Mới sáng sớm Đỗ Thừa đã lên, bởi vì Bành Vịnh Hoa không ở đó cho nên Đỗ Thừa không có ở bên trong phòng tiến hành rèn luyện mà là đi dạo bên ngoài bãi cỏ.
Vốn là luyện mấy lần Thái Cực quyền cùng Phục Hổ La Hán Quyền sau đó Đỗ Thừa trực tiếp đem thời gian còn lại đều dùng trên luyện thể thuật.
Chính là cho dù dung hợp gấp ba không gian ngụy trọng lực thì luyện thể thuật hiệu quả cũng là càng ngày càng yếu, ước chừng hai giờ luyện tập, lực lượng cùng tốc độ của Đỗ Thừa cũng chỉ tăng lên có ba. Cách bốn trăm còn có chênh lệch không nhỏ, dựa theo tốc độ tu luyện này chỉ sợ cũng cần gần một tháng mới có thể để lực lượng cùng tốc độ đều đạt tới bốn trăm.
Sau khi rèn luyện xong, Đỗ Thừa gọi điện A Tam để cho hắn đi đón Đại Cương rồi trực tiếp lái xe đi sân bay thành phố.
Đỗ Thừa nguyên tính tự mình đi đón A Tam nhưng là nghĩ nghĩ sau, Đỗ Thừa vẫn là quyết định sớm đi kinh thành vì thời gian đối với Đỗ Thừa mà nói, tựa hồ có chút không đủ, bởi vì cùng Diệp Mỵ đã có một thời gian không gặp cho nên Đỗ Thừa muốn trước cùng Diệp Mỵ gặp mặt sau đó lại đi tìm Cố Tư Hân cùng Cố Giai Nghi.
Đỗ Thừa tuy rằng hết sức tò mò Trình Yên sẽ đi chỗ nào nhưng là cuối cùng Đỗ Thừa vẫn là nhịn được. Không để cho Hân Nhi nói cho hắn biết Trình Yên đi địa phương nào, đương nhiên còn một điều chính là Đỗ Thừa tự kiềm chế chủ yếu cũng để xem biết mình cùng Trình Yên có thực sự có duyên hay không, nếu quả thật không thì Đỗ Thừa chỉ sợ cũng sẽ không buông bỏ Trình Yên.
Hơn hai giờ lộ trình đối với Đỗ Thừa mà nói căn bản là không coi vào đâu, mà chờ Đỗ Thừa ra khỏi phi trường thì Diệp Mỵ đã tại sân bay đợi Đỗ Thừa.
Có lẽ là bởi vì cùng Đỗ Thừa gặp mặt, Diệp Mỵ ngày hôm nay hiển nhiên là ăn mặc thực đẹp.
Mặc trên người một cái váy dài màu trắng viền hoa tinh xảo tôn lên vẻ đẹp và sự cao quý.
Hơn nữa Diệp Mỵ tóc dài hiền thục cùng với vẻ thanh thuần hiếm có, đối với bất kỳ nam nhân nào mà nói đều có tuyệt đối lực hấp dẫn, ít nhất ở thời điểm Đỗ Thừa thấy Diệp Mỵ Cả sân bay ít nhất hơn phân nửa nam nhân ánh mắt đều là dừng ở trên người Diệp Mỵ.
Nhìn thấy Diệp Mỵ, Đỗ Thừa bên khóe miệng khẽ cười, có lẽ Ở Diệp Gia cũng chỉ có Đỗ Thừa mới có may mắn cảm nhận được Diệp Mỵ hấp dẫn cùng quyến rũ.
Thấy Đỗ Thừa đi ra. Trên mặt Diệp Mỵ cười tươi, đôi mắt đẹp hiện lên một tia câu hồn mê người, "Lâu như vậy mới đến, em nghĩ đến anh chắc sớm đã quên em rồi".
Khi nói chuyện, trong ánh mắt Diệp Mỵ cũng nhiều vài phần u oán và vài phần tức giận.
"Anh đây chẳng phải đã đến đây sao?"
Đỗ Thừa mỉm cười, sau đó hướng về phía bên tai Diệp Mỵ nhẹ nói: "Như thế nào, nhớ anh sao?"
Nghe Đỗ Thừa nói, khuôn mặt Diệp Mỵ nhất thời có chút ửng đỏ, đôi mắt phượng cũng hiện lên một tia câu hồi, sau đó ha ha cười nói: "Được rồi, không cần ba hoa, ông nội còn đang chờ anh, chúng ta đi thôi".
Nói xong Diệp Mỵ trực tiếp xoay người hướng phía bên ngoài đi đến.
Đỗ Thừa nhìn thấy Diệp Mỵ ngón tay vô cùng động lòng người tự nhiên là ngón trỏ đại động, chẳng qua nơi này là sân bay, Đỗ Thừa cũng sẽ không làm cái gì xằng bậy.
Xe Diệp Mỵ dừng ở bãi đỗ xe, về tới kinh thành nàng chỉ đem biển số xe cỗ xe Porsche đổi một chút mà thôi chứ vẫn là chiếc đó.
Đỗ Thừa cũng không có ý tứ lái xe, đi tới bên cạnh xe liền trực tiếp mở ra cửa sau ngồi xuống.
Diệp Mỵ cũng không có chú ý tới Đỗ Thừa tiến vào cửa sau, trên mặt hiện lên một tia tươi cười trực tiếp khởi động xe hướng về phía biệt thự Diệp Gia mà đi.
Chờ xe di chuyển, nguyên bản Đỗ Thừa đang nhìn phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên đưa mắt nhìn sang Diệp Mỵ, ý cười càng ngày càng đậm.
Diệp Mỵ bị Đỗ Thừa xem có chút mặt đỏ. Trực giác nói cho nàng biết Đỗ Thừa nhất định là có cái gì, chính là cô còn chưa kịp nghĩ gì liền phát hiện một bàn tay hướng về đùi của cô.
"Đỗ Thừa, anh?"
Sau đó, Diệp Mỵ không cần nghĩ cũng biết vì sao Đỗ Thừa lại nở nụ cười như vậy, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, chính là lúc này đang ở trên đường cao tốc, hơn nữa trên đường khá đông, Diệp Mỵ căn bản là không dám phân tâm.
Đỗ Thừa cũng không nói chuyện, chẳng qua khẽ vuốt vuốt đùi Diệp Mỵ sau đó nhẹ nhàng đem váy Diệp Mỵ kéo đi lên một ít, bàn tay rất quen thuộc đưa vào trong quần Diệp Mỵ tốc độ cực nhanh.
"Dừng lại. Đỗ Thừa, mau dừng tay, em xin anh".
Cảm giác được bàn tay Đỗ Thừa theo bắp đùi mình xâm nhập nơi cuối, Diệp Mỵ thân mình cứng đờ vội vàng hướng phía Đỗ Thừa cầu xin tha thứ nói.
Chẳng qua, Đỗ Thừa như thế nào sẽ dễ dàng buông tha Diệp Mỵ, ngược lại là không ngừng vuốt ve, hơn nữa thường thường chạm nhẹ vào chỗ mẫn cảm Diệp Mỵ, thập phần thích ý.
Diệp Mỵ có chút không chịu nổi, thân mình bắt đầu không ngừng giãy dụa. Bên tai đều biến thành vẻ đỏ bừng, thở cũng nặng nề rất nhiều, trong mắt phượng tràn ngập thần sắc kiều mỵ động lòng người, trong lơ đãng tư thế vô cùng hấp dẫn.
Cũng may Đỗ Thừa cũng không làm tới, hắn đã lâu không có gặp Diệp Mỵ nhịn không được muốn đùa giỡn một chút mà thôi, tự nhiên sẽ không tiếp tục.
Bất quá cho dù vậy, thời điểm Diệp Mỵ lái xe tới Diệp Gia trên mặt đẹp vẫn là một mảnh đỏ bừng, thân thể cũng hơi có chút nóng lên, hiển nhiên còn chưa có khôi phục lại.
Tới Diệp Gia Đỗ Thừa trước tiên liền bị Diệp Nam Lăng gọi lên thư phòng, hơn nữa cùng Diệp Nam Lăng ăn cơm.
Nếm qua cơm trưa, Đỗ Thừa liền cùng Diệp Mỵ cùng nhau ly khai Diệp Gia.
Đỗ Thừa tính toán ngày mai lại đi tìm Cố Tư Hân cùng Cố Giai Nghi, cho nên Đỗ Thừa tính toán hảo hảo bồi Diệp Mỵ một ngày, bồi Diệp Mỵ đi chơi phố phường, thậm chí cả A Hổ mời Đỗ Thừa đều cự tuyệt.
Lúc nãy khi Đang dùng cơm, Đỗ Thừa theo chỗ A Hổ cũng biết trong cục một ít tình huống gần nhất, Đỗ Thừa lưu lại thể pháp đã tại mỗi cái quân khu truyện lại, nhận lấy tuyệt đối hoan nghênh. Thậm chí, ở mấy ngày hôm trước Thiết Quân cũng đem Đỗ Thừa vụ đánh nhau truyền một ít đi ra, trong lúc nhất thời mỗi cái quân khu có thể nói là võ phong nổi lên, hơn nữa đã không có Chương Vịnh Hoa đè nặng, hiện tại quân khu mấy đại viện đều đã tràn ngập trong rèn luyện, thực lực chỉnh thể đều là tăng lên vùn vụt.
Đối với lần này, Đỗ Thừa thật ra cũng không có cảm giác gì, bất quá, hắn thanh danh ở mỗi cái đại viện đều được truyền lưu, mà truyền vô cùng kì diệu, đặc biệt Đỗ Thừa đánh bại Chương Vịnh Hoa lại càng được kể nhiều, Đỗ Thừa thật không ngờ, bất quá Đỗ Thừa cơ hồ có thể khẳng định, này chắc chắn là Thiết Quân hoặc A Hổ mà ra.
Nếu không phải muốn bồi Diệp Mỵ, Đỗ Thừa cũng muốn đi trong đại quân cảm thụ một chút, bất quá hiện tại Đỗ Thừa muốn nhất vẫn là cùng Diệp Mỵ đi dạo một vòng.
Đỗ Thừa đeo kính mát, cùng Diệp Mỵ nắm tay mà đi.
Đỗ Thừa sở dĩ ăn mặc như vậy là do cẩn thận, Diệp Mỵ cũng không có ý kiến, đối với cô mà nói Đỗ Thừa bồi cô đi dạo phố đã là một sự tình làm cho cô thật cao hứng.
Mà Diệp Mỵ Cũng không cần mua gì, nhiều hơn là hưởng thụ lấy cảm giác hẹn hò cùng Đỗ Thừa.
Hai người đi dạo rất nhiều địa phương, đến cuối cùng Diệp Mỵ cũng không có mua cái gì. Ngược lại là giúp Đỗ Thừa mua cái ví mới, Còn giúp Đỗ Thừa mua mấy bộ y phục, tựa hồ đây mới là niềm vui lớn nhất của cô.
Đỗ Thừa thật cũng không có cự tuyệt, với hắn mà nói. Chỉ cần Diệp Mỵ cao hứng là được.
Chờ đến hơn bốn giờ chiều. Ước chừng đi dạo gần ba giờ Đỗ Thừa cùng Diệp Mỵ lúc này mới chuẩn bị lên đường về.
Bởi vì hấp thu một lần giáo huấn, lúc này đây Diệp Mỵ tự nhiên là không dám lái xe mà là hết sức nhanh chóng ngồi vào ghế sau.
Đỗ Thừa mỉm cười không thôi, đối với hắn mà nói thỉnh thoảng trêu chọc có thể nhưng thường xuyên thì không nên.
Đem xe khởi động, Đỗ Thừa liền trực tiếp lái xe hướng phía Hương Sơn mà đi.
Chẳng qua, ngay tại lúc Đỗ Thừa lái xe qua nhà hàng Quân Duyệt, Đỗ Thừa chợt phát hiện một thân ảnh quen thuộc đang đi tới nhà hàng Quân Duyệt.
"Đỗ Thừa, làm sao vậy?" .
Diệp Mỵ ngồi ở một bên đã phát hiện sắc mặt Đỗ Thừa khác thường, nhất thời có chút tò mò hướng phía Đỗ Thừa hỏi.
Nghe được Diệp Mỵ nói như vậy Đỗ Thừa khẽ lắc đầu nói: "Không có gì thấy một người rất giống một người bạn cũ, chẳng qua là nhìn nhầm rồi".
Lấy Diệp Mỵ đối với Đỗ Thừa hiểu biết tự nhiên rõ ràng Đỗ Thừa nói dối, bất quá thấy Đỗ Thừa không nói, cô cũng không có ý hỏi tiếp.
Mà Đỗ Thừa thì dùng tâm niệm hướng phía Hân Nhi hỏi: "Hân Nhi, Trình Yên có phải đến thành phố hay không?"
"Đúng, Đỗ Thừa thân ái, cô ta buổi sáng mười một giờ đã đi đến thủ đô" Hân Nhi đáp.
Đỗ Thừa trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc, lấy hắn nhãn lực tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua nhưng cũng đã xem rất rõ ràng.
Duyên phận trời định, Đỗ Thừa ở một khắc này giống như có lẽ đã tin thứ này tồn tại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT