Đàn xong, ngược lại Đỗ Thừa lại chẳng có cảm giác gì nhưng tất cả những người có mặt ở sảnh lớn bị tiếng đàn của Đỗ Thừa hấp dẫn đễn mê mẩn rồi, ấn tượng nhất phải kể đến Chung Tuyết Hoa, bà nhìn thần thái của Đỗ Thừa cảm thấy có vài phần ngưỡng mộ.
“Hay, rất hay, đúng là Cố Tư Hân nói không sai, trên thế giới khó có người có thể sánh ngang với cậu về tài đàn dương cầm”.
Diệp Nam Lăng là người đầu tiên lên tiếng bình phẩm.
Bên cạnh Chung Tuyết Hoa gật đầu không ngừng, lại nói: “E rằng so với nghệ sĩ dương cầm hàng đầu còn cao hơn một chút, Đỗ Thừa, tôi không ngờ cậu có tài năng thiên bẩm như vậy, xem ra trước đây tôi đã đánh giá sai về cậu rồi”.
Đỗ Thừa mỉm cười, trong lòng có chút xấu hổ, vì thực ra bản thân hắn thì đâu có gì đáng nói, người giỏi chính là Hân Nhi.
Nhưng việc này Đỗ Thừa đâu thể nói ra nên Đỗ Thừa chỉ còn cách nhận.
Diệp Nam Lăng lại hỏi tiếp: “Đỗ Thừa, cậu thực sự muốn sáng tác một bản sánh ngang với bản “Thiên không chi luyến” sao?”
“Vâng” Đỗ Thừa gật đầu, lại nói tiếp: “Cháu đã có ý tưởng ban đầu rồi, giờ chỉ cần thời gian hoàn thành thôi”.
“Được, vậy thì tốt quá”.
Diệp Nam Lăng khen liền hai lời rồi ông chỉ Diệp My nói: “Được rồi, tôi biết hai người còn nhiều điều muốn nói, hai đứa đi ra ngoài đi, bọn ta không làm phiền nữa”.
“Ông…” Khuôn mặt Diệp My ửng đỏ, nhưng cô đứng lên rồi cùng Đỗ Thừa lên lầu.
Tuy rằng lúc ở sảnh lớn Diệp My có vẻ buồn bã nhưng sau khi vào trong phòng, Diệp My ôm lấy Đỗ Thừa rồi nhanh chóng hôn một nụ hôn nồng cháy.
Cảm nhận được sự chủ động của Diệp My, Đỗ Thừa không chần chừ, hắn cũng vòng tay ôm lấy Diệp My rồi tiến về phía chiếc giường lớn.
Sau khi đặt Diệp My lên giường, Đỗ Thừa nằm đè lên người Diệp My cảm nhận thân hình mềm mại của cô, đồng thời bàn tay không ngừng luồn nhẹ vào trong quần Diệp My, tay kia nhanh chóng mân mê cặp ngực đẫy đà của cô, từng chiếc cúc áo bung ra.
Diệp My vốn khôn định ngăn Đỗ Thừa ngược lại cô cùng để Đỗ Thừa tụt chiếc váy xuống.
Động tác của Đỗ Thừa không nghi ngờ gì càng kích thích anh, chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa trong anh bừng bừng bốc lên, chỉ đợi chiếc quần của Diệp My tụt xuống là xông thẳng vào chỗ bí mật của Diệp My.
“A…”
Cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể khiến Diệp My không nhịn nổi rên lên một tiếng, đôi mắt tràn đầy vẻ khiêu khích quyến rũ rồi sau đó cánh tay vòng lên ôm chặt lưng Đỗ Thừa, dần lấn sâu vào vòng tay chắc khỏe của hắn.
Ngọn lửa ham muốn đã bốc lên đỉnh điểm, rất nhanh bộ đồ của Diệp My hoàn toàn bị cời bỏ, đồng thời quần áo của Đỗ Thừa cũng đã trút hết, hơn nữa lại lộ ra cặp đùi trắng nõn của Diệp My.
“A…”
Diệp My khẽ rên lên một tiếng, trong phút chốc như không làm chủ được chính mình, cô co đùi kẹp chặt lấy người Đỗ Thừa.
Diệp My điên cuồng và chủ động khiến ngọn lửa ham muốn của Đỗ Thừa hoàn toàn bộc phát, mà Diệp My như người bại trận yếu đuối cuốn tròn trong vòng tay chắc nịch của Đỗ Thừa.
Ngón tay Đỗ Thừa linh hoạt vuốt ve cơ thể mềm mại của Diệp My, cảm giác trơn trượt khiến Đỗ Thừa không muốn buông tay.
Sauk hi nghỉ ngơi mười mấy phút, Diệp My lấy lại tinh thần rồi cô mới nở nụ cười, hỏi Đỗ Thừa một cách nhẹ nhàng: “Đỗ Thừa, bố và ông em bắt anh nhận nhiệm vụ có đúng không?”
“Ừm”.
Đỗ Thừa gật đầu.
Rõ ràng Diệp My biết rõ Đỗ Thừa nhận nhiệm vụ gì, sau khi nằm thoải mái trong vòng tay Đỗ Thừa, Diệp My nói tiếp:
“Nhiệm vụ ngày đối với người bình thường là rất khó nhưng em biết đối với năng lực của anh thì không phải quá khó, hơn nữa ông và bố em đã sắp xếp xong xuôi cả rồi”.
“Điều này thì anh tin bác với ông, chỉ là anh không hiểu tại sao bác và ông là đồng ý cho chúng ta, Diệp My, em biết không?” Đỗ Thừa vừa nói vừa siết Diệp My vào lòng, khiến thân thể hai người kề sát vào nhau.
“Đương nhiên là biết rồi”.
Diệp My như nghĩ đến điều gì ngại ngùng nên khuôn mặt bỗng nhiên ửng đỏ nhưng Diệp My không có ý định nói cho Đỗ Thừa, vẻ rất bí mật cô nhẹ nhàng nói: “Nhưng bây giờ em không thể nói cho anh biết được, điều này không thể nói là bí mật hơn nữa sau này anh sẽ biết”.
***
Đỗ Thừa không ở lại kinh thành lâu, ngay chiều hôm đó quay về thành phố.
Chuyện với nhà học Đỗ vẫn chưa giải quyết xong, trước đây Đỗ Thừa có ý coi thường nhà họ Đỗ Thừa nhưng đòn công kích lần này của nhà họ Đỗ khiến anh trở tay không kịp.
Không giống lần trước, sự việc lần này Đỗ Thừa không hề ngờ tới.
Nhưng Đỗ Thừa không muốn tiếp tục bị động, Đỗ Thừa đang chờ cơ hội, chỉ cần một thời gian nữa Đỗ Thừa có thể phản kích lại nhà họ Đỗ.
Mấy người Cố Giai Nghi không hề biết Đỗ Thừa đi kinh thành làm gì. Đợi Đỗ Thừa quay về khu biệt thự số 15 thì Cố Giai Nghi và Nữ vương đã đi ra công trường, Cố Tư Hân đang luyện đàn, Tô Tuyết Như thì đang ngồi cạnh Cố Tư Hân để sắp xếp lịch trình cho cô.
Nhìn Đỗ Thừa bước vào, Tô Tuyết Như ra hiệu để Đỗ Thừa không bước vào, cô đứng dậy bước về phía Đỗ Thừa.
“Đỗ Thừa, mấy ngày nay Cố Tư Hân phải quảng cáo, anh xem một chút, em định để Cố Tư Hân nhận một vài quảng cáo, vì người biên tập phát hành cần một khoản tiền, trước mắt quỹ từ thiện Tâm Hân vẫn còn thiếu”.
Tô Tuyết Như vừa nói vừa đưa bản danh sách cho Đỗ Thừa.
Khoản tiền dùng cho chế tác đã dùng lấn vào quỹ từ thiện Tâm Hân gần một nửa rồi, nếu như phát hành một số lượng album lớn thì chắc chắc không thể không dùng mấy chục vạn dư ấy.
Đỗ Thừa không nói gì, anh nhận lấy tờ danh sách.
Trong tờ danh sách ghi hơn năm mươi nhãn hàng, Tô Tuyết Như làm rất kĩ lưỡng, những hãng thuốc cô nhận không chỉ dừng ở đó nhưng những hãng này là cô tỉ mỉ chọn lựa ra, hơn nữa mỗi nhãn hàng còn có một vài lời chú thích, những nhãn hàng Cố Tư Hân có thể nhận lời cô đều đánh dấu bằng một đường kẻ đỏ.
Trong hơn năm mươi nhãn hàng cơ bản đều là nhãn hàng trong nước, đương nhiên cũng có vài nhãn hàng nước ngoài mà Tô Tuyết Như đánh dấu bằng bút đỏ rất dễ nhìn ra đó là ba hãng nổi tiếng nước ngoài Coca-cola, đàn piano Pearlriver, và Wrigley.
Coca-cola là nhãn hàng nổi tiếng thế giới, điều này không có gì phải bàn cãi, hãng đàn piano Pearlriver cũng vô cùng nổi tiếng lại phù hợp với thân phận Cố Tư Hân, còn đến Wrigley cũng rất phù hợp.
Nghĩ một lúc rồi Đỗ Thừa chỉ vào ba nhãn hàng trực tiếp nói với Tô Tuyết Như: “Cô chọn ba hãng này đi, cô thử liên hệ với hãng xem sao, thử xem bao nhiêu tiền rồi tính”.
“Được, vậy để em thử liên hệ với họ xem sao”.
Tô Tuyết Như gật đầu rồi bước đi lên lầu hai, cô không định gọi điện ở đây ảnh hưởng đến Cố Tư Hân luyện đàn.
Còn Đỗ Thừa thì bước vào trong phòng luyện đàn, ngồi cạnh Cố Tư Hân đang chăm chú đàn.
Lúc luyện đàn Cố Tư Hân rất chăm chú, tuy Đỗ Thừa bước vào nhưng cô không hề hay biết, cô chăm chú đánh chuẩn xác từng nốt nhạc.
Mấy ngày nay cô đã bắt đầu tập soạn một bản nhạc mới dựa trên ý tưởng của Đỗ Thừa, nên lúc này cô càng trở nên chăm chú, không ngừng thử các nốt khác nhau cho phù hợp bản nhạc, khiến cả bản nhạc hòa làm một vô cùng hấp dẫn.
Về soạn nhạc thì Cố Tư Hân mới chỉ mới vào nghề, nhưng Đỗ Thừa tin với tài năng đàn piano trời phú cho Cố Tư Hân, việc thành công chỉ cần thời gian.
Tô Tuyết Như không để Đỗ Thừa đợi lâu, khoảng hơn hai mươi phút cô đã gọi điện liên hệ xong và quay lại phòng tập đàn.
Nhìn Tô Tuyết Như vẫy vẫy tay, Đỗ Thừa cũng không chần chừ, anh đứng dậy đi về phía cô.
“Đỗ Thừa, tôi đã liên hệ với cả ba nhãn hàng rồi”.
Tô Tuyết Như vừa nói vừa kể lại quá trình:
“Trong ba nhãn hàng thì Coca-cola có cát sê cao nhất, hạn trong 3 năm, Pearlriver thì thấp hơn một chút, chỉ khoảng trên dưới một triệu mỗi năm, cũng trong 3 năm, Werigley thấp nhất, mỗi năm là sáu trăm ngàn mà chỉ 2 năm”.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong ba hãng Coca-cola trả giá cao nhất, công ty lại hưng vượng, giá trị cao nhất.
“Vậy chọn Coca-cola đi, nhưng chúng ta không kí hợp đồng ba năm vì chỉ trong vòng một năm, vị trí của Cố Tư Hân cũng không chỉ dừng lại như thế”.
Nếu là cần tiền, Đỗ Thừa hoàn toàn có thể dùng tư cách cá nhân của mình để quyên số tiền trăm vạn cho quỹ từ thiện Tâm Hân, nhưng Đỗ Thừa muốn để Cố Tư Hân quảng cáo độc quyền cho Coca-cola, điều này đối với Cố Tư Hân vô cùng có lợi.
“Được, vậy tôi sẽ liên hệ với Coca-cola”.
Trong lòng Tô Tuyết Như cũng đã nhắm Coca-cola, sau khi gật đầu, cô cầm điện thoại bước ra ngoài, trực tiếp liên hệ với bên Coca-cola.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT