Sau khi nói xong chuyện với Đố Thừa và Cố Giai Nghi, A Hổ và Thiết Quân liền dẫn Cố Tư Hân rời đi.

Mà trước khi rời đi, Thiết Quân còn thần thần bí bí hướng về phía tai Đỗ Thừa, nói một câu khiến cho Đỗ Thừa có chút không nói nên lời.

“Biểu muội cậu xem ra gần giống quốc bảo rồi…”

Mặc dù chủ yếu là vừa nói vừa cười, nhưng mà cũng có thể thấy được nguyên thủ coi trọng Cố Tư Hân như thế nào.

Có điều, giờ đây cảm giác của Đỗ Thừa lại không giống lúca nghe được tin giật gân này, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đỗ Thừa phát hiện thật ra đó cũng không phải chuyện gì không có khả năng.

Giờ đây Cố Tư Hân đã thể hiện khả năng thiên phú, hơn nữa còn có mê lực đặc biệt, nếu như vận dụng nó một cách hữu ích, nhưng lại có thể đại biểu cho văn hóa của quốc gia, thậm chí có thể biểu diễn tại thế vận hội Olimpic...

Có điều, Đỗ Thừa hoàn toàn có thể khẳng định, chuyện này cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, mục đích chính của nguyên thủ, Đỗ Thừa lại không cách nào phán đoán ra.

Sau khi chia tay với Cố Tư Hân, Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi cũng ra sân bay bay về thành phố, bởi vì không biết Cố Tư Hân muốn ở lại kinh thành trong thời gian bao lâu, tất nhiên Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi không thể ở kinh thành chờ đợi .

Mà trong vòng vài ngày kế tiếp, Đỗ Thừa trên cơ bản ngoại trừ việc học tập và rèn luyện, thời gian còn lại chính là cùng Cố Giai Nghi chạy đến công trường, còn có một số việc của công ty cần xử lý, thật ra khiến chú ý giai nghi thoải mái hơn không ít.

Cố Tư Hân cũng không bắt Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi phải đợi quá lâu, sau khi hai người về được mười hai ngày thì Cố Tư Hân rốt cục đã trở lại.

Mà trong những ngày nóng bỏng này, Cố Tư Hân có thể được nói là nóng tới có chút còn hơn cả mặt trời.

Đúng như Đỗ Thừa đã dự đoán, khúc “Thiên không chi luyến” đã đem Cố Tư Hân bước lên một bậc rất cao, thậm chí đã có rất nhiều sư phụ trong lĩnh vực đàn dương cầm cả trong và ngoài nước nói thẳng, Cố Tư Hân đã đạt trình độ tiêu chuẩn thế giới, cũng không kém gì bất cứ nghệ sỹ chơi đàn nổi tiếng thế giới nào.

Những lời bình luận không thể nghi ngờ là có tác dụng làm dậy sóng, cho nên trong lúc nhất thời, tên tuổi của Cố Tư Hân đã trở thành tất cái tên nổi tiếng của giới truyền thông, trên cơ bản trên TV mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều các chủ đề có liên quan đến Cố Tư Hân.

Có thể nói, giờ đây Cố Tư Hân đã tỏa sáng khắp trong nước, thậm chí ở nước ngoài cũng có tiếng tăm nhất định, làm những ngôi sao khác trong nước đều bị chìm xuống, ngay cả giới truyền thông cũng lấu hình tượng của Cố Tư Hân là niềm tự hào của Trung Quốc trong thế kỷ 21.

Những điều này, mỗi ngày Đỗ và Cố Giai Nghi để ý, mỗi ngày hai người đều gọi điện liên lạc với Cố Tư Hân, cho nên, khi biết được Cố Tư Hân sẽ trở về, hai người tự nhiên xem thời gian đến sân bay đón.

Cố Tư Hân về bằng một máy bay tư nhân, hơn nữa còn đeo một chiếc kính chống nắng to, và đội một cái mũ tránh nắng, trừ khi là người rất quen thuộc, nếu không căn bản là không cách nào để nhận ra Cố Tư Hân

Chỉ là, khi nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Cố Tư Hân, Đỗ Thừa lại ngây ngẩn cả người.



Người phụ nữ kia cũng mặc trang phục giống Cố Tư Hân cũng đọi mũ trắng, chỉ là mắt kính màu đen…

“Bành Vịnh Hoa…”

Nhìn kiểu trang phục này, Đỗ Thừa liền nhận ra thân phận của đối phương.

Đỗ Thừa dù thế nào cũng không ngờ được, lại là Bành Vịnh Hoa đưa Cố Tư Hân trở về, lại còn giúp Cố Tư Hân mang hành lý.

“Đỗ Thừa, chị…”

Nhìn thấy Đỗ Thừa và Cố Giai Nghi, tự nhiên Cố Tư Hân lại hết sức cao hứng , trước tiên là chạy về phía Cố Giai Nghi.

Còn Đỗ Thừa, làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Bành Vịnh Hoa, hơn nữa hỏi, “Bành Vịnh Hoa, sao cô lại ở chỗ này?”

Nghe thấy Đỗ Thừa nói như vậy, Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân cũng làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Đỗ Thừa, hiển nhiên là không rõ vì sao Đỗ Thừa lại quen người trong quốc hội như Bành Vịnh Hoa.

“Từ hôm nay trở đi, thân phận của tôi là vệ sỹ riêng của Cố Tư Hân” Bành Vịnh Hoa vẫn dùng ngữ khí lạnh lùng, tuy nhiên cũng có vài phần hưng phấn.

“Đúng vậy, chi Bành là do ông Hồ sắp xếp làm vệ sỹ cho em, nói sau này em có vấn đề gì, chị Bành cũng có thể giúp em giải quyết, không giải quyết được, thì gọi điện thoại cho ông ấy” Cố Tư Hân giải thích, sau đó lại hướng về phía Đỗ Thừa hỏi, “Đỗ Thừa, sao anh lại quen chị Bành?”

“Anh quen trong lần đến kinh thành lần trước, chỉ là không có nghĩ đến chị ấy lại trở thành vệ sỹ của em”.

Đỗ Thừa không nói gì, nguyên thủ đối với Cố Tư Hân cũng quá mức coi trọng, lại còn phái ma quỷ hoa này làm vệ sỹ của Cố Tư Hân, có điều, rất có thể là Bành Vịnh Hoa tự mình thỉnh cầu, bởi vì Đỗ Thừa hiểu rõ, Bành vịnh hoa rất muốn theo học Cổ Vị Xuân của mình

“Thì ra là thế” Tuy Đỗ Thừa không nói rõ, nhưng mà thấy Đỗ Thừa nói dứt khoát như thế Cố Tư Hân và Cố Giai Nghi cũng không nghĩ gì nữa.

“Chúng ta về trước rồi nói sau, ở đây có rất nhiều người”.

Tuy thấy không rõ dung mạo của Cố Tư Hân, nhưng mà ba dáng người đều cao và đẹp, vẫn có sức mê người, hơn nữa Cố Giai Nghi vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ một lúc sau, liền có hơn mười ánh mắt tập trung ở trên người các cô, điều này làm cho Cố Giai Nghi có chút không thoải mái.

Đỗ Thừa gật nhẹ đầu, mặc dù là ngoài ý muốn nhưng thực sự thấy Cố Tư Hân cảm thấy rất vui vẻ, dù sao thân thủ của Bành Vịnh Hoa quả thực rất lợi hại, có cô bảo vệ Cố Tư Hân, tự nhiên sẽ vô cùng an toàn.

Thật ra Đỗ Thừa suy đoán không sai, Bành Vịnh Hoa rất tự giác làm việc, nguyên thủ vốn chỉ là muốn thuê vệ sỹ chuyên nghiệp bảo vệ Cố Tư Hân, nhưng mà Bành Vịnh hoa không biết nhận được tin tức từ chỗ nào, biết được thân phận của Cố Tư Hân và Đỗ Thừa, lại trực tiếp thông qua quan hệ giữa ông của cô để tự sắp xếp mình trở thành người bên cạnh Cố Tư Hân.



Về phần mục đích, tự nhiên thấy hết sức rõ ràng, đối với Bành Vịnh Hoa mà nói, Vĩnh Xuân quyền là yêu thích lớn nhất của cô, mà Cổ Vịnh Xuân là điều tiếc nuối lớn nhất kiếp này của sư phụ cô, cho nên bất luận như thế nào, Bành Vịnh Hoa đều muốn theo Đỗ Thừa học Cổ Vịnh Xuân, cho nên, so với việc Cổ Vịnh Xuân mà nói, thân phận đại đội trưởng Vũ cảnh tuy tôn quý, nhưng lại chẳng phải quan trọng.

Cho nên, Bành Vịnh Hoa tất nhiên liền trở thành vệ sỹ Cố Tư Hân, và sau này sẽ trở thành thành viên trong căn biệt thự số 15 của Đỗ Thừa.

Sau khi ra khỏi đại sảnh sân bay, Đỗ Thừa liền lái xe đưa ba người con gái này về biệt thự số 15. Hai chị em Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân ngồi ở phía sau nói chuyện, còn Bành Vịnh Hoa thì ngồi ở bên cạnh Đỗ Thừa.

Từ bên cạnh nhìn Bành Vịnh Hoa, thật ra thấy cô cũng là một mỹ nhân, so với Cố Tư Hân và Cố Giai Nghi đến cũng không thua kém nửa phần, lại thêm thân thủ cao cường cùng với tính cách lạnh lùng, không thể nghi ngờ là cô có mười phần khí chất đặc biệt, hơn nữa khí chất lạnh lùng lại càng thích hợp với danh vệ sỹ.

Trên xe, bởi vì Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân đang nói chuyện với nhau hết sức vui vẻ, Đỗ Thừa vừa nghe hai người nói chuyện phiếm, vừa lái xe, tâm tình cũng rất vui vẻ.

Đến ngã tư đường, trước khi rẽ về biệt thự số 15, vừa vặn lúc đền đỏ sáng lên, thấy khu vực này không có người qua đường, hơn nữa xe cũng không nhiều, hơn nữa cái cột đèn xanh đèn đỏ ở đây một tháng có đến hai mươi ngày là tắt , cho nên cơ bản mọi người đi đến cột đèn xanh đèn đỏ không đếm xỉa gì đến. Thấy bốn phía không người, cũng không có xe, Đỗ Thừa tự nhiên cũng sẽ không lãng phí thời gian đang đợi đèn xanh, cho nên, Đỗ Thừa cũng không dừng xe lại mà tiếp tục lái đi

Chỉ là lúc này đây tựa như có chút khác biệt, Đỗ Thừa vừa lái xe xuyên qua ngã tư đường không đến vài giây đồng hồ thì đằng sau liền vang lên một hồi còi của cảnh sát, ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát hết sức quen thuộc, dùng tốc độ hơn trăm km vượt qua Đỗ Thừa, hơn nữa chắn phía trước chiếc xe Audi của Đỗ Thừa.

Trong xe cảnh sát, một gương mặt nữ cảnh sát lạnh lùng và hai nam cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng xuống xe, sau đó trực tiếp đi tới trước cửa xe Đỗ Thừa, lạnh giọng quát, “Phạm quy vượt đèn đỏ, đề nghị xuống xe, mang hộ chiếu, giấy chứng minh nhân dân ra để kiểm tra”.

Nhìn vẻ mặt nữ cảnh sát này rất quen thuộc, có lẽ đã năm lần bảy lượt dây dưa, Đỗ Thừa thật là vô cùng đau đầu, nhẹ nhàng hạ cửa sổ xe xuống, Đỗ Thừa căn bản cũng không có ý xuất ra hộ chiếu, chỉ lạnh giọng nói với nữ cảnh sát, “Có phải cô muốnn kiếm chuyện với tôi không?”

“Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi chỉ tận mắt thấy anh vượt đèn đỏ, hy vọng anh phối hợp” Nữ cảnh sát sắc mặt lạnh như băng, có điều Đỗ Thừa thật đúng là nói đúng, cô đang muốn kiếm chuyện với Đỗ Thừa.

Mặc dù chỉ là trùng hợp, nhưng mà bị Đỗ Thừa chạy hai lần, tự nhiên cô sẽ không để cho Đỗ Thừa chạy mất lần thứ ba

“Chị, xảy ra chuyện gì vậy?” Cố Tư Hân thấy ngữ khí của Đỗ Thừa không có thiện chí. trong lòng dùng Đỗ Thừa làm tiêu chuẩn tự nhiên cô cho rằng không phải nữ cảnh sát kia cố tình gây phiền toái với Đỗ Thừa, liền nhẹ giọng hướng về phía Cố Giai Nghi hỏi. Cố Giai Nghi cũng đã nhận ra nữ cảnh sát này, lần trước ngữ khí của nữ cảnh sát này cơ bản cũng không thân thiện, hơn nữa con đường này đèn xanh đèn đỏ cơ bản là hỏng rồi, nhiều khi đều tắt, có một hướng bị hỏng hẳn mà không có người đến sửa chữa, cơ bản không có khả năng sẽ có cảnh sát giao thông tới nơi này phiên trực, cho nên rõ ràng, nữ cảnh sát này nhất định là cố ý gây phiền toái cho Đỗ Thừa.

“Lần trước cô ấy có chút chuyện với Đỗ Thừa, bây giờ hẳn là đang cố ý gây phiền phức cho Đỗ Thừa” Cố Giai Nghi nhỏ giọng cất lời giải thích, có điều lại vừa vặn để nữ cảnh sát kia có thể nghe thấy

“Cô nói cái gì? Lập tức nói lại lần nữa?”

Nghe được Cố Giai Nghi ngồi trong xe bình luận như thế về mình, sắc mặt nữ cảnh sát kia càng thêm lạnh như băng quát.

Chỉ là, Đỗ Thừa căn bản không cho cô cơ họi nói thêm gì, trực tiếp đóng cửa sổ xe, sau đó đưa mắt nhìn sang Bành Vịnh Hoa.

Bành Vịnh Hoa cũng không nói cái gì, nhìn thoáng qua nữ cảnh sát kia, sau đó trực tiếp mở ra cửa xe đi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play