Lúc yêu mới ngọt ngào biết bao, giờ nhớ lại mới thấy buồn biết bao.

Lục Dịch Phi lắc đầu, cậu tiếp tục vùi đầu vào trong công việc.

Cậu không phải là một người đủ mạnh mẽ nên cậu chỉ có thể đối mặt với nó bằng cách né tránh, trên thực tế, cách thức này cực kỳ thảm hại, không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Đúng vậy. Từ đó đến giờ, nỗi đau sau khi chia tay vẫn gặm nhấm cậu, dù là đêm khuya yên ắng thì cậu cũng không thể nào đi vào giấc ngủ được. Cậu chỉ cần nhắm lại thì cậu sẽ nghĩ ngay đến khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười chói lóa kia của Trần Mật.

Nhưng trong mối quan hệ giữa cậu và Trần Mật tồn tại quá nhiều vết nứt, không chỉ ở thói quen sinh hoạt mà còn phần lớn phụ thuộc vào tính cách của cả hai. Ngay cả khi đã ở bên nhau hơn ba năm, cả hai vẫn không thể hòa hợp được.

Trần Mật muốn, là một bé đáng yêu ngoan ngoãn nghe theo lời anh ấy. Hoàn cảnh gia đình của Trần Mật rất tốt, trình độ học vấn cũng cao, tính cách rất kiêu ngạo. So với Lục Dịch Phi, một người không có thành tích gì đặc biệt, còn là một con “phượng hoàng đực”* xuất thân từ một thị trấn nhỏ, thì bất kể ở đâu khi nào anh cũng luôn luôn vượt trội hơn. Thường ngày, dù vô tình hay cố ý thì anh đều thích nhúng tay vào cuộc sống và công việc của Lục Dịch Phi, mồm năm miệng mười nói rằng: “Em không được như thế này. Bận tới tấp mặt mày mà chỉ được ngần ấy tiền thì đi làm làm gì? Thà về nhà làm vài việc lặt vặt trong nhà còn hơn. Nếu em chán muốn tìm thứ gì đó để làm thì anh có thể sắp xếp một công việc trống cho em, cuộc sống ung dung tự tại không vui sao?”

(*凤凰男: chỉ những chàng trai nông thôn lấy gái thành thị.)

Lục Dịch Phi biết Trần Mật có ý tốt mới nói như vậy nhưng cậu không chịu nổi, cậu không muốn cuộc sống của mình bị nằm tay bàn tay của người khác. Cậu không phải một người lười biếng dựa dẫm vào quyền lực của người yêu. Cậu chỉ muốn dốc sức lực của tuổi trẻ tạo dựng một ít sự nghiệp, hầu hết đây đều là chuyện mọi người sẽ làm. Vì sao người khác có thể làm được còn cậu thì không?

Lục Dịch Phi thích con người mang tên Trần Mật này nhưng không đồng nghĩ với việc cậu sẽ mù quáng nghe theo lời anh.

Cả hai đều là người có chính kiến của bản thân. Nếu không có ai thuyết phục được người còn lại thì kết cục cuối cùng chỉ có thể là chấm dứt.

Tuy rằng đau khổ.

Điều duy nhất Lục Dịch Phi không lường trước được là phương thức chia tay sẽ gây ra vết thương lớn với cậu như vậy.

Cậu mắc bệnh trầm cảm. Điều này cũng rất dễ hiểu. Trong dòng họ của Lục Dịch Phi có tiền sử bị tổn thương bởi một mối quan hệ tan vỡ, nó thúc đẩy sự triệu chứng này xuất hiện.

Chuyện cho tới bây giờ, Lục Dịch Phi cũng đã từng cảm thấy hối hận. Nhưng nghĩ lại, kể cả hai người có tiếp tục trong một mối quan hệ không hạnh phúc thì cậu cũng sẽ bức bối như vậy, mầm mống của căn bệnh vẫn luôn tồn tại, không thể tránh khỏi sự càn quấy của di truyền.

Nghĩ như vậy, cậu thậm chí còn cảm thấy may mắn vì sau khi chia tay căn bệnh này mới trở lại, Trần Mật vốn xem thường cậu, nếu anh biết người yêu của mình là người bệnh tâm thần thì anh sẽ dùng anh mắt gì để cư xử trong mối quan hệ của bọn họ đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play