Xe Hummer đã nổ máy chạy về hướng núi Hương Sơn, A Hổ vẫn ngồi ở phía sau, còn Đỗ Thừa ngồi ở ghế phụ phía trước.
“Sao lại uống nhiều như vậy?”
A Hổ ngồi ở phía sau bộ dạng say như chết, còn ĐỗThừa lại vô cùng tỉnh táo tuy nhiên đôi chân cũng đã lảo đảo đi vì say rượu, Diệp Mỵ tự nhiên thấy đau lòng, cô hỏi Đỗ Thừa với giọng điệu trách móc.
“Đám người A Hổ rất vui vẻ nên mới uống nhiều như vậy” Đỗ Thừa mỉm cười, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.
Diệp Mỵ không hiểu tại sao đàn ông cứ vui vẻ là uống rượu, nhưng cô biết rằng tửu lượng của A Hổ không hề kém, mấy chai thì chưa hề hấn gì, cho nên trông thấy bộ dạng A Hổ say như chết thế này Diệp Mỵ bèn hỏi Đỗ Thừa: “A Hổ đã uống bao nhiêu vậy, sao lại say tới mức này chứ?”
“Khoảng năm sáu chục chai gì đó. Tối nay cậu ta uống rất nhiều” Đỗ Thừa sau khi suy nghĩ một lúc đã đưa ra con số đó, nhưng Đỗ Thừa vẫn còn chưa nói trong số đó có khoảng hai mươi chai là A Hổ giúp hắn uống.
“Thảo nào”.
Diệp Mỵ ra vẻ hiểu, sau đó lại hỏi Đỗ Thừa: “Thế còn anh, trông bộ dạng của anh có lẽ cũng uống không ít đúng không?”
“Chị thật lợi hại, anh rể uống ít nhất cũng phải trăm chai trở lên, các anh em thay phiên nhau tới chúc anh rể ngược lại cũng đều bị chuốc say hết cả”.
Đỗ Thừa còn chưa trả lời, A Hổ ngồi phía sau còn chút tỉnh táo đã giúp hắn trả lời xong rồi.
Đỗ Thừa đêm nay là nhân vật chính nên tất nhiên là người uống nhiều nhất rồi, cuối cùng mặc dù Thiết Quân và A Hổ đã uống đỡ hắn ít nhất phải năm mươi chai nhưng Đỗ Thừa ít nhất cũng phải uốn tới trăm chai, thiếu chút nữa thì bụng của hắn đã vỡ ra rồi.
“Một trăm chai”.
Nghe A Hổ nói hai chữ anh rể, Diệp Mỵ tự nhên thấy ngọt ngào trong lòng, chỉ là khi cô nghe thấy A Hổ nói Đỗ Thừa uống một trăm chai thì cô lại lập tức phanh gấp xe lại, sau đó cô nhìn ĐỗThừa giống như nhìn quai vật, rồi hỏi: “Đỗ Thừa, anh thực sự đã uống hết trăm chai à?”
“Hình như là vậy” Đỗ Thừa xấu hổ cười.
“Thế sao anh còn tỉnh táo như vậy, còn A Hổ cậu ta uống nhiêu đó mà lại say như bùn thế kia?” Diệp Mỵ tức giận hỏi lại Đỗ Thừa.
Đỗ Thừa vốn muốn nói ít nhưng bị A Hổ nói hết ra rồi nên anh đành phải thành thực trả lời: “Có thể là do tửu lượng của anh tốt”.
“Tửu lượng tốt thì anh liền uống nhiều như vậy à? Ai bắt anh uống nhiều như vậy?”
Diệp Mỵ càng tức giận nhưng lại không biết mình tức cái gì nữa, nhìn khuôn mặt không có chút thần sắc của Đỗ Thừa, cô lại thấy mềm lòng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vậy bây giờ anh thật sự không có chuyện gì hả. Nếu như say rồi thì nằm nghỉ ngơi trước đi”.
Thần kinh Đỗ Thừa đã có chút tê dại nên không phát giác ra sự ôn hòa của Diệp Mỵ, trái lại hắn vô cùng chăm chú gật đầu nói: “Vẫn ổn. Chỉ muốn tắm rửa chút, mùi rượu khắp người thật là khó chịu”.
Thấy Đỗ Thừa có vẻ tỉnh táo hơn, Diệp Mỵ cũng không muốn nói gì thêm, nhưng khuôn mặt cô lại nhanh chóng đỏ lên, còn nguyên nhân tại sao thì e chỉ có bản thân cô hiểu.
Ước chừng hai mươi phút sau, chiếc Hummer cuối cùng cũng dừng lại trước cửa nhà Diệp Mỵ.
Lúc này đã khoảng một giờ sáng rồi, nhưng Diệp Thành Đồ và Chung Tuyết Hoa vẫn chưa ngủ, Diệp Thành Đồ vẫn ổn, trên khuôn mặt vẫn còn vài phần hưng phấn, còn vẻ mặt Chung Tuyết Hoa lại có vẻ lo lắng, sau khi Diệp Mỵ dừng xe lại thì bà là người đầu tiên bước tới.
Đỗ Thừa vẫn tỉnh táo, dưới những lời quan tâm của Chung Tuyết Hoa đối với hắn cùng với tiếng mắng mỏ A Hổ, hắn cùng Diệp Thành Đồ cùng nhau đưa A Hổ lên phòng.
Nhìn bộ dạng Đỗ Thừa tuy có vẻ vụng về nhưng thần trí có vẻ còn tỉnh táo, ánh mắt Diệp Thành Đồ phát ra một thần sắc hài lòng vô cùng rõ rệt.
Toàn bộ sự việc hôm nay sớm đã có người nói cho ông biết hết rồi, việc Đỗ Thừa có thể đánh bại Ma Quỷ Hoa ngay cả Diệp Thành Đồ và Diệp Nam Lăng cũng không thể tin nổi.
Dù sao Bành Vịnh Hoa mấy năm nay có thể nói là có địa vị cao nhất trong quân, không phải làm bất cứ chuyện gì. Ma Quỷ Hoa làm cho đám đàn ông trong quân ngũ mấy năm nay không ngẩng đầu lên được, có điều Bành Vịnh Hoa này không chỉ có thực lực kinh người mà xuất thân cũng thâm hậu như vậy, cho nên trong quân cô cứ thế mà đè bẹp tất cả những người khác, điều quan trọng là không ai dám động vào một sợi tóc của cô.
Mà Đỗ Thừa hôm nay không chỉ giúp cục Cảnh vệ mở mày mở mặt mặt, thực chất cũng là giúp cho toàn thể những người từ trên xuống dưới trút được cơn giận, làm đứt gãy nhuệ khí của Ma Quỷ Hoa đồng thời cũng tạo đượ chút thanh danh.
Điều này làm Diệp Thành Đô vô cùng đắc ý, cho nên mặc dù Đỗ Thừa và A Hổ sau đó có uống nhiều đi chăng nữa thì Diệp Thành Đồ cũng không cho người ngăn cản.
Điều làm cho Diệp Thành Đồ càng ngạc nhiên đó là Đỗ Thừa tổng cộng đã uống hết một trăm hai mươi bảy chai mà vẫn có thể tỉnh táo được như vậy. Ý chí cùng định lực này càng làm cho Diệp Thành Đồ xem Đỗ Thừa như quái vật, tuy nhiên ông cũng càng them hài lòng về cậu con rể tương lai Đỗ Thừa này.
Cho dù là người hoàn mĩ đi chăng nữa thì khi đã dính rượu vào sẽ hoàn toàn thay đổi, có điều Đỗ Thừa lại không như vậy.
Đợi sau khi đưa A Hổ lên phòng, Diệp Thành Đồ bèn sai Diệp Mỵ đưa Đỗ Thừa về phòng.
“Vâng”.
Diệp Mỵ mặc dù đồng ý nhưng lại đỏ mặt lên mắc cỡ, may mà lúc đó mặt Đỗ Thừa có vẻ cũng say them vài phần nên Diệp Mỵ cũng bớt xấu hổ đi chút ít. Sau khi cắn răng cự tuyệt sự giúp đỡ của Diệp Thành Đồ, cô đích thân dìu Đỗ Thừa lên lầu.
Đỗ Thừa thực ra đang giả say, bởi vì anh biết tại sao Diệp Mỵ lại đỏ mặt nhưu vậy, cho nên cố ý buông lỏng tinh thần một chút để Diệp Mỵ cho rằng mình đang say và không khó xử như vậy.
Dù giữa hai người đã vài lần xảy ra chuyện mập mờ nhưng ngủ trong cùng một phòng giống như những cặp đôi sống thử thì đây lại là lần đầu tiên, ngay cả Đỗ Thừa cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, trả vờ say một chút, như vậy có vẻ sẽ tốt hơn.
Đỗ Thừa nghĩ như vậy, nhưng ý chí của hắn đã không thể giữ được tỉnh táo như vậy nữa mà dần dần đã bị cơn say khống chế toàn bộ.
Nhưng Đỗ Thừa có thể cảm nhận được Diệp Mỵ không còn ghê gớm làm kinh người nữa, hơn nữa, lúc này Đỗ Thừa lại có thể cảm nhận được Diệp Mỵ có vài phần hiền lành.
Phòng của Diệp Mỵ ở tầng hai, còn phòng của A Hổ lại trên tầng ba, chỉ có điều sau khi Diệp Mỵ rời khỏi nhà, A Hổ đã xuống ở dưới tầng hai của Diệp Mỵ cho tiện, tuy nhiên đồ đạc của Diệp Mỵ vẫn được chuyển lên tầng ba sắp xếp y như cũ.
Thật ra phòng ở tầng ba cũng không kém, ngược lại còn rộng hơn một chút, hơn nữa Diệp Mỵ đã không ở đây mấy năm rồi, Chung Tuyết Hoa vì nhớ con nên thường lui tới dọn dẹp hay xem ảnh của Diệp Mỵ, thậm chí có lúc bà còn ngủ trưa ở phòng của Diệp Mỵ, co nên trong phong rất sạch sẽ, không hề có chút bụi bặm nào.
Có điều bây giờ trên người Đỗ Thừa hơi rượu nồng nặc, cả gian phòng một lúc sau cũng tràn ngập mùi rượu.
“Đỗ Thừa! Anh đợi chút em lấy nước cho anh tắm”.
Diệp Mỵ tất nhiên không thể để Đỗ Thừa cứ như thế mà ngủ được, trông thấy đôi mắt Đỗ Thừa có vẻ đang mờ đi, Diệp Mỵ liền để ĐỗThừa ngồi trên sô pha, sau đó vội vàng chạy vào phòng tắm xả nước vào bồn.
Đỗ Thừa mặc dù hơi mơ hồ nhưng khi đứng hắn vẫn có thể đứng vững chân, nhưng khi ngồi xuống một cái thì tự nhiên lại thấy buồn ngủ kinh khủng, bất giác, ý chí kháng cự của hắn ngày càng yếu đi.
Khoảng ba bốn phút sau, Diệp Mỵ xả nước xong mới vội vàng chạy ra, thấy Đỗ Thừa mắt đã mơ màng nằm xuống sô pha, Diệp Mỵ cắn răng cúi xuống dùng bờ vai gầy yếu của mình đỡ Đỗ Thừa dậy, sau đó dìu hắn vào trong phòng tắm.
Đỗ Thừa không mềm người ra thì tốt, mềm người ra như vậy thì đúng là say thật rồi, bao nhiêu rượu trong người như vậy, ý chí của Đỗ Thừa có mạnh hơn nữa cũng vô dụng, hơn nữa sau khi say Đỗ Thừa cũng để Hân Nhi giúp hắn kích thích cho thần kinh tỉnh táo lại, cho nên Đỗ Thừa tuy không say mềm như bún như A Hổ nhưng cũng không dễ dàng đi lại được.
Cảm nhận được cả thân người Đỗ Thừa đang áp lên người mình, cả hàm răng Diệp Mỵ cắn chặt lại, may mà khoảng cách tới phòng tắm không xa, hơn nữa thể trọng Đỗ Thừa cũng không kinh khủng như A Hổ nên cuối cùng Diệp Mỵ cũng có thể dìu Đỗ Thừa vào tới phòng tắm.
Đến khi dìu Đỗ Thừa vào trong phòng tắm xong thì Diệp Mỵ cũng suýt ngã ra đấy, còn Đỗ Thừa cũng đã tới bên cạnh bồn tắm, một bên tay vịn vào thành bồn tắm, cả người cứ như vậy mà dựa nghiêng vào.
“Đỗ Thừa, tỉnh dậy tắm rửa đi”.
Xem ra Đỗ Thừa ngày càng say, Diệp Mỵ tức giận nói.
“Ừm” Đỗ Thừa vẫn ổn. Sau khi đáp lời của Diệp Mỵ, kéo dài giọng mũi thì hắn lại ngủ tiếp.
Diệp Mỵ vô cùng tức giận. Nếu không phải hôm nay Đỗ Thừa thể hiện rất tốt thì cô đã lấy nước lạnh để gọi Đỗ Thừa dậy rồi.
“Tức chết đi được, còn dám nói tửu lượng khá, đúng là lừa người ta mà”.
Không còn cách nào khác, Diệp Mỵ đành phải cắn răng chịu đựng, sau đó lại đem quần áo của Đỗ Thừa cởi bỏ ra ngoài.
Đầu tiên Diệp Mỵ cởi bỏ áo sơ mi trên người Đỗ Thừa. Cho dù rất tức giận nhưng động tác của cô lại vô cùng nhẹ nhàng, cô nhẹ nhàng cởi từng cúc áo trên người Đỗ Thừa ra.
Sau khi cởi được vài cái, Diệp Mỵ đột nhiên cảm thấy có một luồng cảm giác rất lạ chạy khắp cơ thể mình, bản thân mình hiện tại như một người vợ đang giúp chồng mình cởi bỏ quần áo sau khi say rượu vậy. Điều này làm cho Diệp Mỵ tâm tư Diệp Mỵ có chút hoảng hốt.
Đến khi cô hoàn toàn cởi bỏ được chiếc áo sơ mi trên người ĐỗThừa, đồng thời khi giúp Đỗ Thừa cởi ra thì Diệp Mỵ như ngây ngẩn cả người ra.
Cơ thể nữ giới rất đẹp, một người phụ nữ dáng người đẹp lại thêm dung mạo đẹp nữa thì lại càng đẹp, tuy nhiên Diệp Mỵ từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới điều này, cơ thể một người đàn ông cũng có thể làm cho người phát sinh mĩ cảm, một loại mĩ cảm giống như điêu khắc vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT