“Chúng tôi chia tay rồi! Tôi không biết dạo này em ấy sống thế nào. Em ấy cũng không liên lạc với tôi. Mãi cho đến kia cập trạng thái kia. Rồi rồi rồi. Tôi nhận lỗi với các người. Em ấy đi đâu rồi? Tôi đang đi tìm em ấy. Anh nói cho tôi được không?”

Mặt mày của anh chàng kia bực dọc: “Ngay cả tôi, cậu ấy dọn đi còn không nói. Nói là tìm nơi trọ trước đã. Anh có giỏi thì anh đi tìm đi. Dù gì cũng đừng có đến nữa, đến nữa tôi đánh chết anh.”

“Rầm!”

Cánh cửa to lớn đóng lại.

Trần Mật đành phải về nhà. Vì sao thật sự bản thân chẳng làm gì cả, vậy mà lại cảm thấy mệt mỏi thế này? Trần Mật rửa mặt qua loa, anh chuẩn bị đi tắm, sau đó đi ngủ. Trước khi ngủ, anh quen tay cập nhật bảng tin trong Wechat, kéo xuống một cái…

Vậy mà nhận được tin nhắn của Lục Dịch Phi gửi đến.

“Xin lỗi. Ban nãy em đang họp, mở chế độ im lặng nên không nghe thấy. Công việc khá bận bịu, có việc thì nhắn lại nhé! Cảm ơn!”

Thời gian gửi đến là lúc Trần Mật đang lái xe nên anh không có để ý đến tin nhắn này.

Trần Mật thở dài, anh bấm gọi cho Lục Dịch Phi.

Lần này cuối cùng cũng gọi được. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi anh và cậu chia tay, anh chủ động liên lạc với cậu, đồng thời có thể liên lạc được cho cậu.

“Alo. Trần Mật. Xin chào. Đã lâu không gặp. Hôm nay anh gọi cho em có chuyện gì thế?”

Đầu dây bên kia Lục Dịch Phi xử sự vô cùng hờ hững. Điều này khiến Trần Mật hơi khó chịu.

“Chẳng lẽ không phải em muốn nói gì với anh sao? Nhờ ơn nhờ phước của em mà những người quen chúng ta đều nghĩ anh là kẻ bội bạc chia tay em, làm em tự tử. Em nhìn bình luận bên dưới của những người kia đi, cả đám đều mắng anh là đồ đểu cáng đấy!”

Trần Mật nói ra những điều anh bực bội. Anh còn để lại chút mặt mũi cho Lục Dịch Phi, không nói ra chuyện bạn cậu ấy cư xử thô lỗ với anh.

Lục Dịch Phi thẳng thắn nói xin lỗi: “Xin lỗi. Em không biết bọn họ sẽ nói anh như thế. Em biết bài viết kia không nên đăng lên, là lỗi của em. Cho nên sau khi tỉnh em đã xóa ngay. Em… Em tưởng anh chặn em rồi nên… Chỉ muốn gác nhanh chuyện này sang một bên, không nói với anh, nghĩ rằng anh không biết… Chi bằng… Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

Ha ha. Tưởng anh không biết. Trần Mật chỉ cảm thấy nực cười. Cho dù xóa kết bạn, người khác cũng sẽ nhìn thấy những bình luận này, người khác cũng sẽ nói cho anh biết mà! Kiểu tự lừa dối mình này của Lục Dịch Phi cố tình à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play