Ngọn lửa ở trong lòng Đỗ Thừa thiêu đốt lên, cái thân thể mềm mại kia lại càng kích thích Đỗ Thừa, tay hắn hầu như không dừng lại được.
"A"
Chẳng qua, ngay tại thời điểm Đỗ Thừa tính hướng phía chỗ ngực Cố Tư Hân, Cố Tư Hân bỗng nhiên thét chói tai một tiếng, sau đó không biết lấy khí lực từ đâu mà không khoan nhượng đẩy ra Đỗ Thừa lui ra, hai tay vỗ vỗ bụng, thấy vẻ mặt Đỗ Thừa khó hiểu nhìn mình liền thẹn thùng nói ra một câu để huyết mạch của Đỗ Thừa càng căng lên: "Đỗ Thừa, phía dưới của anh là vật gì, làm em đau".
Động tác Cố Tư Hân vỗ vỗ bụng không thể nghi ngờ là tràn ngập lực hấp dẫn nhưng là Đỗ Thừa cũng xấu hổ hận không thể tìm một chỗ mà chui xuống đất, bởi vì Đỗ Thừa phát hiện mình chẳng biết lúc nào đã là nhất trụ kình thiên mất rồi, chiếc underware với chất liệu mềm mại cũng ngăn không nỗi sát khí cường đại, mười phần rõ ràng lồi ra hiển nhiên là hiển nhiên là đã chạm vào Cố Tư Hân.
Mười phần rõ ràng tuy rằng mười phần đơn thuần nhưng không có nghĩa là cô ấy đối với loại chuyện này hoàn toàn không biết. Chứng kiến địa phương kia của Đỗ Thừa, khuôn mặt nguyên bản đã đỏ rực nhất thời giống như chảy ra nước mật vậy, kiều diễm ướt át, sau đó xem đều không dám xem một cái, khuôn mặt đều nhanh cúi sát xuống ngực.
"Anh ra ngoài tí".
Đỗ Thừa có chút xấu hổ cười cười. Tuy rằng hắn có thể cho Hân Nhi thông qua khống chế để giảm thiểu dục hỏa, nhưng mà loại chuyện này Đỗ Thừa đương nhiên không dám không biết xấu hổ mở miệng, cho nên sau khi Đỗ Thừa để lại một câu liền cũng như chạy trốn đi.
Nhìn thấy động tác Đỗ Thừa tông cửa xông ra. Thần sắc thẹn thùng trên mặt Cố Tư Hân cũng giảm đi một ít, bất quá cũng đã tràn ngập một loại dễ thương vô cùng mê người.
Đỗ Thừa trực tiếp chạy vào bên trong phòng đàn, đến một chỗ rộng rãi để bình phục dục hỏa trong lòng, đây là một cách tốt chẳng qua trong đầu Đỗ Thừa lại không ngừng ảo tưởng lên một màn kiều diễm kia, cho nên dục hỏa nhất thời căn bản là áp không được.
Mà đúng lúc này, Đỗ Thừa đột nhiên nghe được tiếng bước chân, chỉ cần nghe âm thanh Đỗ Thừa liền biết người đến là ai, bất quá Đỗ Thừa phía dưới vẫn đang chào cờ cho nên Đỗ Thừa ngượng ngùng xoay người lại.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hơn nữa ngừng lại ở phía sau Đỗ Thừa, một đôi tay nhỏ bé theo thắt lưng Đỗ Thừa lách đi qua sau đó nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy Đỗ Thừa.
Cảm nhận được Cố Tư Hân thân mình mềm mại, trong lòng Đỗ Thừa bỗng nhiên nhiều hơn một loại cảm giác thỏa mãn, hơn nữa thực ấm áp.
"Đỗ Thừa, em cứ vậy ôm anh được không?" Cố Tư Hân nhẹ nói.
"Ừm" Đỗ Thừa gật gật đầu.
Cố Tư Hân khẽ tựa vào trên lưng Đỗ Thừa, sau đó có chút nỉ non nói: "Đỗ Thừa, em hiện tại rốt cuộc hiểu được cảm giác yêu đương".
Thời điểm Đỗ Thừa cùng Cố Tư Hân rời đi biệt thự cố gia đã muốn tám giờ tối.
Ngồi trên xe Cố Tư Hân nhẹ nhàng tựa vào trên vai Đỗ Thừa, trên mặt như cũ có thể nhìn thấy vài phần đỏ ửng, Còn có vài phần kích động.
"Đỗ Thừa, khi nào chúng ta về đây ở?" Nhìn về phía biệt thự xa xa, Cố Tư Hân mười phần chờ mong hướng phía Đỗ Thừa hỏi.
Đỗ Thừa nghĩ nghĩ rồi nói: "Thời gian nữa anh sẽ đem mẫu thân của anh từ trong bệnh viện ra ngoài, cho nên anh nghĩ tìm người đến xây lại vài chỗ, đại khái cần một tháng thời gian đi".
Cố Gia biệt thự cũng có được mười năm tuổi, Bên trong có nhiều chỗ đã khá cũ, tất nhiên đã mua Cố Gia biệt thự Đỗ Thừa tự nhiên là muốn một lần nữa tu sửa, đương nhiên để cho mẫu thân mình có thể dễ dàng ra phơi nắng và ở bên ngoài hoạt động, Đỗ Thừa còn cần xây lại cầu thang để xe lăn có thể thoải mái ra vào.
Cố Tư Hân mười phần nhu thuận gật đầu Nói: "Ừm, đến lúc đó em cùng tỷ tỷ cùng nhau về đây ở, khi đó chúng ta có thể chiếu cố bá mẫu".
"Anh nghĩ mẹ anh nhất định sẽ rất cao hứng" Đỗ Thừa mỉm cười nói, trong lòng hắn cũng có một ít chờ mong.
Khi hai người nói chuyện, chiếcn Bentley rất nhanh liền đi tới biệt thự nơi Cố Tư Hân đang ở, Bất quá Ngay tại thời điểm Đỗ Thừa đem Cố Tư Hân đưa tới cửa biệt thự, di động của hắn bỗng nhiên vang lên.
Số di động này của Đỗ Thừa rất ít người biết, trừ chị em Cố gia thì chỉ còn một số người biết, Diệp Mỵ cũng là một trong số đó.
Điện thoại là Diệp Mỵ gọi tới, lúc Đỗ Thừa bắt máy cũng ngây ngẩn cả người.
Khu khai phát Đông Dương là sáu năm trước thành phố xây dựng một khu biệt thự cao cấp, cơ bản ở đây có thể nói là Thiên đường của người giàu có, từng dãy xa hoa biệt thự gộp lại nhìn mười phần đồ sộ, hơn nữa phương tiện giải trí cũng là mười phần đầy đủ.
Sân gôn, sân đua ngựa! Ở trong này đều có thể nhìn thấy, chẳng qua kỳ thật có rất ít người biết nơi này còn có một cái sòng bạc lớn nhất thành phố - sòng bạc An Nhạc.
An Đông sòng bạc bề ngoài là An Đông hội sở, một cái hội sở mang tính chất tư nhân, đồng thời cũng là một trong tràng nghiệp của tập đoàn Tân Phổ.
Nếu không phải Diệp Mỵ nói cho Đỗ Thừa, Đỗ Thừa căn bản không biết rằng nơi này lại vẫn có một cái sòng bạc quy mô lớn như thế này.
Chẳng qua, sau khi hừng đông, sòng bài bài này chỉ sợ cũng không tồn tại nữa.
Đỗ Thừa ngồi trên Tân Lợi xe ngừng lại ở xa xa, hiện tại cả An Nhạc hội sở đại môn bị phong tỏa, đèn báo hiệu lóe ra, hơn mười xe cảnh sát dừng ở hai bên An Đông hội sở, mà bên trong hội sở không ngừng có người bị bắt đưa vào xe cảnh sát.
Thị lực Đỗ Thừa tốt lắm, Xa xa liền nhìn thấy thân ảnh động lòng người của Diệp Mỵ, Diệp Mỵ đứng yên, không có làm gì, chỉ lặng lẽ đứng mà nhìn hết thảy phát sinh trong cửa lớn.
"Diệp tỷ, chuyện gì xảy ra?" Đây là Đỗ Thừa muốn biết nhất, Diệp Mỵ ở trong điện thoại cũng không nói gì, chỉ nói một câu Hoàng tổng kết thú, sau đó bảo Đỗ Thừa tới nơi này.
"Hoàng tổng bị người hãm hại, có người ở bên trong này hút thuốc phiện chết, hơn nữa sòng bạc mấy cổ đông cùng nhau lên án Hoàng tổng, hơn nữa có người ở sau lưng trợ giúp, lúc này đây Hoàng tổng chỉ sợ là không đứng lên nổi".
Diệp Mỵ có chút thương cảm nói, Trong ánh mắt hiện lên vẻ bi thương nồng đậm.
"Lấy thủ đoạn Hoàng tổng, coi như thực sự có người ở nơi này hút thuốc phiện chết cũng không có thể biến thành loại tình trạng này đi?". Đỗ Thừa mặc dù đối với Hoàng Dũng Đông cũng không phải quen thuộc nhưng là lấy Hoàng Phổ Đông, làm sao có thể sẽ bị loại thủ đoạn hãm hại đơn giản này hạ gục.
Diệp Mỵ tự giễu nói: "Nếu chỉ là hãm hại đơn thuần, Hoàng tổng như thế nào sẽ không giải quyết được. Chẳng qua Hoàng tổng đắc tội một người mà hắn không nên đắc tội, người ta muốn đùa chết hắn. Chỉ cần động động quyền lực trong tay thì Hoàng Phổ Đông Căn bản là không kịp trở tay"
Theo lời nói của Diệp Mỵ Đỗ Thừa có thể hiểu là Hoàng tổng lúc này đụng phải một nhân vật không thể đụng, Lấy Hoàng tổng cái loại cấp bậc nhân vật này mà có người không đắc tội nổi cũng chỉ có hai loại người, một loại là Hắc Đạo, một loại chính là nắm trong tay quyền lực.
Theo như lời Diệp Mỵ, Hoàng Phổ Đông này đắc tội với người có lẽ thuộc dạng thứ hai.
Nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa liền hướng phía Diệp Mỵ hỏi: "Hoàng tổng hiện tại sao rồi?"
Diệp Mỵ chỉ chỉ hội sở An Đông nói: "Liền ở bên trong, Hoàng tổng muốn gặp cậu, tôi đưa cậu đi vào".
"Ừ."
Đỗ Thừa gật gật đầu, sau đó cùng cô từ phía sau An Nhạc hội sở đi vào.
Để Đỗ Thừa có chút ngoài ý muốn là đám cảnh sát này không có ngăn trở Diệp Mỵ, ngay cả mình cũng không có ngăn trở.
Thấy như vậy một màn trong ánh mắt Đỗ Thừa bỗng nhiên hiện lên một tia bất ngờ.
"Cậu nhất định rất tò mò vì sao bọn hắn không ngăn cản tôi, đúng không?"
Diệp Mỵ chưa có quay đầu lại Bất quá cô ấy hiển nhiên biết Đỗ Thừa suy nghĩ gì.
Đỗ Thừa không có nói mà im lặng là đại biểu cho đồng ý.
"Thật ra tôi coi như là một phần tử của những người này, dựa theo các ngươi mà nói, liền là nằm vùng" Diệp Mỵ nói tựa hồ thực nhẹ nhàng, sau đó hút một hơi thuốc, chẳng qua ngữ khí lúc này lại có một loại bi thương không thể dấu đi, bỗng nhiên dừng lại một lúc lúc này mới nói tiếp: "Chỉ là có chút buồn cười là sau nhiều năm như vậy, tôi đều nhanh có thiện cảm với nó".
Nói xong, Diệp Mỵ lại cười cười.
Ở dưới loại tình huống này, Đỗ Thừa biết mình cũng không cần nói cái gì, cho nên Đỗ Thừa chẳng qua chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Diệp Mỵ mà đi vào hội sở An Đông.
Đỗ Thừa ở một cái phòng kín xa hoa gặp được Hoàng Phổ Đông, Những người còn lại đều bị Diệp Mỵ đuổi đi, cả phòng kín cũng chỉ còn lại có Đỗ Thừa cùng hai người mở rượu vàng, ngay cả Diệp Mỵ cũng đi ra.
Giờ phút này Hoàng Phổ Đông mười phần im lặng, chẳng qua sắc mặt có chút tịch mịch, còn có vài phần không cam lòng.
"Cậu biết thân phận Diệp Mỵ chứ?"
Đây là sau khi Đỗ Thừa ngồi xuống trên ghế sa ***, Hoàng Phổ Đông hỏi Đỗ Thừa câu đầu tiên.
Đỗ Thừa gật gật đầu. Không nói gì thêm! Bất quá trong lòng Đỗ Thừa rõ ràng Theo biểu hiện của Diệp Mỵ mà xem, thân phận nàng chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, hơn nữa Hoàng Dũng Đông chỉ sợ cũng sớm biết thân phận chân chính Diệp Mỵ.
Hoàng Dũng Đông đối với Đỗ Thừa bình tĩnh hiển nhiên là hết sức hài lòng, trong ánh mắt không ngờ là có một tia chờ mong, sau đó nói: "Thật ra tôi chỉ biết cô ấy là do cô ấy tự nói, sự tình lúc này cùng nàng không có bất cứ quan hệ nào, nếu không phải cô ấy thẩm tra tôi mà nói, chỉ sợ tôi muốn gặp cậu đều khó khăn".
lời Hoàng Phổ Đông nói không thể nghi ngờ là giải khai rất nhiều điểm đáng ngờ trong lòng Đỗ Thừa, chẳng qua Đỗ Thừa vẫn không có nói gì bởi vì Đỗ Thừa biết lời Hoàng Phổ Đông còn chưa dứt.
"Đỗ Thừa, cậu có biết tôi vì sao phải gặp cậu hay không?" Hoàng Phổ nhìn Đỗ Thừa một cái rồi chậm rãi hỏi.
"Đoán được một ít, bất quá không dám xác định" Đỗ Thừa không có giấu diếm ý nghĩ trong lòng bởi vì hắn thật là đoán được một ít.
"Cậu thực thông minh".
Trên mặt Hoàng Tích Đông lộ ra một tia ý cười, sau đó nói: "Thật ra tôi sớm đã biết thân phận của cậu, con thứ tư chủ tịch Đỗ Ân Minh Thiên Dung dược nghiệp, có phải hay không Đỗ Gia tứ thiếu gia?"
Bị Hoàng Phổ Đông nói ra thân phận, trong ánh mắt Đỗ Thừa cũng không có gì ngoài ý muốn. Chẳng qua thản nhiên nói: "Không tính là thiếu gia gì, tôi chỉ là một đứa con tư sinh bị đuổi khỏi nhà mà thôi".
Chẳng qua, ở thời điểm Hoàng Phổ Đông nói ra một câu này Đỗ Thừa tay cũng cầm lấy ly rượu.
"Tôi biết cậu rất hận Đỗ Gia, chẳng qua, tuy rằng cậu thực thông minh cũng rất vĩ đại, nhưng lấy thực lực của cậu, cậu là tuyệt đối đánh không đến Đỗ Gia, đặc biệt là thế lực sau lưng Đỗ Gia".
Hoàng Giác Đông cẩn thận nhìn Đỗ Thừa Sau đó nói: "Thế nào, có hứng thú cùng tôi giao dịch hay không, tôi có biện pháp giúp cậu đối phó Đỗ Gia?"
Đỗ Thừa mỉm cười, nếu đổi thành trước kia lúc Hân Nhi chưa đến, Đỗ Thừa nhất định sẽ không cần suy nghĩ liền đáp ứng. Chẳng qua khi đó Đỗ Thừa Chỉ sợ cũng không có tư cách gì để cùng Hoàng Phổ Đông tiến hành giao dịch.
Mà bây giờ Đỗ Thừa đương nhiên sẽ không đáp ứng giao dịch này, bởi vì Đỗ Thừa chỉ cần dựa vào thực lực của chính mình, chỉ cần phát triển thêm thì vẫn có cơ hội đối phó Đỗ Gia, tuy rằng thời gian sẽ lâu một chút.
Nhưng là, nếu đáp ứng Hoàng Phổ Đông, Đỗ Thừa tuy rằng trả thù được nhưng đến cuối cùng, Đỗ Thừa đối mặt tuyệt đối là thế lực sau lưng Đỗ Gia, thực lực càng cường đại hơn, tuy nhiên Đỗ Thừa có thể khẳng định Hoàng Phổ Đông đắc tội với người, tuyệt đối so với thế lực sau lưng Đỗ Gia càng cường đại hơn
Cho nên, Đỗ Thừa cũng không muốn mạo hiểm như vậy, trực tiếp cự tuyệt nói: "Ngại quá, Hoàng tổng, tôi không có hứng thú".
Nghe được Đỗ Thừa trả lời, trong ánh mắt Hoàng Phổ Đông cũng không có gì ngoài ý muốn, Ngược lại là gật gật đầu nói: "Cậu lựa chọn là đúng, cậu đủ thông minh, nếu cậu đáp ứng, tôi cũng không có cái giao dịch gì có thể giao dịch cùng cậu, bởi vì giao dịch đó nhất định thất bại".
Đỗ Thừa mỉm cười mà không nói gì thêm, bởi vì hắn đã đoán được điểm này.
"Tôi có một phần tư liệu ở trong tay Diệp Mỵ, đối với cậu hẳn là sẽ có một chút trợ giúp, đợi lát nữa Diệp Mỵ sẽ đưa cậu đi lấy, lấy điều kiện của cậu, có phần tài liệu kia, đối phó với Đỗ Gia hẳn là sẽ thoải mái hơn".
Hoàng Phổ Đông dừng một chút rồi nói tiếp: "Cậu yên tâm đi, tôi hiện tại không cần cậu cảm tạ cái gì, cậu coi như mà một vụ đầu tư mạo hiểm của tôi, tương lai nếu cậu có đầy đủ thực lực cùng quyền lực, Diệp Mỵ sẽ tìm đến cậu, bất quá đến lúc đó tôi chỉ sợ cũng đã chết, cho nên cậu đến lúc đó có đáp ứng hay không cũng không có chuyện gì".
"Cảm ơn".
Đỗ Thừa gật gật đầu, không trả lời thẳng mà chỉ nói cám ơn.
Tuy rằng Đỗ Thừa không trả lời thẳng nhưng Hoàng Phổ Đông lại giống như đã buông lỏng gánh nặng, sau đó hướng phía Đỗ Thừa chậm rãi nói: "Nhân chi tướng tử, kỳ ngôn tất ngô, thừa dịp còn có một chút thời gian, chúng ta chờ một chút, tôi nghĩ đối với phát triển sau này của cậu hẳn là sẽ có một chút trợ giúp".
Nghe Hoàng Phổ Đông nói như vậy, ánh mắt Đỗ Thừa bỗng nhiên sáng ngời, so với phần tài liệu kia mà nói, những lời này của Hoàng Phổ Đông đối với Đỗ Thừa còn hứng thú hơn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT