Chỉ có điều, đèn trong biệt thự vẫn còn sáng, hơn nữa bên trong còn có tiếng đàn piano vọng ra.

Rõ ràng Cố Tư Hân vẫn chưa ngủ, hoặc có thể cô ấy đang đợi Cố Giai Nghi về.

“Tôi vào đây, anh không cần vào đâu, sẽ khiến Tư Hân hoài nghi”.

Cố Giai Nghi vừa nói vừa xuống xe, cô bảo Đỗ Thừa dừng lại ở gần bức tường nên cho dù Cố Tư Hân lúc này có đứng ở cửa sổ thì cũng không nhìn thấy được.

“Ừm, vậy tôi về đây” Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó hắn xuống xe. Lúc này rõ ràng hắn không nên vào thì hơn.

Sau khi xuống xe, Đỗ Thừa tựa như như nhớ ra cái gì đó bèn nói:

“Việc phía bên sở công thương chị không cần lo nữa, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Sau này những việc liên quan đến xã giao như thế này chị hãy gọi điện thoại cho tôi, để tôi tới giải quyết”.

“Ừm! Tôi biết rồi”.

Cố Giai Nghi gật gật đầu, cô biết việc lần này đã lưu lại trong lòng cô một hình tượng xấu. Trước đây khi Cố Đào Toàn vẫn còn sống không ai dám động vào tiểu thư nhà họ Cố, nhưng tình hình bây giờ đã khác rồi, ngay cả một tên trưởng phòng nhỏ bé của sở công thương mà cũng dám động đến cô. Điều này làm Cố Giai Nghi không thể không nghĩ kỹ về tình thế hiện nay của mình.

“Vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”.

Sau khi nói một tiếng, Đỗ Thừa quay đầu rời đi.

Còn Cố Giai Nghi cứ đứng đó đợi đến khi bóng Đỗ Thừa khuất hẳn cô mới mở cổng biệt thự rồi đi vào trong.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Đỗ Thừa cũng không đi về ngay mà hắn lặng lẽ đi về hướng khu Dương Quang.

Đỗ Thừa không đi nhanh bởi vì trong đầu hắn đang suy nghĩ một việc.

Chuyện xảy ra đêm nay Đỗ Thừa cơ bản cũng không ngờ tới cuối cùng lại có kết cục như thế này, còn quyết định của Cố Giai Nghi lại làm cho hắn có cảm giác không chân thực cho lắm, nhưng tất cả lại đều là sự thật, điều này làm cho Đỗ Thừa một lần nữa xem xét lại bản thân mình.

Bởi vì Đỗ Thừa bây giờ đã có thể khẳng định một điều, hắn không phải một người đàn ông tốt. Mặc dù hắn có thể khống chế được ý thức của mình nhưng cơ thể hắn lại làm phản lại hắn như vậy.

Thật ra, việc này cũng chả liên quan gì đến ý thức, hơn nữa trong tiềm thức của hắn thì hắn cũng không phải là người đàn ông tốt, huống hồ bây giờ hắn cũng không có cách nào quay lại được nữa rồi.

Đỗ Thừa lắc đầu, hắn phát hiện mình càng nghĩ lại càng có cảm giác tội lỗi sâu nặng, cho nên hắn cũng không muốn nghĩ nữa.

***

Ngày hôm sau, Đỗ Thừa dậy rất sớm.

Sau khi dùng hai tiếng để tập luyện thể lực cũng như trọng lực, Đỗ Thừa tắm rửa xong liền đi tới ngôi biệt thự mà trên danh nghĩa đã thuộc về hắn ở vùng ngoại thành.

Lúc Đỗ Thừa đến chừng tám rưỡi gì đó, tuy nhiên người của công ty sửa chữa đã bắt đầu làm việc rồi.

Đối với ngôi nhà mà sau này mình ở, Đỗ Thừa tất nhiên không thể qua loa được, hơn nữa sáng sớm thế này hắn cũng không có việc gì để làm, chỉ là phải đưa Chung Luyến Lan tới bệnh viện một chuyến, cho nên hắn bèn ở lại tòa biệt thự đợi điện thoại của Chung Luyến Lan gọi tới.

Lúc Chung Luyến Lan gọi điện thoại tới thì cô đã đang ở trong bệnh viện rồi, ĐỗThừa không bảo Lưu Phục Sinh tới đón cô mà tự mình tới bệnh viện.



Tại cổng bệnh viện, Đỗ Thừa gặp Chung Luyến Lan.

Hôm nay Chung Luyến Lan ăn vận rất đơn giản, cả người cô cộng lại cũng chưa tới một trăm tệ, chỉ có áo T-shirt cùng quần jean kết hợp với nhau, nhưng khi Chung Luyến Lan mặc trên người lại có một khí chất thanh xuân vô cùng đặc biệt.

“Làm cô đợi lâu rồi”.

Nhìn Chung Luyến Lan rõ ràng đã đợi rất lâu rồi, Đỗ Thừa có chút áy này nói. Vị trí của tòa biệt thự cũ rất xa, lại không có nhiều đường, Đỗ Thừa từ lúc nhận được điện thoại của Chung Luyến Lan tới bây giờ đã phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới được đây.

“Không sao, dù gì thì hôm nay tôi cũng không có việc gì”.

Chung Luyến Lan mỉm cười, có thể là vì bệnh tình của mẹ cô đang hồi phục rất tốt nên nụ cười của Chung Luyến Lan cũng tươi hơn mọi khi một chút, đặc biệt là khi đối mặt với Đỗ Thừa.

“Ừm, vậy chúng ta vào đi. Dì Tuệ chắc cũng đang ở trên rồi”.

Đỗ Thừa gật đầu, sau đó cùng Chung Luyến Lan đi vào cầu thang máy lên tầng mười sáu.

Tô Tuệ đã tới rồi, bình thường cứ khoảng tám giờ là bà tới bệnh viện, còn khi Đỗ Thừa và Chung Luyến Lan tới bệnh viện thì đã gần chín giờ rưỡi rồi.

“Ồ, Đỗ Thừa, sao hôm nay cháu lại rảnh rỗi qua đây vậy”.

Tô Tuệ đầu tiên trông thấy Đỗ Thừa đẩy cửa tiến đến, bà rất ít khi gặp Đỗ Thừa vào buổi sáng nên không khỏi có chút lạ lùng.

“Cháu có đem theo một người tới cho dì làm quen đây, sau này cô ấy sẽ cùng dì chăm sóc mẹ cháu” Đỗ Thừa vừa đi vào vừa nói.

Đỗ Thừa vừa mới dứt lời thì Chung Luyến Lan cũng theo sau vào.

“Ồ, vậy được, cho dì Tuệ ai dì Tuệ cũng đồng ý” Lúc Tô Tuệ nhìn thấy Chung Luyến Lan bước vào, trong ánh mắt bà rõ ràng có chút không thể tin nổi, sau đó bà chỉ vào Chung Luyến Lan nói: “Đỗ Thừa, người mà cháu giới thiệu cho ta không phải là Luyến Lan đấy chứ”.

Chung Luyến Lan cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Tuệ, trông có vẻ như cô và Tô Tuệ đã quen biết trước rồi vậy.

“Hai người biết nhau sao?” Đến lượt Đỗ Thừa ngạc nhiên.

“Đương nhiên quen biết rồi, hai nhà chúng ta đối diện nhau, sao có thể không quen biết được” Tô Tuệ vô cùng vui vẻ cười nói.

“Đúng vậy, nhà tôi và nhà dì đối diện nhau” Chung Luyến Lan cũng gật đầu, cô không nghĩ rằng mình lại gặp Tô Tuệ ở đây.

Đỗ Thừa mỉm cười, thật không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy, hắn bèn nói: “Quen biết vậy càng tốt, sau này hai người có việc gì có thể giúp đỡ nhau”.

Tô Tuệ vô cùng hài lòng với Chung Luyến Lan, bà đã là hàng xóm với Chung Luyến Lan mười năm nay rồi nên bà rất rõ Chung Luyến Lan là một cô gái như thế nào. Tuy nhiên bà lại cảm thấy lạ về việc ĐỗThừa gặp Chung Luyến Lan, bèn hỏi:

“Nhưng mà Đỗ Thừa à, sao cháu lại gặp được Chung Luyến Lan vậy, thật là khéo trùng hợp, nói cho dì biết đi”.

Đỗ Thừa không hề dấu diếm Tô Tuệ chuyện gì, nhưng vì không muốn Tô Tuệ lo lắng nên hắn không nhắc tới chuyện lần đầu hắn gặp Chung Luyến Lan mà lấy cuộc gặp gỡ tối qua làm mở đầu, rồi hắn nói sơ qua một lượt cho Tô Tuệ nghe.

Chung Luyến Lan cảm kích nhìn Đỗ Thừa, rõ ràng cô cũng không muốn nhắc lại chuyện hôm đó nữa.

“Thì ra là vậy, Luyến Lan gặp chuyện rất giống với cháu trước kia, chả trách cháu lại ra tay giúp nó” Tô Tuệ biết những chuyện trước kia của Đỗ Thừa, sau khi nghe Đỗ Thừa nói xong liền đoán ra lý do hắn giúp đỡ Chung Luyến Lan.

Đỗ Thừa nhẹ nhàng cười, không nói gì thêm về chuyện này nữa, sau khi hắn nhìn đồng hồ bèn nói với Tô Tuệ: “Được rồi! Dì Tô, nếu hai người đã quen biết nhau rồi, vậy thì cháu không ở lại đây nữa, hai người nói chuyện đi, cháu đi làm đây”.



“Ừm, cháu đi đi, giao Luyến Lan cho dì là được rồi” Tô Tuệ gật gật đầu.

Còn Chung Luyến Lan đợi sau khi ĐỗThừa rời đi mới hỏi Tô Tuệ: “Dì Tô, dì vừa nói cháu và Đỗ Thừa gặp chuyện giống nhau là ý gì vậy, chẳng lẽ anh ta năm đó cũng gặp phải chuyện giống cháu sao?”

“Cũng gần như vậy, nhưng việc này nó không muốn nói, dì cũng không thể nói cho cháu biết được. Cháu cũng không cần lo lắng, thằng nhỏ Đỗ Thừa này nhân phẩm rất tốt, sẽ không bạc đãi cháu đâu”.

Tô Tuệ thấy ĐỗThừa không nhắc tới chuyện đó nên bà cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ nói với Chung Luyến Lan vài câu.

“Vâng”.

Chung Luyến Lan gật đầu, lời của Tô Tuệ đối với cô mà nói như một loại thuốc trợ tim vậy.

Sau khi rời khỏi bệnh viện thì vẫn chưa tới mười giờ, Đỗ Thừa liền lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Mỵ.

Diệp Mỵ hình như vẫn đang ngủ, sau khi chuông điện thoại reo rất lâu cô mới nghe, hơn nữa giọng Diệp Mỵ trong điện thoại lại rất nhỏ nhẹ, có vẻ như vẫn chưa tỉnh ngủ vậy.

“Cậu em, sao sớm như vậy đã gọi điện cho Diệp Mỵ vậy. Cậu không biết rằng quấy rầy giấc ngủ của người khác là một chuyện rất không lễ phép à?”

Trong điện thoại, giọng Diệp Mỵ lầm bầm nói với Đỗ Thừa.

“Là tôi không đúng, tôi xin lỗi chị được chưa”.

Đỗ Thừa biết Diệp Mỵ không hề có ý trách móc hắn, nhưng việc gọi điện thoại đánh thức Diệp Mỵ thế này Đỗ Thừa cũng có chút băn khoăn.

“Được rồi, xin lỗi thì thôi. Tôi biết cậu gọi điện thoại tới hỏi chuyện gì, không cần lo lắng nữa, chuyện tối hôm qua tôi đã giúp cậu giải quyết rồi”.

Sau khi nghe điện thoại, tinh thần Diệp Mỵ cũng tỉnh táo hơn chút ít.

“Thật làm phiền chị, chị Diệp” Đỗ Thừa cười cười, thân phận của Diệp Mỵ có lẽ không phải là một nhân vật đơn giản.

Diệp Mỵ cười ngặt nghẽo trong điện thoại nói:

“Cũng không phải là làm phiền gì, nhưng lần này cậu ra tay cũng thật tàn nhẫn, mấy người đó đều nằm trên giường sợ rằng còn không xuống giường nổi nữa rồi, nếu như nặng chút nữa thì bọn họ chắc không cần đứng lên nữa”.

Bị Diệp Mỵ nói như vậy, Đỗ Thừa cũng chỉ có thể cười mà không biết nói gì.

“Được rồi, không có chuyện gì thì tôi dập máy đây, có chuyện gì đợi khi đến hội sở nói tiếp, sau này buổi sáng đừng có gọi điện đánh thức tôi”.

Diệp Mỵ rất dứt khoát, nói xong cô liền dập máy.

Dù sao hai người cũng sống cùng một địa phương, thời gian gặp nhau còn nhiều, đối với Diệp Mỵ mà nói, buổi sáng việc ngủ là quan trọng nhất, nhưng có một điều cô vẫn chưa nói cho Đỗ Thừa biết, tối qua vì giải quyết việc của Đỗ Thừa mà cô phải đi ngủ muộn hơn một chút.

Theo như lời cô nói, Đỗ Thừa ra tay hơi tàn độc, điều này khá rắc rối, nếu không thì lời Diệp Mỵ trong điện thoại đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

Đỗ Thừa lại không biết chuyện này, sau khi nói chuyện điện thoại với Diệp Mỵ, Đỗ Thừa lại gọi điện thoại tiếp.

Đối tượng lần này chính là Trương Nam Hoa, Cục trưởng Cục công thương, công việc của công ty mới vẫn chưa được giải quyết, nên Đỗ Thừa đành phải tìm tới Trương Nam Hoa kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play