Dù não bộ của Đỗ Thừa có độ mở rộng là hơn 10% nhưng có những việc mà não không thể học được giống như chuyện yêu đương.

Trong tình yêu thì Đỗ Thừa là một con gà, gà nhất trong các con gà.

Từ nhỏ tới lớn, chưa từng xem qua kịch tình cảm hay là phim tình cảm, thậm chí đến tiểu thuyết Đỗ Thừa cũng chưa từng đọc, với chuyện tình yêu Đỗ Thừa có thể nói là không biết gì, mơ mơ màng màng.

Thế nhưng Đỗ Thừa lại rất thích cảm giác này.

Rời biệt thự cùng Cố Tư Hân, Đỗ Thừa không để Lưu Phục Sinh lái xe đón hắn mà cùng đi bộ với Cố Tư Hân tới trung tâm thành phố.

Hai người im lặng đi bên nhau, Cố Tư Hân cúi đầu, trên mặt hơi hồng, dường như đang xem cô cùng Đỗ Thừa có cùng bước hay không, còn Đỗ Thừa, hắn không biết nói gì nhưng không khí này làm cho Đỗ Thừa cảm thấy rất bình yên.

Khoảng cách giữa hai người rất ngắn chỉ cách nhau có một nắm tay, thậm chí Đỗ Thừa có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể Cố Tư Hân, rất dễ chịu.

“Đỗ Thừa chúng mình đi trượt băng đi, ngày trước chị hay dẫn em đi nhưng sau khi về công ty làm việc với bố thì không đưa em đi nữa”.

Đang đi, Cố Tư Hân bỗng ngẩng đầu lên và hỏi Đỗ Thừa với ánh mắt chờ đợi.

“Được, chúng mình đi”.

Khu trượt băng Đỗ Thừa đã đi rồi nhưng là đi làm công, mặc dù chỉ vài ngày đẫ bị đuổi việc nhưng Đỗ Thừa biết vị trí của vài khu trượt băng trong phạm vi học viện Phủ Thiên.

“Ừm” Cố Tư Hân gật đầu, hết sức vui mừng.

Sau khi quyết định, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân không chút do dự tiến thẳng đi đên hướng học viện Phủ Thiên.

Sau khoảng vài phút, Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đã đến một sân trượt có trên là Tuyết Mộng.

Quy mô của khu trượt tuyết này cũng không nhỏ, trang trí cũng đẹp mắt, tất thảy có 2 tầng, tầng 1 là cho mọi người, tầng 2 là tần cho thành viên, tầng hội viên thì trang trí đẹp hơn.

Sau khi Đỗ Thừa và Cố Tư Hân làm xong 2 thẻ hội viên đi luôn lên tầng 2.

Mặc dù mới là 9 giờ sáng nhưng trong tầng 1 đã có rất nhiều người rồi, tầng 2 thì ít người hơn tầng một rất nhiều, nhưng nhìn qua cũng có bốn năm mươi người.

“Đỗ Thừa anh biết trượt băng không?” Đến khu trượt băng khuôn mặt Cố Tư Hân có vài phần thay đổi, trong ánh mặt như có hoài niệm ùa về.

“Anh không biết nhưng chắc học một chút là biết thôi”.

Giờ đây phản xạ thần kinh của Đỗ Thừa tốt hơn người thường hàng chục lần, lại thêm việc luyện kĩ năng cơ thể mềm dẻo, sợ rằng vận động viên cũng còn phải thua xa, có được điều kiện trời cho, để Đỗ Thừa học trượt băng thì chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“Vậy để em dạy anh nhé”.



Cố Tư Hân nói một tiếng rồi ra quầy lấy hai đôi giày trượt băng, sau đó cùng với Đỗ Thừa thay giày.

Sau khi thay xong giày trượt băng, Đỗ Thường không thể nào làm quen ngay được, cũng may khi cân bằng lực hắn vẫn tiếp tục đứng thẳng lên được.

Cố Tư Hân nhìn thấy bộ dạng của Đỗ Thừa, cười một cái rồi nắm tay Đỗ Thừa nói: “Chúng ta đi”.

Bàn nay nhỏ của Cố Tư Hân rất ấm nhưng cũng rất trơn, nắm rất vừa tay Đỗ Thừa khiến Đỗ Thừa có cảm giác đang buông tay ra, còn cơ thể của Đỗ Thừa thì làm theo động tác của Cố Tư Hân và trượt theo sau cô.

“Hình như không khó chút nào”.

Sau vài bước đơn giản, Đỗ Thừa thấy mình đã nắm thành thục những kĩ năng trượt băng cơ bản, đã có thế giữ thăng bằng cho chính mình, không cần Cố Tư Hân nắm tay nữa, hình như cũng có thể tự mình chuyển động rồi.

Thế nhưng Đỗ Thừa không nói ra, bởi vì lúc đầu hắn không biết, mặc dù đã biết một vài động tác nhưng có rất nhiều động tác là Cố Tư Hân dạy cho hơn nữa Đỗ Thừa rất thích những giây phút thân mật này, hắn thấy rằng khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, thậm chí còn có thể cảm nhận được mạch đập của Cố Tư Hân.

Đỗ Thừa không nói, Cố Tư Hân tất nhiên không biết Đỗ Thừa đã học được các động tác trượt băng đơn giản, vẫn tỉ mỉ chỉ dạy Đỗ Thừa, sau đó còn chỉ cho Đỗ Thừa những đông tác đơn giản, nắm chặt tay Đỗ Thừa như sợ Đỗ Thừa sẽ ngã vậy.

Đỗ Thừa cũng rất vui, học sao mà không vui được.

Cố Tư Hân rất vui, đây có thể là lần đi chơi vui nhất của Cố Tư Hân từ ngày cha cô mất.

Còn Đỗ Thừa dưới sự chỉ dạy của Cố Tư Hân 10 phút, “cuối cùng” đã có thể tự mình trượt, còn có thể làm một số động tác đơn giản.

Nhìn thấy Đỗ Thừa trượt ngày một xa dần, Cố Tư Hân bỗng có cảm giác mất mát, bỗng muốn nắm tay Đỗ Thừa mãi không buông, nhưng khi Đỗ Thừa trượt trở lại chỗ mình Cố Tư Hân lại có cảm giác mãn nguyện, trong lòng cảm thây rất vui.

“Đây là cảm giác yêu sao?”

Cố Tư Hân trong lòng tự hỏi, bởi vì Cố Tư Hân bỗng nhiên nhận thấy mình đã thích cảm giác này mất rồi.

“Tư Hân chúng ta cùng nhau trượt đi”.

Sau khi Đỗ Thừa thử một lần, thấy mình có thể kiểm soát hoàn toàn được các động tác của mình rồi, giống như việc đi bộ trên đường bằng, do đó khi quay lại chỗ Cố Tư Hân, Đỗ Thừa đã mời cô ấy.

“Ừm”.

Cố Tư Hân gật đầu sau đó nắm nhẹ tay Đỗ Thừa, cùng Đỗ Thừa trượt từ từ trên mặt cười tươi hạnh phúc.

Kĩ năng trượt băng của Cố Tư Hân rất tốt, động tác cũng rất đẹp, giống như tinh linh băng tuyết vậy, còn Đỗ Thừa dần dần quen thuộc với các động tác đã có thể làm theo động tác của Cố Tư Hân, hai người kết hợp với nhau rất ăn ý.

Nhưng trong lúc Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đang mải mê trượt, có tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang lên khiến Cố Tư Hân và Đỗ Thừa đều chú ý.

Nhìn theo hướng tiếng kêu phát ra cách khu trượt băng không xa thì thấy một người phục vụ ở sân băng đang bị hai thanh niên có hình xăm con rắn vây ở bên trong, một người hình như còn đang động tay động chân, người nữ phục vụ đó dùng khay đựng trà để chặn lại nhưng khay đựng hai ly đồ uống lạnh rơi xuống đất, biến thành những mảnh thủy tinh nhỏ.



Còn bên cạnh, có hai người phục vụ nam đứng, nhưng hai người đó không giám tới giúp hình như rất sợ hai thanh niên kia nên cũng không giám báo cảnh sát.

“Đỗ Thừa chúng ta tới giúp cô ấy đi”.

Cố Tư Hân là một cô gái lương thiện, nhìn thấy cảnh này, việc đầu tiên mà cô nghĩ đến là cứu cô phục vụ khỏi hai tên thanh niên kia, đương nhiên Cố Tư Hân biết thân thủ lợi hại của Đỗ Thừa nếu không việc đầu tiên cô làm là báo cảnh sát.

“Ừm, chúng ta đi”.

Đỗ Thừa gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng vì tình cảnh này giống tình cảnh mình chịu đựng khi xưa, mặc dù Đỗ Thừa hiểu những tên lưu manh kia phần lớn do Đỗ Vân Long sai khiến.

Do đó, vừa nói dứt lời, Đỗ Thằ đã kéo tay Cố Tư Hân tới phòng nghỉ nơi mà cô phục vụ và hai tên kia đang đứng.

Tới lúc Đỗ Thừa và Cố Tư Hân đến thì cô phục vụ kia đã bị hai tên thanh niên kia ép đến góc tường, cô phục vụ kia hết sức sợ hãi trong tay vẫn cầm chiếc khay đựng trà làm bằng sát, để hai tên kia không động được vào người mình.

Phành.

Một tiếng động vang lên, không biết cái khay trà thế nào mà lại vung trúng mặt hai thằng lưu manh kia, cô phục vụ nhất thời không nắm chắc để cái khay rơi xuống đất, nhưng trên mặt tên lưu manh đã bị chảy máu.

“ĐCM, con điếm này”.

Bị cô phục vụ dùng khay trà đập chảy máu mặt tên lưu manh đùng đùng nổi giận, chửi lớn, đang định đánh vào mặt cô phục vụ.

Nhưng tay hắn vừa dơ lên, thì đã bị một cánh tay từ phía sau nắm lấy, tên lưu manh ngay lập tức quay người lại nhìn, đằng sau hắn là một đôi nam nữ trạc tuổi hắn, sau khi thấy họ hắn lớn tiếng quát: “Mày là ai, biến đi cho ông, không ông bẻ gãy tay chó chân chó của mày bây giờ”.

Đỗ Thừa lạnh lùng, không nói với hắn ta một lời nào tay kia đám một quyền mạnh vào tên lưu manh, quyền này uy lực quá mạnh làm cho mặt tên kia thâm đỏ, rồi ngã xuống đất.

Tên bên cạnh thấy bạn mình bị đánh ngã chỉ trong một quyền trong lòng biết đã gặp phải kể khó ăn, ánh mắt đầy hung ác, từ trong túi rút ra một con dao nhỏ, nhìn Đỗ Thừa và nói: “Thằng kia, hy vọng mày đừng quản việc người khác, nếu không trên người mà mất cái gì thì đừng trách tao không cảnh cáo mày trước”.

Con dao nhỏ đó rất sắc bén, chớp động sắc như băng.

Cố Tư Hân không cười nữa dù thân thủ Đỗ Thừa tốt, nhưng lúc này trong tay đối thủ có dao nên Cố Tư Hân cũng rất lo cho Đỗ Thừa.

Con dao nhỏ này Đỗ Thừa không hề để ý chỉ lạnh lùng nói: “Thật sao, vậy để tao thử một lần xem”.

Nói xong, cơ thể Đỗ Thừa giương lên như cây cung, trong lúc tên kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng, Đỗ Thừa tức khắc đánh trúng tay cầm và bẻ tay tên lưu manh, con dao rơi xuống đất.

Nhưng Đỗ Thừa vẫn không muốn dừng lại, đánh thêm cho hắn một quyền rất mạnh, đánh ngay vào bụng tên lưu manh, tên nay không chịu được một quyền đấy, ngã ngay xuống đất.

“Các người mau chạy đi bọn chúng là người của Thanh Xà bang đấy, nếu không chạy ngay sẽ gặp rắc rối đấy”.

Cũng trong lúc này cô phục vụ kia đột nhiên mở miệng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play