mũ rộng che đến nửa khuôn mặt, dạng tổ hợp này, đặc biệt dễ thấy. Bao người đi ngang qua, cũng không nhịn được mà ghé mắt lén nhìn.

"Phía trước có quán đồ uống, anh muốn uống cái gì?" Đường Tô lắc lắc ngón tay bị nắm chặt, hỏi.

"Tùy tiện."

"Vậy anh ngồi đợi ở đây, tôi đi lên trước xếp hàng." Đường Tô để Nghiêm Cảnh Dương ngồi ở cái bàn trống gần đó, túi mua sắm trên tay cũng đặt trên cái ghế cạnh hắn.

Đồ uống nhà này rất được hoan nghênh, người xếp hàng thật nhiều, Đường Tô tự giác đi đến cuối hàng. Cũng không biết là ai chen lấn, người phía trước lùi về sau một bước, trực tiếp đạp lên mũi chân cô.

"A." Đường Tô đau đến kêu nhẹ một tiếng.

"Thật xin lỗi, dẫm lên cô..."

Chàng trai vội vàng quay đầu lại nói xin lỗi, ngay tại một khắc Đường Tô ngẩng đầu lên, hắn liền ngây ngẩn cả người. Cô gái hẳn là bị hắn giẫm mà đau đớn, mi tâm tinh xảo khẽ cau lại, một đôi mắt đen trong suốt, liễm diễm hơi nước, óng ánh động lòng người, làm cho tâm hắn không khỏi nhảy loạn.

Khuôn mặt nhã nhặn của Bạch Tịnh nháy mắt đỏ lên, "Thật xin lỗi, tôi... không phải cố ý." Miệng lưỡi chàng trai bắt đầu đả kết.

Đường Tô giật giật mũi chân, cô là thật sự đau nhức a. Hôm nay cô đi một đôi dày đế bằng màu da, mặt giày rất mỏng, giẫm mạnh xuống dưới, tương đương với không có chút ngăn trở nào, mà lại, thân thể này tương đối yếu ớt, một chút đau với người khác nhưng chuyển qua cô lại thành đau hơn mấy lần.

Biết đối phương là vô ý, Đường Tô lắc đầu, trả lời: "Không có gì." Cô khẽ lui về sau, để tránh lại bị giẫm lên.

Nghe được thanh âm nhẹ nhàng, êm dịu của cô, mặt chàng trai lại đỏ lên mấy phần. Hắn đánh bạo, mang theo áy náy nói ra: "Thật có lỗi, giẫm đau cô. Cô có... muốn uống chút gì không, tôi mời cô đi, coi như là tôi hướng cô nhận lỗi."

"Không cần, cảm ơn." Đường Tô lắc đầu, cự tuyệt.

Chàng trai mua xong, hắn không có đi ngay, mà là cầm đồ uống đứng chờ ở một bên, trông thấy Đường Tô bưng đồ uống quay lại, hắn bước nhanh về phía cô.

"Chân cô còn đau không? Nếu không, chúng ta thêm phương thức liên lạc, nếu như chân cô còn đau nhức, tôi..." Chàng trai cầm điện thoại di động, khẩn trương nhìn Đường Tô, lời còn chưa nói hết, lại bị một đứa bé đột nhiên xuất hiện đánh gãy.

"Tại sao lâu như thế?"

Nghiêm Cảnh Dương khoanh hai tay mũm mĩm trước ngực, ngẩng cái đầu nhỏ lên, thần sắc không vui nhìn người đàn ông xa lạ một chút, ánh mắt ngay sau đó liền chuyển đến trên người Đường Tô, thanh âm non nớt lại ẩn ẩn không kiên nhẫn, hỏi.

"Em trai cô thật đáng yêu." Chàng trai ngượng ngùng khen một câu.

"Tôi không phải em trai của cô ấy." Hai đạo lông mày nhạt của Nghiêm Cảnh Dương nhíu chặt, thanh âm non nớt phản bác, khuôn mặt trắng nộn kéo căng, càng thêm không vui.

Không phải em trai? Kia...

Ánh mắt chàng trai rơi trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Đường Tô, hai con ngươi ảm đạm xuống, không nghĩ tới, cô ấy còn trẻ như vậy, nhưng đã có con trai.

"Chân tôi hết đau rồi."

Đường Tô không để ý đến sắc mặt biến hóa của chàng trai, cô bưng hai ly đồ uống, mang theo Nghiêm Cảnh Dương rời đi.

"A, ly này là sữa tươi, đưa cho anh. Trẻ con uống sữa mới nhanh cao được." Đường Tô tri kỷ cắm ống hút vào trong ly, sau đó đưa cho tiểu gia hỏa, để tự hắn cầm lấy.

Nghiêm Cảnh Dương giữ nguyên thần sắc không vui, khuôn mặt bánh bao trắng nộn ngẩng lên, trừng mắt nhìn Đường Tô, bập bẹ nói: "Tôi không phải trẻ con." Nói xong, hắn hé miệng, hàm răng nhỏ hung hăng cắn lấy ống hút.

Đáng giận!

Người phụ nữ này thật đúng là coi hắn như trẻ con.

Đi dạo một hồi, Đường Tô mua không ít đồ dùng hàng ngày thích hợp cho trẻ em. Hai cánh tay cô đều xách theo túi mua sắm, Nghiêm Cảnh Dương đành phải bước từng bước chân ngắn nhỏ, nhanh chóng theo sát bên người cô, cuối cùng hai người đi vào một nhà hàng chuẩn bị ăn cơm trưa.

Sau khi ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, Đường Tô thở phào nhẹ nhõm. Liền một hồi đi dạo như thế, cô đã cảm thấy chân bắt đầu muốn mềm nhũn, thật sự là yếu ớt quá.

Chầm chậm hòa hoãn hơi thở, Đường Tô nhìn Nghiêm Cảnh Dương ngồi đối diện, cô cong cong mặt mày, cười hỏi: "Nếu không, tôi để nhân viên phục vụ lấy cho anh ghế ăn cho trẻ em?" Tiểu gia hỏa quá thấp, mặt bàn lại cao hơn ghế dựa rất nhiều, hắn ngồi ở chỗ đó, cổ mới vừa ngang chiều cao mặt bàn.

Mắt to, đen thuần của Nghiêm Cảnh Dương liếc cô một cái, trực tiếp cự tuyệt, "Tôi không cần!" Muốn hắn giống như trẻ em ngồi trên ghế cao, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.

"Được thôi."

Đường Tô không có khuyên hắn, mà là cầm thực đơn bắt đầu gọi món, để tâm đến trẻ con vốn không thể ăn cay, cô đều là lựa chọn những món ăn thanh đạm, nhẹ vị.

"Ngày mốt tôi sẽ đi học." Sau khi chọn món xong, Đường Tô uống một ngụm nước chanh, hướng Nghiêm Cảnh Dương nói. Trước đó bởi vì Nghiêm Cảnh Dương qua đời, nguyên chủ đã xin nghỉ hơn một tuần.

Trong đôi mắt to của Nghiêm Cảnh Dương lộ ra vài phần ghét bỏ, ý tứ không cần nói cũng biết.

Hai gò má Đường Tô nóng lên, nguyên chủ thế nhưng là thường xuyên trốn học, không phải đi quấn Nghiêm Cảnh Dương, chính là đi chơi, cũng may Đường gia góp hai tòa nhà dạy học cho đại học B, bằng không thì, dạng sinh viên mười ngày có tám ngày trốn học như Đường Tô đã sớm bị khai trừ rồi.

Cô chống lại ánh mắt kia của tiểu gia hỏa, khóe miệng giật giật, tiếp tục nói: "Giữa trưa cùng ban đêm đều sẽ trở về, anh ở nhà một mình, nếu có nhàm chán...cũng chỉ có thể ngốc trong nhà." Hắn hiện tại nhỏ như vậy, cô cũng không thể để hắn tùy ý đi ra ngoài, nếu không, chẳng may gặp phải người xấu, bị bắt cóc, hắn tuyệt đối không có năng lực phản kháng.

"Ừ." Nghiêm Cảnh Dương lên tiếng, hắn không có ý kiến.

Trong nhà hàng có rất nhiều khách, nhưng là tốc độ mang thức ăn lên cũng rất nhanh, không bao lâu, đồ ăn đều đã lên đủ.

Đường Tô rất tri kỷ không có chỉ lo riêng phần mình, mà là dùng khăn ướt lau sạch sẽ hai tay. Cô kẹp một con tôm đỏ bừng, cẩn thận mà bóc lấy, phần vỏ lập tức bị ngón tay tinh tế bóc ra, để lộ phần thịt tôm phấn hồng, sau đó cô liền bỏ tôm vào bên trong bát sứ trắng nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, trong bát nhỏ đã thả một đống tôm trắng hồng, bóng dầu, sáng sáng, nhìn vô cùng hấp dẫn.

"A, cho anh, ăn đi." Đường Tô đưa bát sứ nhỏ tới bên tay Nghiêm Cảnh Dương, "Tôm rất tươi, anh cũng có thể ăn cùng tỏi hay xì dầu."

Nghiêm Cảnh Dương đưa mắt đen nhánh nhìn về đôi bàn tay bưng bát kia, phía trên còn vương vệt dầu từ thịt tôm, lại như cũ đẹp đến quá phận.

Chớp chớp đôi lông mi dài, ánh mắt hắn dời đến trong bát, phân nửa bát nhỏ đựng thịt tôm, phấn phấn hồng hồng, hắn vốn nên là khịt mũi coi thường, nói thẳng không ăn mới đúng, nhưng là người phụ nữ kia ánh mắt óng ánh, uyển chuyển mà nhìn hắn.

"Ừ."

Tránh khỏi hắn cự tuyệt, cô lại muốn khóc nhè. Hắn ghét nhất thấy phụ nữ khóc! Nhất là cái người phụ nữ ác độc, não tàn trước mặt này, cô khóc, hắn chắc chắn sẽ không dỗ dành!

Món ăn nhà này tinh xảo, hương vị cũng thật ngon. Xuyên suốt bữa ăn, Đường Tô thường thường dùng đũa gắp thức ăn cho Nghiêm Cảnh Dương, bầu không khí giữa hai người còn tính là hài hòa.

"Anh muốn ăn bánh kem không? Tôi có thể chia cho anh một chút." Đường Tô cảm thấy mình thật sự là tri kỷ, lại hào phóng. Cô đem nĩa chia miếng bánh gato thành hai nửa, đưa một khối nhỏ cho tiểu gia hỏa phía đối diện.

Vậy mà lúc này, đối phương quay đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kia là...

Đường Tô khẽ hé môi đỏ, có chút giật mình, kia là nữ chính, Tống Hinh Nghiên?

Mà người đứng đối diện cô ấy lại là Từ Mật, hai người không biết đang nói cái gì, nhưng từ nơi này nhìn qua, Từ Mật biểu tình cực kỳ vênh váo, hung hăng cùng phách lối, còn kém giương nanh múa vuốt. Mà nữ chính Tống Hinh Nghiên lại cắn cánh môi phấn nộn, hai tay rối rắm, khua loạn, trên khuôn mặt thanh lệ của Tống Hinh Nghiên hiện đầy vẻ đáng thương, giống như bị Từ Mật khi dễ thảm rồi.

Đường Tô đặt bánh kem bên cạnh tay Nghiêm Cảnh Dương, lúng túng nuốt xuống một chút nước bọt. Trước đó nguyên chủ cũng hẳn là dạng này, thường xuyên bày vẻ phách lối khi dễ nữ chính đi.

Muốn chết!

Gia hỏa Nghiêm Cảnh Dương này có phải hay không nhất thời gợi lên hồi ức, đau lòng Tống Hinh Nghiên, sau đó muốn thay nữ chính trả thù cô nha?

Kết chương 6

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play