Dưới ánh trăng, từng cơn gió khẽ lay động bóng cây, ánh trăng nhàn nhạt như một nàng thiếu nữ xinh đẹp đang thẹn thùng khiến lòng người rung động. Trong một quán rượu náo nhiệt, có người đang đi tìm sự kích thích, có người đang đi tìm sự mê hoặc nhưng Đỗ Thừa lại đi tìm một người bạn nhảy.
Tuy là lần đầu tiên tới quán bar nhưng trước khi đi Đỗ Thừa đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi. Anh đã lên mạng xem qua và tập trung tìm một số quán bar danh tiếng cao cấp, không khí khá ổn và tuyện đối “sạch sẽ”- quán bar Thu Diệp.
Nghe nói ông chủ quán bar này ngày trước là nhà thơ, sau khi giải nghệ thì mở quán bar này, nên ở quán bar này không giống vẻ hào hoa của các quán bar khác mà được bày trí rất giản dị nhưng không kém phần tao nhã, rất hợp với phong cách của một nhà thơ.
Mặc một chiếc quần tây xám ánh bạc cùng chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, chân mang đôi giày nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Paris thế gia, bộ độ mà Đỗ Thừa vẫn bị Hân nhi trêu hắn mặc để đi tán gái, được hắn mua trong một cửa hiệu Paris thế gia.
Dù đã được giảm đến bảy mươi phần trăm nhưng bộ đồ này đã tốn của Đỗ Thừa gần 8.000 tệ nhưng với hơn 500.000 tệ trong tài khoản, 8.000 tệ này đối với hắn có là gì.
Chỉ trong có mười ba ngày mà Hân nhi đã giúp Đỗ Thừa rinh về hơn trăm nhiệm vụ treo thưởng, tổng cộng Đỗ Thừa kiếm được trên dưới 500.000. Ngoài ra buổi luận đàm cống hiến của Đỗ Thừa cũng tiến một bước lớn, khiến anh nhanh chóng tiếp cận vị trí cao nhất.
“Thưa ngài, mời vào”.
Hai cô tiếp tân xinh đẹp mặc xuờng xám đang đứng ngoài cửa quán Thu Diệp, thấp thoáng sau chiếc váy lộ ra đôi chân dài trắng nõn đon đả nói.
Tuy là lần đầu tiên đến quán bar nhưng Đỗ Thừa vô cùng bình tĩnh. Hắn khẽ mỉm cười gật đầu rồi bước vào bên trong quán trước cái nhìn chăm chú của hai cô tiếp tân xinh đẹp.
Hai cô tiếp tân mặc xường xám không thể không bị thu hút bởi bóng Đỗ Thừa đang đi vào bên trong.
“An An, đẹp trai quá, giống như mấy chàng hoàng tử trong phim Hàn Quốc, vừa đẹp trai lại vừa phong độ, y như hoàng tử vậy. Nếu có bạn đẹp trai như thế nhất định khiến người khác ngưỡng mộ chết mất...” Một trong hai cô mặc áo xường xám vẻ mặt hưng phấn nói.
“Thôi đừng có mà mơ mộng hão huyền, trông thế kia chắc chắn là công tử con nhà giàu, sao có thể giao lưu với những đứa như tụi mình?”
Cô kia phản bác, ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng Đỗ Thừa.
“Cũng đúng, An An cậu nhìn kìa, tướng mạo không đến nỗi nào, ánh mắt rạng ngời, mình không dám nhìn anh ấy nữa…” Cô có dáng vẻ cao hơn nói.
“Mình chỉ nhìn lướt qua nên không rõ” Cô kia nói vẻ đồng cảm.
***
Đỗ Thừa không để ý tới ánh mắt đang nhìn mình chăm chú của hai cô tiếp tân xinh đẹp đứng ngoài cửa. Nhưng khi vừa bước vào quán bar, ánh mắt anh lập tức bị thu hút bởi một người.
“Lý Ân Tuệ, sao cô ấy lại ở đây?”
Lúc này người trong quán không nhiều, chỉ cần liếc mắt Đỗ Thừa đã nhìn thấy Lý Ân Tuệ đang ngồi đó.
Hoặc sự xuất hiện của Lý Ân Tuệ trong quán bar thưa thớt người là quá rõ ràng. Ngoài trừ vài đôi tình nhân ngồi rải rác thì cách chỗ quầy rượu không xa có một nhóm khá đông, giống như những ngôi sao xung quanh mặt trăng, mà trung tâm là Lý Ân Tuệ.
Lý Ân Tuệ hôm nay mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu phấn hồng cách điệu kiểu dáng hơi chữ V, bên trong là một chiếc khăn vân tơ, chiếc quần ngắn đến đầu gối trong mang đôi tất da chân để lộ đôi chân thon dài trông gợi cảm nhưng không kém phần cao quý.
Lúc Đỗ Thừa nhìn Lý Ân Tuệ là lúc cô đang rất lễ độ từ chối vẻ làm thân của một chàng thanh niên khoác trên người toàn hàng hiệu.
Vốn dĩ cô cũng đang muốn thoát khỏi đám người phiền toái nên vừa liếc mắt cô đã trông thấy Đỗ Thừa đang bước vào.
Nhìn thấy Đỗ Thừa chút mới mẻ lạ lẫm, đôi mắt Lý Ân Tuệ sáng lên vẫy tay về phía anh.
Thấy Lý Ân Tuệ vẫy tay, Đỗ Thừa gật gật đầu rồi bước về phía cô.
Động tác của Lý Ân Tuệ khiến ánh mắt những người ngồi quanh cô lập từng đổ dồn về phía anh. Lúc nhìn Đỗ Thừa đang đi tới không ít người lập tức so sánh anh với bản thân họ chẳng khác gì quả dưa héo, nên một vài người đã chuyển sang ngồi bàn khác.
Nhìn thấy Đỗ Thừa đã đi tới gần, Lý Ân Tuệ cảm thấy trên người Đỗ Thừa có chút gì là lạ. Sau khi chú ý quan sát, trên nét mặt cô biểu lộ sự cảm kích mà đến chính cô cũng không rõ, cô đến bên Đỗ Thừa hỏi: “Đỗ Thừa, chân anh không sao chứ?”
“Ừ, hai ngày trước chữa trị lành rồi” Trả lời Lý Ân Tuệ một tiếng, anh chuyển hướng sang hỏi Lý Ân Tuệ: “Mà sao cô lại một mình ở đây thế này, đợi ai à?”
“Đâu có” Lý Ân Tuệ lắc lắc đầu rồi chỉ tay ra hiệu Đỗ Thừa ngồi xuống, xong cô nói tiếp: “Chỉ là hôm nay tôi không được vui nên định đến quán bar này uống vài ly, chẳng ngờ đến đây thì lại gặp cậu”.
“Ừm” Đỗ Thừa gật đầu.
“Bộ đồ cậu đang mặc là do Reinhardt thiết kế, nhưng anh mặc lên người còn đẹp hơn nhiều mấy người mẫu nam của Paris thế gia. Nếu Reinhardt nhìn thấy anh mặc trên người bộ đồ này khiến nó toát ra khí chất xuất chúng như vậy, sợ rằng anh ta lập tức cầm dao đến uy hiếp bắt anh làm người mẫu độc quyền cho anh ta”.
Lý Ân Tuệ hết sức khen ngợi Đỗ Thừa. Đỗ Thừa không chỉ có tài năng thiết kế trời phú mà hắn còn là một cái giá treo y phục trời sinh. Người như vậy mà làm nhà thiết kế chắc chắn sẽ đạt tới đỉnh cao chứ không vừa.
Nhưng Lý Ân Tuệ chỉ tiện mồm nói thế. Sau khi âm điệu hạ xuống một chút, cô quay sang nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, anh mặc như vậy mà đến nơi này, không sợ Cố Tư Hân giận à?”
Nghe Lý Ân Tuệ nói vậy, Đỗ Thừa biết rằng cô đã hiểu lầm hắn, có chút lúng túng rồi hắn mỉm cười: “Không giấu gì cô, đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như thế này, nói ra hy vọng cô không cười, tôi chỉ muốn tới đây tìm một người bạn để luyện tập khiêu vũ vì mấy ngày nữa là sinh nhật của Cố Tư Hân, tôi định làm cô ấy bất ngờ”.
Nếu như là người khác nói, Lý Ân Tuệ chắc chắn không tin nhưng người nói là Đỗ Thừa thì cô đã tin bảy tám phần rồi. Cô biết vốn dĩ chân của Đỗ Thừa có tật, luyện tập khiêu vũ là một điều khó thực hiện nhưng giờ chân Đỗ Thừa lành rồi, chỉ trong một thời gian ngắn, tham gia một lớp huấn luyện khiêu vũ thì không kịp nên tới quán bar là một ý kiến không tệ.
Sau khi nghĩ một lúc, Lý Ân Tuệ hỏi thẳng Đỗ Thừa: “Anh vừa tập nhảy, đã biết điệu nào rồi?”
“Ừm, hôm nay học được điệu Valse, Tango và Free Style” Đỗ Thừa thành thật trả lời. Nhưng quả thực Đỗ Thừa đã nắm bắt được hết các động tác nhưng thực hành thì còn rất kém.
“Học mấy điệu cơ bản à? Nhưng mấy điệu đó ở đây xem chừng không phù hợp để anh luyện tập cho lắm”.
Lý Ân Tuệ liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh quán bar rồi lại nói: “Nhưng tôi biết một chỗ vô cùng lý tưởng để anh tập nhảy, thế nào? Đi không?”
“Cái này…”
Đỗ Thừa có chút khỏ xử, bộ dạng chút lúng túng hắn đáp: “Nhưng tôi không có bạn nhảy…”
“Không phải anh tới đây định dùng mỹ nam kế thu hút mấy cô bé giúp anh tập nhảy chứ hả?”
Lý Ân Tuệ nhìn thấu kế hoạch của Đỗ Thừa, có chút ngại ngùng Đỗ Thừa hơi đỏ mặt. Cũng may ánh đèn trong quán mờ ảo, thi thoảng có tia sáng sắc màu lướt qua nên anh không bị Lý Ân Tuệ phát hiện.
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Đỗ Thừa, Lý Ân Tuệ biết mình đã đoán trúng rồi, cô mỉm cười nói: “Được rồi, anh không phải đi lừa mấy cô bé ấy làm gì, tôi cũng có biết vài điệu đấy, nếu anh không ngại thì tôi giúp anh luyện tập. Với lại hôm nay tâm trạng tôi cũng không được vui nên có thể xả hơi một chút”.
Ngại? Sao Đỗ Thừa có thể ngại được, có một người quen giúp, Đỗ Thừa mong còn chẳng được huống chi Lý Ân Tuệ là người vừa có khí chất, khuôn mặt và thần thái mĩ miều lại giúp hắn tập nhảy. Đúng là hắn có cái phúc lớn mà người khác mong cũng chẳng có.
“Thế thì cứ như vậy đi. Chúng ta đi thôi, ở đây nhàm chán quá rồi”.
Nói vậy, Lý Ân Tuệ cũng vô cùng thắng thắn. sau khi nói xong, cô cùng Đỗ Thừa cùng bước ra khỏi quán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT