Ánh mắt Diệp Thành Đồ thực sắc bén, Đỗ Thừa cảm giác giống như là hai lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm linh vậy. Bất quá, dưới ánh mắt sắc bén Đỗ Thừa lại khẽ cười cười, bởi vì hắn thấy trong ánh mắt Diệp Thành Đồ có một tia cảm kích.

A Hổ như thế, Diệp Thành Đồ như thế, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thừa có chút tò mò, bất quá trên mặt Đỗ Thừa thủy chung vẫn duy trì vẻ mỉm cười thản nhiên.

Nhìn thấy Đỗ Thừa thủy chung vẫn duy trì bộ dáng hờ hững, trong ánh mắt Diệp Thành Đồ nhịn không được hiện lên một tia tán thưởng, ở dưới ánh mắt hắn có thể làm được Đỗ Thừa không phải là không có, nhưng là ở tuổi tác này của Đỗ Thừa thì một cái cũng chưa.

"Cha, cậu ấy chính là Đỗ Thừa”.

Diệp Mỵ thấy Đỗ Thừa cùng Diệp Thành Đồ đối diện, liền ở một bên nhỏ giọng giới thiệu.

Bất quá trong lòng Diệp Mỵ rõ ràng, cô coi như không giới thiệu Diệp Thành Đồ cũng là biết tên Đỗ Thừa.

"Bá phụ, người khỏe" Đỗ Thừa cũng là mười phần lễ phép nói một tiếng, tuy rằng Diệp Mỵ không có nhắc nhở nhưng là Đỗ Thừa cũng rõ ràng, ở trong mắt Diệp Gia, thân phận mình bây giờ hẳn là bạn trai của Diệp Mỵ.

"Ừm".

Diệp Thành Đồ nhẹ nhàng lên tiếng sau đó nói tiếp: "Tất cả vào đi”.

Nói xong hắn liền trực tiếp xoay người hướng phía trong đi vào.

Thật ra lấy thân phận Diệp Thành Đồ hắn hắn làm sao có thể sẽ ra cửa đón Đỗ Thừa, hắn là ra đón đứa con gái đã mấy năm chưa trở về nhà mà thôi.

Trong lòng Đỗ Thừa cũng là rõ ràng, hắn là thân phận gì, làm sao có thể để một cái nhân vật quyền cao chức trọng ra đón.

Chẳng qua.

Đỗ Thừa nhìn thoáng qua Diệp Mỵ đi trước mình nửa bước, khó trách cô sẽ nói đảm bảo với mình như vậy khi nói làm biển số xe, với loại gia thế này thì hoàn thành việc đó thực rất dễ dàng.

Hơn nữa đang còn một ông nội thân phận có thể càng thêm tôn quý, trừ khi mình giết người hoặc là tạo thành cái gì không thể vãn hồi, nếu không Diệp Mỵ cũng có thể giúp chính mình.

Chẳng qua cũng bởi vì điều này, Đỗ Thừa đối với người thiết kế hãm hại Hoàng Phổ Đông càng thêm tò mò, lấy gia thế Diệp Mỵ còn không thể ngăn cản, thực lực đối phương mạnh có thể nghĩ.

Bất quá chuyện này cũng không phải điều Đỗ Thừa nên suy nghĩ hiện giờ, hơn nữa đối phương vì sao phải động Hoàng Phổ Đông, Diệp Mỵ vì sao lại giúp Hoàng Phổ Đông, những điều này làm cho Đỗ Thừa nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại hắn có muốn cũng không được, cho nên ý nghĩ kia ở trong óc Đỗ Thừa chỉ là lướt qua, mà Đỗ Thừa cũng đem lực chú ý về phía bên trong biệt thự.

Phong cách biệt thự khuynh hướng cổ điển, mà bên trong lại càng cổ kính, chỉnh thể lấy gỗ lim là chính, trừ bỏ thanh lịch ra còn làm cho người ta cmar giác vô cùng khí phách.

Mọi người đi vào, một người phụ nữ tướng mạo cùng Diệp Mỵ có vài phần tương tự từ trong bếp đi ra, trên người còn buộc lên khăn quàng cổ, vừa thấy được Diệp Mỵ, người kia nước mắt liền như là trân châu rơi thẳng xuống, thân mình nhẹ nhàng run rẩy lên.

Diệp Mỵ sau khi gọi một tiếng "mẹ" thì hướng phía người kia vọt tới.

"Đỗ Thừa, cậu đi theo tôi một chuyến”.

Diệp Thành Đồ nhìn trên người hai mẹ con gần ba giây đồng hồ, lúc này mới quay đầu hướng phía Đỗ Thừa nói một tiếng, hơn nữa dẫn Đỗ Thừa hướng phía lầu hai đi đến.

Đỗ Thừa cũng không nói thêm gì, bất quá Đỗ Thừa cũng rõ ràng Diệp Thành Đồ muốn dẫn chính mình đi chỗ nào.



Đi tới lầu hai, Diệp Thành Đồ mang theo Đỗ Thừa ngừng lại ở bên ngoài một thư phòng, sau đó hướng phía Đỗ Thừa nói: "Cậu vào đi đi, ông nội Tiểu Dao muốn gặp cậu".

Nghĩ nghĩ, Diệp Thành Đồ lại vỗ nhẹ nhẹ trên vai Đỗ Thừa nói: "Biểu hiện cho tốt đi”.

Nói xong Diệp Thành Đồ liền hướng phía dưới lầu đi đến.

Đỗ Thừa là có chút ngoài ý muốn nhìn Diệp Thành Đồ, tuy rằng chỉ là năm câu ngắn gọn nhưng lại nói cho Đỗ Thừa một việc, Diệp Thành Đồ cũng không phản đối hắn cùng Diệp Mỵ ở cùng cùng một chỗ.

Bất quá cũng như vậy, năm chữ này cũng nói cho Đỗ Thừa ông nội của Diệp Mỵ tuyệt đối là rất khó tính.

"Khó tính".

Trong lòng Đỗ Thừa nhẹ nhàng cười, chỉ cần không phải phương diện thân thế, còn lại bất cứ vấn đề gì Đỗ Thừa đều tự tin tuyệt đối.

Cho nên, Đỗ Thừa trực tiếp giơ tay lên gõ cửa phòng.

Đỗ Thừa gõ ba cái. Đây là một loại phương thức gõ cửa lễ phép, ở trong lĩnh vực Hân Nhi, thuộc loại trụ cột nhập môn.

"Tiến vào”.

Tiếng gõ cửa vừa dừng, một tiếng già nua nhưng lại mười phần ổn định từ trong thư phòng truyền ra.

Đỗ Thừa không có chút gì do dự trực tiếp mở cửa hướng phía trong thư phòng đi vào.

Gian thư phòng rất lớn, gần bốn mươi mét vuông, hai bên là hai cái giá sách bằng gỗ lim thật lớn, tựa vào trên vách tường, mà ở giữa bầy một bàn quân diễn sa bàn rộng một thước dài hai thước.

Ở mặt sau sa bàn là một cái bàn gỗ đã khá cũ, trên bàn gỗ là vách tường có một một bộ tranh chữ, trên đó viết "Trữ tĩnh trí viễn". Bốn chữ này trầm ổn hữu kính nhưng không có lạc khoản.

Mà giờ khắc này, lão giả tóc trắng đang lẳng lặng đứng ở đó, Lão giả thân hình gầy yếu nhưng người thẳng đứng, như một thanh trường thương, thần sắc hết sức nghiêm túc.

Hiển nhiên, lão giả này là ông nội Diệp Mỵ, Viện Trưởng danh dự Viện Khoa Học Quân Sự quốc gia Diệp Nam Lăng.

Diệp Nam Lăng giống như là không có phát hiện Đỗ Thừa tiến vào, trong tay cầm một cây cờ nhỏ màu đỏ nghiêm túc suy tư, mà trên bàn cát sớm đã cắm đầy hồng lam nhị sắc cờ nhỏ.

Nhìn thấy Diệp Nam Lăng, Đỗ Thừa không có lên tiếng quấy rầy, mà là lẳng lặng đi tới một bên khác của sa bàn.

Diệp Nam Lăng hiển nhiên là mười phần thích thú, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau, Diệp Nam Lăng lúc này mới thở dài, hơn nữa ngẩng đầu lên.

Để Diệp Nam Lăng có chút ngoài ý muốn ngay tại lúc hắn tính toán hảo hảo đánh giá Đỗ Thừa một chút, thế nhưng hắn lại phát hiện Đỗ Thừa đang rất nghiêm túc nhìn sa bàn, tựa hồ đang suy tư cái gì.

Điều này làm cho Diệp Nam Lăng trên khuôn mặt nghiêm túc nhiều ra vài phần hứng thú, hơn nữa mở miệng hỏi: "Người trẻ tuổi, cậu có thể xem hiểu cục diện của sa bàn này sao?"

"Có biết một chút".

Đỗ Thừa lại không có lập tức trả lời, ước chừng sau mười giây, Đỗ Thừa lúc này mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhẹ gật đầu.



Hắn thật đang nghiên cứu sa bàn, bất quá thời điểm Diệp Nam Lăng hỏi Đỗ Thừa đang cùng Hân Nhi nghiên cứu đến chỗ mấu chốt, cho nên trong lúc nhất thời không thể trả lời Diệp Nam Lăng .

"Thực?”

Hứng thú trên mặt Diệp Nam Lăng càng đậm một ít, chỉ vào cờ đỏ trên sa bàn rồi hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Vậy cậu xem thế cục phương này như thế nào?"

Trên sa bàn cờ đỏ rõ ràng ít hơn cờ lam, chủ yếu đã bị gắt gao vây quanh.

"Nếu như không có cứu binh, chỉ bằng vận mệnh giữa sân mà nói, phải thua không thể nghi ngờ" Đỗ Thừa mười phần khẳng định nói.

Đỗ Thừa khẳng định làm cho Diệp Nam Lăng có chút ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng biết Đỗ Thừa nói đúng, phía đỏ thật cần có một chi cứu binh, đúng là cây cờ lúc trước Diệp Nam Lăng cầm.

Cho nên nghe được Đỗ Thừa nói như vậy, Diệp Nam Lăng có chút chờ mong đem cây cờ đỏ kia cầm lên, đưa về phía Đỗ Thừa rồi nói ra: "Đây là cứu binh phía đỏ, nhưng cậu có biện pháp đem phía cứu ra, hơn nữa để thương vong của phía đỏ giảm tới ít nhất sao?"

Đỗ Thừa không nói gì mà là cầm cờ đỏ trong tay cắm ở một chỗ ở gần phía lam.

Đây là phương pháp Hân Nhi phá giải, chẳng qua Đỗ Thừa cũng không kịp hướng Hân Nhi hỏi vì sao, cho nên Đỗ Thừa chẳng qua án chiếu chỉ thị của Hân Nhi đem lá cờ đỏ cắm lên.

Diệp Nam Lăng thấy động tác Đỗ Thừa, vốn là có chút thất vọng bất quá lập tức trong ánh mắt Diệp Nam Lăng lập tức nhiều vài phần không thể tưởng tượng nổi, phảng phất nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng nổi vậy.

Hiển nhiên, Đỗ Thừa không thể xem hiểu nhưng là Diệp Nam Lăng là người thường xuyên cùng chiến thuật tiếp xúc thì có thể xem rõ ràng.

"Tốt, tốt, tốt nước đi rất hay".

Diệp Nam Lăng khen ba tiếng tốt, nét mặt già nua cũng là nhiều vài phần ý cười, hơn nữa lấy một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Đỗ Thừa hỏi: "Người trẻ tuổi, vì sao cậu có thể tìm ra cách phá giải cục diện".

Đỗ Thừa tự nhiên sẽ không nói ra là Hân Nhi khám phá, hắn đương nhiên cũng không hiểu gì, căn bản liền không thể giải thích, cho nên Đỗ Thừa đành phải làm bộ khiêm tốn lên tiếng: "Đúng dịp mà thôi, thật không ngờ thực phá".

Diệp Nam Lăng rõ ràng không tin nhưng là nhưng là thấy Đỗ Thừa không muốn nhiều lời, cũng không có ở phương diện này nói thêm cái gì, mà là có chút chờ mong hỏi: "Cậu chính là Đỗ Thừa đi, Tiểu Dao có cùng về với cậu hay không?"

"Cô ấy đã trở lại, đang ở bên ngoài" Đỗ Thừa gật gật đầu, mỉm cười đáp.

"Ừm".

Diệp Nam Lăng lên tiếng, tuy rằng nhãn tình sáng lên nhưng lại không có ý đi ra ngoài mà là chỉ chỉ một bộ cờ vây trên bàn trà, hướng phía Đỗ Thừa hỏi: "Cậu hiểu cái này chứ?"

"Biết một chút, không phải thực tinh thông”.

Đỗ Thừa biết ý tứ Diệp Nam Lăng, tuy rằng hắn đều chưa có tiếp xúc qua cờ vây, thậm chí cả cờ vây như thế nào cũng không biết nhưng vẫn là đồng ý.

Bởi vì Đỗ Thừa căn bản là không lo lắng, có Hân Nhi, Đỗ Thừa không tin Diệp Nam Lăng có thể thắng Hân Nhi cái phần mềm siêu cấp này.

"Người trẻ tuổi khiêm tốn là tốt, nhưng cũng không cần quá mức xem nhẹ chính mình".

Diệp Nam Lăng thản nhiên nói một tiếng, hắn cho rằng Đỗ Thừa có thể phá vỡ thế cục "phá binh" kia thì đối với cờ vây hẳn là cũng tinh thông mới đúng, chẳng qua hắn lại không thể tưởng được, Đỗ Thừa đối với phương diện này căn bản chính là dốt đặc cán mai, còn tưởng rằng Đỗ Thừa là bởi vì khiêm tốn mà nói vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play