Trong một khu sinh thái cách Kim Đính Dạ chưa đến 200 mét.
Đỗ Thừa ngồi trong xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn căn phòng trên tầng ba của Tổng hội Kim Đính Dạ.
Đó là phòng của Đỗ Thanh Vũ, với vị trí này của Đỗ Thừa, vừa đúng có thể nhìn thấy Đỗ Thanh Vũ đang không ngừng đi đi lại lại bên cửa sổ, rõ ràng trong lòng hắn đang vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Đỗ Thừa hiện lên một nụ cười lạnh như băng, bởi Đỗ Thừa biết, màn kịch vui thật sự tiếp theo sắp lên sân khấu rồi.
Nghĩ đến đó, ánh mắt của Đỗ Thừa liền hướng về phía cổng của tổng hội, ở đó có gần mười chiếc xe khách đang tiến vào, hơn ba mươi thanh niên mặc quần áo đen đang bước xuống xe, dẫn đầu là một người đang cầm một con dao trong tay, A Tam.
Ngay sau đó, lại có bảy chiếc xe đi tới, Đại Cương dẫn hơn hai mươi tay chân của Huyền Đường đang xuống xe.
Nữ vương và A Cửu cuối cùng đến rồi, hai người phụ nữ dẫn theo ba mươi mấy tay chân của Huyền Đường, trong đó có hai chị em sinh đôi là phó đường chủ, lại thêm người của A Tam và Đại Cương dẫn đến, tổng cộng khoảng gần một trăm người.
Sau khi tất cả mọi người tụ tập lại, dưới sẹ hướng dẫn của A Cửu, tất cả đều đi vào trong Kim Đính Dạ.
Chưa đến một phút sau, trong tổng hội bắt đầu có người chạy ra, sau đó càng ngày càng nhiều, rõ ràng, hoặc là người của Huyền Đường, hoặc là người của Thanh Bang của Đỗ Thanh Vũ đã bắt đầu ra tay rồi.
Đợi đến lúc bên trong không có ai chạy ra nữa, Đỗ Thừa mới chầm chậm đứng dậy, sau đó đi vào cổng chính của Kim Đính Dạ, cùng lúc đó, ánh mắt của Đỗ Thừa đã dừng lại ở chiếc xe thể thao Ferrari đang đỗ.
Chiếc xe đó Đỗ Thừa tất nhiên biết rất rõ, đợi sau khi xe dừng hẳn lại, một ông già mặc quần áo đời Đường đang xuống xe, đi cùng với ông ta còn có Đỗ Vân Long.
Rất rõ ràng, ông già kia chính là sư phụ của Đỗ Thanh Vũ.
Đỗ Thanh Vũ không ngốc, cả chuyện này không nghĩ cũng biết là nhằm vào Thanh bang, còn địa điểm cuối cùng chắc chắn là Tổng bộ của Thanh bang, hơn nữa đây cũng thuộc về toàn bộ cơ nghiệp của Đỗ Thanh Vũ.
Cho nên Đỗ Thanh Vũ việc đầu tiên nghĩ tới là tự mình gọi cứu binh, chỉ là hắn không hề nghĩ tới, Đỗ Thừa đã đợi cứu binh của hắn ta đã lâu rồi.
Ông già kia vừa mới xuống xe liền thấy Đỗ Thừa đang đi về hướng mình, thấy Đỗ Thừa đang cười rất gian xảo, trong ánh mắt của ông già đó hiện ra sự sợ hãi, còn Đỗ Long Vân bên cạnh thì lại nhìn Đỗ Thừa như nhìn quái vật vậy.
Rõ ràng, lần trước Đỗ Thừa đến Đỗ gia mang theo sự uy hiếp rất mạnh mẽ, là bại tướng dưới tay Đỗ Thừa, ông già đó tất nhiên lại càng sợ Đỗ Thừa hơn, bởi vì khi hắn động thủ cùng với Đỗ Thừa, cơ bản không thể có bất cứ khả năng phản kháng nào.
Đỗ Thừa không nói gì chỉ chầm chậm đi về phía ông già đó, sau đó đứng trước mặt ông ta, nhếch mép lên cười một cách tà ác.
Nhìn khuôn mặt đầy tà ý của Đỗ Thừa, ông già chỉ cảm thấy một luồng không khí lạnh từ trong tim tràn ra, cảm thấy như đang đứng trong băng giá vậy, cả người từ trên xuống dưới tràn ngập sự lạnh lẽo.
Đỗ Vân Long ở bên cạnh lại càng không chịu nổi, nhìn nụ cười của Đỗ Thừa, hắn liền nghĩ ngay đến cảnh Đỗ Thừa ở Đỗ gia hôm đó, lại còn khuôn mặt giống như ác ma đó, ánh mắt nụ cười đều làm cho người khác thấy hoảng sợ, hắn ta liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Phản ứng của lão già và Đỗ Vân Long đều lọt vào trong mắt Đỗ Thừa, nụ cười trên miệng của Đỗ Thừa ngày càng rộng ra sau đó cười phá lên ha hả.
Trong lúc cười vang, Đỗ Thừa liền quay người đi về phía cổng của Kim Đỉnh Dạ, bởi Đỗ Thừa biết, lão già đó và Đỗ Vân Long e rằng đến gan bước vào một trong này một bước cũng không dám.
Đối với hai người này, Đỗ Thừa cơ bản không cần ra tay, kiểu không cần đánh mà đã thắng so với việc động tay động chân để giải quyết vấn đề tất nhiên là càng tốt hơn.
Quả nhiên, nhìn Đỗ Thừa cười lớn rồi bỏ đi, hơn nữa còn đi vào trong tổng hội, trên khuôn mặt trắng bệch của ông già kia rõ ràng đã biết sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là, ông ta cơ bản là không dám bước đi, bởi trong lòng ông ta tõ hơn ai hết, có Đỗ Thừa ở đó, ông ta không thể giúp gì được.
“Nếu Thanh Vũ còn giữ được mạng hãy chuyển lời của ta với nó, ta về núi Cảnh Thái đây” Nghĩ đến đó, ông già kia liền nói với Đỗ Vân Long một câu rồi rời đi.
Do lần này ông ta không ra tay, Đỗ gia chắc chắn sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho ông ta, vì thế bị Đỗ gia đuổi đi chi bằng ông ta tự mình đi tốt hơn.
Nhìn ông già đó rời đi, Đỗ Vân Long nhìn Kim Đính Dạ một lần rồi cũng không nói gì nữa lên xe bỏ đi.
Ở bên trong hộp đêm, một trận chiến kịch liệt đang diễn ra.
Chỉ là ở trong này dường như đã trở thành một trận chiến do một bên áp đảo.
Tuy rằng phía Thanh bang có hơn một trăm người, phía Đỗ Thanh Vũ còn có bảy tay chân thân tín, nhưng trận chiến vẫn là do bên kia áp đảo.
Mặc dù người của Thanh bang số lượng nhiều nhưng so sánh thực lực đối với phía bên kia thì rõ ràng là yếu hơn rất nhiều.
Hơn một trăm người bị đè xuống đánh, rõ ràng ưu thế về số lượng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn thể hiện sự nhục nhã thảm hại.
Về phần Đỗ Thanh Vũ, mặc dù bên cạnh có bảy tay chân thân tín võ công cao, nhưng bên Huyền đường có A Tam, Nữ Vương, Đại Cương, A Cửu và hai người sinh đôi phó đường chủ, thực lực của hai bên thật ra ngang nhau nhưng bên Huyền Đường lại chiếm ưu thế hơn.
Trong ba người ở Huyền Đường, chỉ cần lấy bất kì hai trong số họ là có thể đối phó được với bảy người thân tín kia, những người còn lại vây đánh Đỗ Thanh Vũ, phần thắng vẫn rất lớn.
Ở hiện trường hôm nay là như vậy.
Nữ Vương và Đại Cương tiếp chiêu của bảy tên kia, còn trong những người còn lại thì lấy A Tam làm chủ, A Cửu và hai phó đường chủ sinh đôi uy hiếp từ hai bên, cùng nhau vây đánh Đỗ Thanh Vũ.
Nhưng thực lực của Đỗ Thanh Vũ quả là rất mạnh, một đánh bốn nhưng lại không hề thua kém.
Lúc Đỗ Thanh Vũ nhìn thấy Đỗ Thừa đi từ cửa lớn vào, sắc mặt của Đỗ Thanh Vũ hoàn toàn thay đổi.
Thật ra từ lúc thấy bọn A Tam đến, Đỗ Thanh Vũ đã đoán ra việc nhằm vào Thanh bang lần này chắc có liên quan đến Đỗ Thừa, chỉ là trong lòng hắn vẫn còn chút hi vọng, không muốn tin tưởng vào chuyện này mà thôi.
Nay thấy Đỗ Thừa, sắc mặt Đỗ Thanh Vũ đã thay đổi
Đỗ Thanh Vũ phân tâm, không thể nghi ngờ đây chính là tạo cơ hội cho bọn A Tam, trong lúc Đỗ Thanh Vũ phân tâm, A Tam liền nhẹ nhàng hướng đao vào ngực Đỗ Thanh Vũ, sau đó vẽ một đường trước ngực trên áo của Đỗ Thanh Vũ.
Mũi dao sắc nhọn liền trực tiếp cắt vào ngực của Đỗ Thanh Vũ.
Đỗ Thanh Vũ chỉ cảm thấy một sự nóng rực ở ngực, vội vàng lùi về sau, sau đó chạy ra xa.
Lúc Đỗ Thanh Vũ sờ vào ngực trên tay đã dính đầy máu.
“Đỗ Thừa, mày thật sự muốn tuyệt tình như này sao hả?”, Đỗ Thanh Vũ sầm mặt lại hỏi Đỗ Thừa, chỉ là trong ánh mắt, không hề có chút tuyệt vọng nào.
“Nếu nói về tuyệt tình, ai có thể so với Đỗ Thanh Vũ anh?”
Đỗ Thừa lạnh lùng cười ,nhưng ánh mắt lại dừng ở động tác trên tay của Đỗ Thanh Vũ .
Thấy Đỗ Thừa chú ý đến động tác trên tay mình, trên mặt Đỗ Thanh Vũ hiện lên sự dữ tợn, sau khi nhanh chóng rút ra một vật gì đó từ sau lưng, chỉ vào Đỗ Thừa và nói bằng giọng như phát điên: “Mày đừng tưởng võ công của mày mạnh thì có thể giết tao, Đỗ Thừa, lần này tao muốn mày không thể rời khỏi tổng hội này nửa bước”.
Vật Đỗ Thanh Vũ cầm trong tay, là một khẩu súng ngắn đen thui, cũng là lần trước sau khi Đỗ Thừa xâm nhập vào Đỗ gia, Đỗ Thanh Vũ đã đặc biệt chuẩn bị sẵn cho Đỗ Thừa, bởi thực lực của Đỗ Thừa khiến hắn thấy sợ hãi.
Nhưng Đỗ Thanh Vũ không thể nghĩ được rằng cuối cùng lại dùng đến nó trong trường hợp này.
Thấy Đỗ Thanh Vũ rút sung ra, trên mặt của bọn A Tam hiện rõ ra sự kinh hãi.
Nhưng trên mặt Đỗ Thừa lại vô cùng bình tĩnh, không có bất cứ sự ngạc nhiên nào.
Mà còn từng bước từng bước đi đến trước mặt Đỗ Thanh Vũ, còn khinh bỉ nói: “Đỗ Thanh Vũ, thì ra mày cũng có lúc sợ hãi cơ à?”
“Đứng lại, mày dám bước thêm một bước tao sẽ nổ súng”.
Đỗ Thanh Vũ chỉ thẳng vào đầu Đỗ Thừa, từ ánh mắt của hắn ta có thể rõ ràng nhận ra, chỉ cần Đỗ Thừa bước thêm một bước hắn sẽ không do dự mà nổ súng.
Thấy Đỗ Thanh Vũ như vậy, Đỗ Thừa rất tự nhiên dừng bước lại, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào tay Đỗ Thanh Vũ.
Tất cả những người còn lại, vào giờ phút này đều dừng lại, tất cả mọi người đều chú ý đến Đỗ Thừa và Đỗ Thanh Vũ.
Bởi vì bọn họ đều biết, thù oán giữa Đỗ Thanh Vũ và Đỗ Thừa, sẽ quyết định thắng bại trong đêm nay.
“Đỗ Thanh Vũ, thật ra mày sai rồi, nếu mày không rút ra khẩu súng này, tao cơ bản là không làm gì mày cả, cùng lắm chỉ là phế đi tay chân ngươi mà thôi, nhưng mày đã rút ra khẩu súng này rồi, cho dù tao không giết mày thì cũng có cớ đưa mày đến một nơi, khiến ngươi cả đời cũng thể ra ngoài được”.
Nhìn khẩu súng ngắn trên tay Đỗ Thanh Vũ, trên mặt Đỗ Thừa không những không sợ hãi mà ngược lại còn hiện lên một nụ cười.
“Thế sao? Thế mày phải có cơ hội rời khỏi đây mới được chứ?”
Đỗ Thanh Vũ tất nhiên biết mình đã chọn đi bước này, cần phải đối mặt với những nguy hiểm gì, chỉ có điều, có điện thoại ở trong tay hắn có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể giết được Đỗ Thừa.
Chỉ là, Đỗ Thừa lại hoàn toàn không có chút e ngại nào, ngược lại còn thản nhiên nói: “Thế chúng ta thử xem”.
Nói xong, Đỗ Thừa đã bước tiếp hướng về phía Đỗ Thanh Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT