Câu nói của Đỗ Thừa khiến Đỗ Ân Minh không thể mở miệng.
Đỗ Thừa không có ý nói thêm gì nữa, hắn đi qua Đỗ Ân Minh, trực tiếp đến chỗ Đỗ Thanh Vũ.
"Anh còn trẻ, làm gì thì cùng biết chỗ dừng, đừng ra tay quá mức".
Ngay lúc này, có một tiếng nói vang lên, âm thanh trầm của một người đã có tuổi. Một ông già từ trên cầu thang tầng hai đi xuống.
Ông lão trông ít nhất cũng đã bảy mươi tuổi rồi, mái tóc bạc trắng nhưng thân thể vững chãi như cây tùng cổ, khuôn mặt hồng hào khiến người ta có cảm giác tiên phong đạo cốt.
"Thầy, đã kinh động đến người".
Thấy ông lão, Đỗ Thanh Vũ nói giọng điệu vô cùng tôn kính, chỉ là âm thanh không được trong, chắc chắn cánh tay đang rất đau đớn.
Qua lời nói của hắn, thân phận của ông lão đã rất rõ ràng.
Ông lão là thầy của Đỗ Thanh Vũ mười mấy năm rồi, cũng là tay trợ thủ đắc lực để Đỗ Thanh Vũ tiến vào thế giới ngầm, một người thực lực còn gấp nhiều lần Đỗ Thanh Vũ.
Sự xuất hiện của ông lão không khiến Đỗ Thừa bất ngờ.
Vì Đỗ Thừa đã biết trước ông lão sống ở nhà họ Đỗ, 4 năm trước Đỗ Thừa tới nhà họ Đỗ đã thấy qua.
Hơn nữa Đỗ Thừa có thể khẳng định thực lực của lão già rất mạnh, mạnh hơn cả Bành Vịnh Hoa rất nhiều.
Vì trong nhà có lão mà nhà họ Đỗ không cần bất kì người vệ sĩ nào tới bảo an biệt thự nhà họ Đỗ, mà trong thế giới ngầm, ai ai cũng đều biết trong nhà họ Đỗ có một tay cao thủ nên không dám tới quấy rối.
Có thể nói lão già này là thần bảo vệ nhà họ Đỗ, cũng có thể nói là chỗ dựa cuối cùng, chỉ cần đánh bại lão cũng có nghĩa đánh bại hoàn toàn sự tự tin của nhà họ Đỗ.
Đúng như Đỗ Thừa dự liệu, ngoài Đỗ Thanh Vũ, những người khác thấy sự xuất hiện của lão đều lộ vẻ vui mừng, chỉ có một người đang tỏ vẻ lo sợ là Đỗ Ân Minh, nét mặt ông ta vô cùng khó hiểu.
Đương nhiên Đỗ Ân Minh lão già lợi hại thế nào, trong lòng không tránh nổi lo cho Đỗ Thừa.
"Lão già, câu nói đó phải giành cho đệ tử của lão mới đúng. Ra tay đến tận cùng là bọn nó chứ không phải tôi" Trong lòng Đỗ Thừa có chút hơi dè chừng nhưng giọng điệu vẫn vô cùng lạnh lùng, sự xuất hiện của lão không thể làm anh lay động.
Lão già liếc nhìn Đỗ Thanh Vũ nhưng không hề có ý trách móc rồi nhìn Đỗ Thừa lạnh nhạt nói: "Chuyện với Đỗ Thanh Vũ tôi tự biết cách giải quyết, cậu rời trước đi".
"Lão già, tại sao tôi phải rời đi?"
Đỗ Thừa mỉm cười, rõ ràng sư phụ của Đỗ Thanh Vũ muốn bảo vệ cho Đỗ Thanh Vũ nên muốn hắn rời đi, đợi vết thương của Đỗ Thanh Vũ lành xong ắt sai người đến giết hắn.
"Anh bạn trẻ, không cần phải tự phụ mình có tí tài cán mà coi trời bằng vung, nếu không đi thì đừng trách tôi sẽ tiễn cậu một đoạn" Lão già là ai, cứ cho là được nhà họ Đỗ muôn phần tôn kính thì đối với Đỗ Thừa chẳng là gì, giọng điệu tất nhiên không khách khí rồi.
"Đỗ Thanh Vũ là loại bỏ đi, lão là thầy của hắn tốt nhất cũng nên tìm chỗ nào mà đi đi. Tôi không đi đâu hết mà đứng đây, nếu lão có thể đuổi được tôi đi, không cần Đỗ Thanh Vũ ra tay, tôi sẽ tự đập đầu vào cửa chết đi cho rồi".
Đỗ Thừa nói rất dứt khoát, giọng có vẻ khiêu khích lão già.
Nghe Đỗ Thừa nói vậy, trong thần sắc của Đỗ Ân Minh có vài phần bất ngờ, ông ta không ngờ rằng Đỗ Thừa có thể nói ra những lời lẽ kích động như vậy.
Mà đứng sau Đỗ Thừa là A Cửu lại càng bất ngờ hơn nữa, giờ thì cô ta đã biết mục đích Đỗ Thừa đưa cô ta tới đây rồi.
Đó là để cô ta kinh sợ mà hoàn toàn phục tùng.
Chỉ có một điều khiến cô ta không hiểu, tại sao Đỗ Thừa lại như vậy, lẽ nào Đỗ Thừa đã có sự sắp đặt khác rồi?
"Quá ngạo mạn rồi, vậy để lão đây dạy cậu một bài học".
Lời của Đỗ Thừa đối với lão già không nghi ngờ gì nữa tràn đầy sự khiêu khích, khuôn mặt lão lộ rõ vẻ phẫn nộ rồi nhanh như một cơn gió lớn, lão lao về phía Đỗ Thừa.
Cảm nhận sức mạnh thần tốc của lão già truyền tới, Đỗ Thừa cũng không chậm trễ, trực tiếp để Hân Nhi điều khiển cơ thể.
Ở tình huống này, Đỗ Thừa không muốn để xảy ra việc gì ngoài ý muốn, với thực lực hiện nay của hắn chỉ có thể hơn Bành Vịnh Hoa một chút, nhưng để đối phó với lão già này thì để Hân Nhi điều khiển sẽ khác.
Nhận được lời giao phó của Đỗ Thừa, ngay lúc lão già lao tới, Hân Nhi đã khởi động rồi.
Đỗ Thừa hạ chỉ lệnh cho Hân Nhi cũng chỉ có một, đó là phải bằng cách trực tiếp nhất cùng thời gian ngắn nhất, trực tiếp đem lão già kia đánh bại ở, bởi vì Đỗ Thừa muốn, đó là lực chấn nhiếp tuyệt đối.
Hân Nhi tự nhiên là sẽ không làm cho Đỗ Thừa thất vọng rồi, cho dù là Bành Vịnh Hoa, Hân Nhi đều có thể trực tiếp một kích chế địch, lão già này thực lực tuy tốt, nhưng mà cùng Hân Nhi so sánh cũng là xa xa không bằng.
Toàn thân lao mạnh về phía trước, Hân Nhi điều khiển cơ thể Đỗ Thừa không thừa một động tác nào, trực tiếp dùng nội liêm của Cổ Vịnh xuân quyền công thẳng về phía lão già, tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức độ không ai tưởng tượng nổi.
Trong ánh mắt lão già vụt qua một tia bất ngờ, vì lão phát hiện thực lực của Đỗ Thừa đã vượt qua sự tưởng tượng của lão, thậm chí vượt qua rất xa.
Mắt thấy Cố Tư Hân lấy tốc độ nhanh hơn dùng Thốn kình công kích, lão già đã không có đường sống gì lựa chọn, trực tiếp hồi quyền hướng tới Thốn kình của Hân Nhi mà chắn đi.
"Phành".
Một âm thanh nặng nề vang lên, toàn thân thể lão như cánh diều bị đứt dây, bị Hân Nhi khống chế được thân thể Đỗ Thừa dùng Thốn kình với uy lực khủng bố đánh cho liên tục vài chục bước mới có thể đình ổn thân hình.
Nhưng Hân Nhi không có ý định dừng tay, vì Đỗ Thừa lệnh cho cô trong một thời gian ngắn nhất phải giải quyết lão già này.
Cho nên khi lão già vừa bị đánh bay ra ngoài, Hân Nhi điều khiển cơ thể Đỗ Thừa dùng một tốc độ quỷ dị lao thẳng về phía lão.
Lão giả thật không ngờ lực lượng của Đỗ Thừa lại kinh người như thế, tuy rằng một đòn này hắn đỡ được, nhưng hắn có thể mười phần rõ ràng cảm giác được, cánh tay mình đã muốn hoàn toàn tê dại.
Nghĩ đi nghĩ lại, năm nay hắn cũng đã già nua rồi, tuy rằng kĩ thuật càng lúc càng tăng cao nhưng lực lượng lại càng ngày càng giảm bớt rồi, tất nhiên không thể so được với Đỗ Thừa.
Huống chi lúc này có Hân Nhi điều khiển, kĩ thuật của lão không đạt được bất kì hiệu quả nào nên chỉ cần một đòn, cao thấp có thể thấy rõ.
Chỉ là làm cho lão giả thật không ngờ, ngay tại lúc hắn trong lòng kinh hãi, hắn phát hiện Đỗ Thừa không biết khi nào đã lại hiện ra ở trước mắt hắn.
Ánh mắt Đỗ Thừa lạnh băng, lạnh lùng đển mức khiến trong lòng hắn cũng cảm thấy tê buốt.
Ngay sau đó, lão già phát hiện tay Đỗ Thừa đã dùng một tốc độ nhanh đến làm cho hắn có chút không thể phản ứng kịp hướng tới bụng hắn đánh thẳng tới, hắn muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện một bên cánh tay của mình căn bản là sử không ra lực, đành phải dùng tay bên kia chắn một quyền này của Đỗ Thừa.
"Phành..."
Lại một âm thanh nặng nề vang lên, Đỗ Thừa giáng một đòn rất mạnh vào bụng hắn, tuy bàn tay hắn cản lại được, nhưng với lực lượng tiếp cận 400 của Đỗ Thừa, đã cứng rắn đánh cho cả thân thể lão văng ra rời khỏi mặt đất.
Chỉ là, Đỗ Thừa động tác căn bản là chưa có chấm dứt, ở khoảnh khắc đem lão giả từ dưới đất đánh bay lên, Đỗ Thừa thân mình vừa chuyển, một đòn Cường Long Bãi Vĩ mười phần rõ ràng, mười phần tinh chuẩn đánh trúng bụng lão già, sau đó cứng rắn đem lão già trực tiếp đá bay đi, bay thẳng về phía sô pha ở xa xa.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả những người có mặt đều cảm thấy vô cũng sững sờ.
Đặc biệt là Đỗ Thanh Vũ, vẻ mặt trắng toát nhìn Đỗ Thừa.
Đỗ Thanh Vũ căn bản là không thể tưởng được, sư phụ hắn cho tới bây giờ đều chưa có gặp qua địch thủ, ở trước mặt Đỗ Thừa lại không chịu được một kích như thế, thậm chí ngay cả hai chiêu của Đỗ Thừa đều không thể đỡ.
Đỗ Ân Minh cũng không ngờ tới, lúc này ông ta mới phát hiện ra, con trai ông không đơn giản như ông ta vẫn nghĩ.
Mà Hà Diệu Anh lúc này nhìn Đỗ Thừa vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, bà ta biết rõ, đến lão già mạnh nhất ở đây cũng không phải là đối thủ của Đỗ Thừa thì mấy người bọn họ dựa vào đâu mà có thể chống cự được?
"Không chịu nổi một đòn".
Lấy lại sự điều khiển bản thân, trong lòng Đỗ Thừa cũng có chút bất ngờ đối với sức mạnh của Hân Nhi, nhưng trên miệng thì vẫn vô cùng lạnh lùng, nói đầy vẻ khinh thường.
Nói xong, ánh mắt hắn quay sang hướng Hà Diệu Anh mà bước tới.
Ánh mắt lạnh như băng của Đỗ Thừa khiến Hà Diệu Anh cảm giác như mũi tên đang nhằm thẳng vào bà ta, trong lòng vô cũng run sợ, bà ta lùi lại mấy bước.
Xem ra Hà Diệu Anh đã mất đi vẻ cao ngạo mạnh mẽ lúc thường ngày, trên mặt Đỗ Thừa lộ ý cười cợt, rồi dần dần cười thành tiếng, rồi thành cười lớn.
Tiếng cười của Đỗ Thừa nghe rõ mồn một vang lên trong sảnh lớn, nhưng trong ánh mắt tất cả con người đứng đây đều lộ vẻ sợ hãi.
Tuy rằng lúc trước Đỗ Thừa nói muốn giết Đỗ Thanh Vũ, nhưng Đỗ Thừa không thể giết người giống như tên máu lạnh Đỗ Thanh Vũ được, dù sao trong người cũng chảy cùng một dòng máu, tự tay giết anh em mình thì Đỗ Thừa không làm được, vì không chừng sẽ có ngày trời phạt.
Cho nên, điều Đỗ Thừa muốn là làm cho nhà họ Đỗ sợ hắn.
Xem ra lúc này, Đỗ Thừa đã đạt được mục đích của mình rồi, lại vô cùng thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT