Tiểu An sững sờ, theo sau đó là mười phần vui sướng, hiển nhiên là nhận ra
Đỗ Thừa, chẳng qua sắc mặt lại là có chút kích động, thậm chí kích động
đến mức nói không ra.
"Cậu là Tiểu An, đúng không?"
Đỗ Thừa nhìn Tiểu An khuôn mặt mười phần non nớt, nhẹ giọng hỏi.
Ở trên người Tiểu An, Đỗ Thừa nhận thấy được bóng dáng của mình năm đó,
cho nên đối với Tiểu An Đỗ Thừa đồng dạng là khắc sâu ấn tượng.
"Ừm, em gọi là Hoàng Tiểu An".
Tiểu An hết sức kích động gật đầu, sau đó lại nói tiếp: "Đại ca ca, em cảm ơn lần trước anh đã giúp đỡ Tiểu An cùng mẹ".
Đỗ Thừa không có nói cái gì, chẳng qua vuốt vuốt đầu Tiểu An, sau đó rồi
mới lên tiếng: "Mẹ em đâu, vì cái gì em cần tới nơi này học nghề?"
Đỗ Thừa vừa hỏi, hai mắt nguyên bản cũng có chút đỏ bừng của Hoàng Tiểu An nhất thời nước mắt lã chã, sau đó có chút nghẹn ngào nói: "Mẹ sinh
bệnh, trong nhà không có tiền, em không muốn mẹ mệt, cho nên em nghĩ
cách kiếm việc làm, em muốn giúp mẹ".
Tuy rằng Hoàng Tiểu An nói
có chút đứt quãng nhưng mà Đỗ Thừa đã rõ ràng nguyên do, sau khi suy
nghĩ, Đỗ Thừa liền trực tiếp hướng Hoàng Tiểu An nói: "Tiểu An, em có
tin anh không ?"
Hoàng Tiểu An gật gật đầu, bởi vì ở trong lòng
hắn hình ảnh Đỗ Thừa tự nhiên là vô cùng cao lớn, một màn lúc trước đến
bây giờ đều thật khắc sâu trong óc Hoàng Tiểu An.
"Đưa anh đi đến nhà em, có lẽ anh có biện pháp chữa khỏi bệnh của mẹ em".
Đỗ Thừa nói thẳng, loại chuyện này hắn không có thấy thì thôi nhưng nếu đã thấy, Đỗ Thừa tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hoàng Tiểu An lại gật gật đầu, tuy rằng chỉ là lần thứ hai gặp mặt nhưng là Hoàng Tiểu An cũng mười phần tin tưởng Đỗ Thừa.
Cùng Hoàng Tiểu An nói xong Đỗ Thừa trực tiếp đưa mắt nhìn sang Cố Giai Nghi nói: "Giai Nghi, anh cùng Tiểu An đi một chỗ, em đi về trước đi".
"Ừm".
Cố Giai Nghi mặc dù không hiểu Đỗ Thừa vì sao lại cùng Hoàng Tiểu An nhận
thức nhưng là nàng cũng không có hỏi, chỉ nhẹ gật gật đầu.
Mà Đỗ Thừa cũng không nói thêm gì, trực tiếp mang theo Hoàng Tiểu An hướng phía chiếc xe của hắn.
Nhà của Hoàng Tiểu An thật ra cách quảng trường trung tâm cũng không xa, đó là một khu lụp xụp duy nhất bên cạnh trung tâm thành phố, ở trong đó
từng căn nhà gỗ lụp xụp, khác biệt với bên ngoài là những tòa nhà cao
tầng, điều này đã tạo nên một sự khác biệt mãnh liệt đánh vào thị giác.
Xe Đỗ Thừa dừng ở bên ngoài liền ngừng lại bởi vì xe Đỗ Thừa căn bản là
vào không được khu này, cho nên Đỗ Thừa liền trực tiếp cùng Hoàng Tiểu
An đi bộ vào trong khu lụp xụp.
Hoàng Tiểu An cùng Đỗ Thừa đi gần năm phút đồng hồ, khi này mới đến một tòa nhà gỗ cũ nát.
"Mẹ, con đã trở về, mẹ xem ta đưa ai tới".
Đi tới cửa lớn, hai chân Hoàng Tiểu An lúc này mới vừa bước vào cánh cửa liền hướng phía một gian nhà gỗ lớn tiếng nói.
Đỗ Thừa theo phía sau Hoàng Tiểu An, nhìn thấy Hoàng Tiểu An chạy hướng về phía gian nhà gỗ kia. Đỗ Thừa cũng không có dừng lại cái gì, trực tiếp
đi theo phía sau Hoàng Tiểu An hướng phía căn nhà gỗ mà đi đến.
Chẳng qua vừa mới đi tới nơi cửa, Đỗ Thừa liền nghe được một đợt ho khan dồn dập, hơn nữa còn mười phần kịch liệt.
Ngay sau đó, cửa phòng vang lên một thanh âm nữ tính: "Tiểu An, là ai đến đây, khụ khụ khụ".
Thanh âm kia vừa mới dứt lời, lại là một đợt ho khan dồn dập, bất quá từ
thanh âm kia Đỗ Thừa có thể nghe ra đây đúng là mẫu thân Tiểu An ngày đó hắn chứng kiến.
"Mẹ, đại ca ca đến đây, là lần trước giúp chúng
ta đuổi đi đám người xấu, anh nói có thể giúp mẹ chữa khỏi bệnh, con đưa anh ấy đến đây".
Hoàng Tiểu An hướng phía mụ mụ hắn nói một tiếng, sau đó lại hướng phía Đỗ Thừa nói: "Đại ca ca. Anh vào đi".
Đỗ Thừa không có nói gì liền trực tiếp tiến vào gian nhà gỗ.
Nhà gỗ diện tích rất nhỏ, Chỉ có không đến 15 mét vuông, hơn nữa bên trong còn đặt thêm hai cái giường nên càng thêm chật chội.
Mà cả căn nhà gỗ, trừ bỏ hai cái giường liền chỉ có một cái thùng gỗ và
một cái tủ quần áo sơ sài. Trừ cái đó ra thì cũng không có cái gì, đặc
biệt những thứ đồ điện thì một cái cũng không có.
Bất quá, trên tường gỗ lại có một chút đồ vật hấp dẫn tầm mắt Đỗ Thừa.
Đó là một khung tranh ố vàng, bên trong là một bức hình một đôi vợ chồng
tuổi trẻ đang ôm một đưa trẻ nho nhỏ, nữ nhân kia đúng là mẫu thân Hoàng Tiểu An nhưng là nam nhân kia cũng để Đỗ Thừa có một loại cảm giác
quen thuộc.
Tuy rằng Đỗ Thừa có thể mười phần khẳng định mình
tuyệt đối chưa từng gặp qua người nam nhân kia nhưng là Đỗ Thừa luôn cảm giác được có chút là lạ.
Đương nhiên, trong lòng Đỗ Thừa mặc dù
đang suy đoán nhưng Đỗ Thừa cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có làm
cho người ta có cảm giác gì không ổn.
"Tiểu ca, ngại quá, nơi này tương đối loạn, cậu cứ ngồi xuống trước đi, tôi đi dọn dẹp một tí" Mẫu
thân Tiểu An giờ phút này đang nằm ở trên giường ho khan không thôi,
nhìn thấy Đỗ Thừa tiến vào, cô liền cố gắng ngồi xuống thu thập phòng.
"Không cần, tôi đứng một lúc được mà".
Đỗ Thừa vội vàng ngăn mẫu thân Tiểu An, hơn nữa nói tiếp: "Dì dưa tay ra, tôi bắt mạch thử xem".
Đỗ Thừa hiện tại đối với lĩnh vực y học đã có nghiên cứu nhất định, tuy
rằng so ra kém một ít đại thánh thủ nhưng là so sánh với bác sĩ bình
thường. Đỗ Thừa không kém nửa phần, cho nên, Đỗ Thừa vừa nói một bên
ngồi xuống bên giường mẫu thân Tiểu An.
"Tiểu ca, cậu biết xem
bệnh?" Mẫu thân Tiểu An vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Đỗ Thừa, hiển nhiên thật
không ngờ Đỗ Thừa lại vẫn biết xem bệnh.
Bất quá mẫu thân Tiểu An vẫn là trước tiên vươn tay ra Để Đỗ Thừa bắt mạch.
Mà một bên, Hoàng Tiểu An vẻ mặt chờ mong nhìn Đỗ Thừa.
Hơn mười giây sau, Đỗ Thừa liền buông tay mẫu thân Tiểu An, sau đó nói: "Dì chẳng qua là quá mức mệt nhọc, cho nên lây nhiễm trọng hàn, tôi sẽ bốc
cho dì một ít thuốc, dì uống vài ngày liền không có việc gì".
Thật ra thời điểm vào cửa Đỗ Thừa đã nhìn ra hắn hắn sở dĩ bắt mạch chẳng
qua là vì xác nhận một chút mà thôi, bất quá, loại bệnh này thoạt nhìn
là nhỏ nhưng nếu lâu dài không chữa thì có thể từ nhẹ mà biến thành
nặng.
Nghe được lời Đỗ Thừa, mẫu thân Tiểu An vốn là cao hứng,
bỗng nhiên có chút khó xử hướng phía Đỗ Thừa nói: "Tiểu ca, cám ơn cậu.
Thuốc này sau này bốc có được không, ở trên người tôi hiện tại không có
tiền, chờ tôi đi trong xưởng tìm ông chủ lấy tiền công về cậu sẽ giúp
tôi saucó được không?"
"Không sao cả, chút thuốc này không bao
nhiêu tiền, tôi sẽ bốc trước cho dì, sau này dì trả lại cho tôi cũng
không muộn" Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không đồng ý, mẫu thân Tiểu An bây giờ
chỉ sợ ngay cả xuống giường cũng khó khăn, càng không nói đi đòi tiền.
Cho nên sau khi Đỗ Thừa để lại một câu, hướng phía Tiểu An đưa mắt ý bảo hắn cùng đi ra ngoài.
Hoàng Tiểu An hiểu ý, vội vàng đi theo Đỗ Thừa.
"Em theo anh cùng đi bốc thuốc, đợi lát nữa em đem thuốc cầm về" Nhìn thấy
Tiểu An từ sau đi tới, Đỗ Thừa trực tiếp với nói với hắn.
"Cám ơn anh, đại ca ca, về sau em sẽ kiếm tiền, em nhất định sẽ đem tiền trả
lại cho anh" Hoàng Tiểu An mười phần cảm kích hướng về phía Đỗ Thừa nói.
Đỗ Thừa gật gật đầu, hắn cũng là từ nghèo khổ mà lên, càng hiểu được suy
nghĩ Hoàng Tiểu An cùng mẫu thân hắn, Đỗ Thừa biết mình trực tiếp cho
tiền, đối phương nhất định là sẽ không tiếp nhận cho nên cho nên Đỗ Thừa đành phải theo phương diện khác mà xuất thủ.
"Tiểu An, em có
biết mẹ em làm việc ở đâu?" Nghe được lời mẫu thân Tiểu An, Đỗ Thừa biết mẫu thân Tiểu An nhất định là không được đối phương trả tiền công, lúc
này mới sẽ ở lúc bệnh nặng mà không có tiền đi mua thuốc.
Hoàng
Tiểu An dù sao còn nhỏ, không biết lời nói Đỗ Thừa có ý gì, nghe được Đỗ Thừa hỏi liền hết sức tức giận đáp: "Mẹ đi làm ở nhà máy ngay tại khu
phía sau, chỉ là ông chủ kia lại thường khất nợ tiền lương, mẹ gần đây
nửa năm tiền lương đều không có lấy được, nếu lấy về được mẹ sẽ có tiền
đi xem bệnh".
Nghe được Hoàng Tiểu An trả lời, Đỗ Thừa lúc này
mới hiểu, nguyên bản nhà Tiểu An cũng rất khổ, lại bị kéo nửa năm tiền
lương nên càng túng quẫn.
Bất quá Đỗ Thừa cũng không nói thêm gì mà là cùng Tiểu An hướng một tiệm thuốc ở phụ cận mà đi đến.
Tiệm thuốc tuy rằng cũ nhưng là mấy thứ thuốc Đỗ Thừa muốn vẫn có. Cho nên
Đỗ Thừa trực tiếp bảo họ lấy sáu phần thuốc rồi giao cho Hoàng Tiểu An.
Lúc Đỗ Thừa rời đi lão thành khu đã là hơn sáu giờ tối.
Trên đường lái xe quay về biệt thự số 15, trong đầu óc Đỗ Thừa không ngừng
hiện lên bộ dáng người nam nhân trong ảnh kia, không hiểu sao lại có một loại cảm giác quen thuộc, chẳng qua Đỗ Thừa lúc này vô luận như thế nào đều không thể nhớ lại ở địa phương nào gặp qua người này.
Sau
khi suy nghĩ, Đỗ Thừa lấy ra di động gọi cho A Cửu, hơn nữa để A Cửu
phái vài người đi xem xưởng điện cơ trong lời Hoàng Tiểu An, bởi vì nơi
này hiện tại đã thuộc địa bàn Huyền Đường nên việc này xử lý cũng thực
đơn giản.
Bất quá nếu lấy tiền cho mẫu thân Hoàng Tiểu An, cô
nhất định là sẽ không cần, như vậy nếu Đỗ Thừa muốn giúp cô thì biện
pháp duy nhất chính là giúp nàng lấy lại được số tiền lương bị quỵt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT