Hừng đông đến ngày càng muộn, mới sáng sớm mà không khí ẩm ướt vô cùng, đã thế còn thêm gió lạnh lồng lộng khiến bà nội Thẩm dậy chăm gà cũng không nhịn được mà cảm thán: "Xem ra dự báo thời tiết không sai mà, quả nhiên có khối khí lạnh xuôi xuống phía Nam...."

Sáng dậy, Thẩm Chu Thành tiện tay đánh thức luôn cáo nhỏ, cưỡng ép nó đánh răng rửa mặt. Tỉnh táo rồi, cáo nhỏ liền chạy ngay đến bên bà nội, bà thấy nó, liền bế lên đút cho cái trứng gà mới luộc còn nóng hôi hổi.

Tuy cáo nhỏ ăn trứng gà nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm đàn gà không chớp mắt.

Thẩm Chu Thành suy nghĩ, con hàng này chắc chắn muốn về chỉ để ăn gà nhà hắn thôi.

"Tiểu Thành, sao sắc mặt con khó coi vậy?" Bà nội Thẩm nhìn thấy hắn liền sợ hết hồn, bởi sắc mặt hắn quả thật quá khó coi, đôi môi tái nhợt như mất máu quá nhiều, rất giống bệnh nặng quấn thân.

Thẩm Chu Thành cũng tự biết sắc mặt của mình không tốt, bởi hôm qua truyền cho cáo nhỏ giọt máu tinh túy nhất trong tim, đương nhiên phải từ từ mới bồi bổ lại được. Hắn cầm khăn lông nóng lau lau mặt, làm bộ cảm mạo xoa xoa mũi, may mà hôm nay lạnh nên giọng hắn cũng hơi khàn: "Bà nội, đoán chừng là ngày hôm qua con ở trên núi hơi lâu nên cảm lạnh."

Bà nội Thẩm oán trách: "Chẳng trách, đáng đời thôi, ở trên núi lâu như vậy, gió lạnh lại đang về..."

Thẩm Chu Thành cúi đầu nhận sai, sau đó kể cho bà nội Thẩm nghe chuyện đưa cáo nhỏ về rừng hôm qua: "Từ nay nó sẽ ở nhà với chúng ta."

Bà nội Thẩm: "..."

Cạn lời.

Lên xuống núi bảy, tám tiếng, cáo nhỏ vẫn chưa thả đi, đã thế còn tự làm mình cảm lạnh, rốt cục là nó làm những cái gì vậy?

Cáo nhỏ đang mê đắm ngắm nhìn tình nhân gà của nó, đột nhiên lại bị Thẩm Chu Thành bế đi. Phải bế đi nhanh chứ, kẻo nó lại tiện miệng ăn luôn một con gà thì dở. Cáo nhỏ cũng chẳng giận dỗi gì, nó vô tâm vô phế quấn một vòng quanh cổ, liên tục cọ cọ vào gò má hắn.

Việc pha cho cáo nhỏ một cốc sữa dê khiến Thẩm Chu Thành một lần nữa hối hận việc hôm qua nhất thời nhẹ dạ, kích động mà đồng ý cho nó ở lại.

Bà nội Thẩm cuối cùng vẫn thương tình hắn, nấu cho một nồi súp gừng cùng tía tô giải cảm. Thẩm Chu Thành bắt ép cáo nhỏ uống cùng mình. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu chứ! Hơn nữa, cái tội nghiệt này cũng là từ nó ra mà.

Cáo nhỏ mới uống sữa dê đã phải uống luôn cái nước ấy, uống được mấy ngụm thì nhanh chóng co người lui vào ổ, tự kỷ. Nếu lông của nó có thể đổi màu thì chắc toàn thân đã xanh mét rồi.

Thẩm Chu Thành ghét bỏ mùi vị tía tô, đi ra ngoài thay đổi không khí. Vừa đi ra đã thấy Cao Phú Dẫn chủ động tìm tới hắn.

Thẩm Chu Thành nghĩ thầm, quá tốt rồi, đúng lúc hắn đang cần sự cảm kích của đấng sinh thành cùng những đóa hoa tương lai của Tổ quốc.

"Trời lạnh thế này, bên cậu có thể cung cấp rau không đó? Hoa quả tươi cũng thế, không thể giảm số lượng..."

Thẩm Chu Thành ngáp một cái: "Tôi có che lều rồi, yên tâm đi, còn có cả rau dưa trái mùa cho anh cơ, có điều giá cả sẽ cao hơn một chút."

"Tốt thôi... còn cá với củ sen của cậu nghe nói đã có thể bán rồi, còn đợi đến bao giờ nữa, cứ để kệ chúng nó dưới bùn như vậy, có thấy thương không?... Hay cậu giấu bảo bối à?? Định để đến lúc chúng thành tinh luôn?? "

"Được rồi, lần này tôi hứa sẽ để cho anh một lô hàng lớn...."

Sau khi cúp điện thoại, Cao Phú Dẫn mới mập lên 10 cân nhanh chóng lê thân xác nặng nề ra mở tung cửa sổ. Kỳ lạ, hôm nay mặt trời có mọc từ phía Tây đâu, tiểu tử cao phú soái đúng nghĩa kia của Thẩm gia kia bỗng nhiên tìm về lương tâm của mình à, không chỉ cung cấp nhiều hàng mà giá cả còn không độn lên quá nhiều, ngay cả đàn cá bảo bối cũng chịu bán?

Thẩm Chu Thành liền gọi luôn cho khách sạn Phong Đô Hào, bảo họ đến lấy lô ngó sen mới, Lại an bài đủ hàng cho công ty Khương Hoa cùng cửa hàng của Vương Vũ Phi.

Tiền đợt này về khá nhiều khiến người đang trong trạng thái hao tổn như hắn cũng phải hài lòng, lôi cáo nhỏ đang tự kỷ trong ổ ôm lấy, nó như cái bếp lò di động vậy, vừa mềm vừa ấm. Đi ngủ hồi sức thôi!!

Viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em huyện Cốc Bình.

Chưa đến giờ cơm mà hương thơm thức ăn đã lan tỏa khắp nơi. Ngửi thì biết là canh cá, nhưng hầm kiểu gì mới có thể thơm đến vậy?

Hương thơm lan xa đến mức ông cụ bày sạp trước cổng bệnh viện cũng phải bực bội, mất tập trung vô cùng.

Bây giờ muốn mua cơm trong đó cũng phiền phức lắm, phải viết cả đơn đăng kí cùng sổ bệnh án mới lận, "Mấy người thật quá đáng mà!"

Thật ra cụ ông chỉ oán giận ngoài miệng thế thôi, chứ uất ức chẳng chạm nổi tới lòng. Khà khà khà, chính vì mùi hương ngây ngất tỏa ra từ bệnh viện mà sạp hàng của ông bán ngày càng chạy đấy.

Hương thơm hòa lẫn...Dường như cũng làm bánh rán của ông ngon hơn.

Phần lớn người qua đường đều không biết mùi hương này tỏa ra từ đâu, mà cơn đói lại quấy rầy vô cùng nên chắc chắn sẽ ghé sạp.

Dự tính của Tưởng Nguyệt Diễm là trước một ngày sinh mới vào bệnh viện. Chẳng ngờ, tuổi cô khá cao so với quy chuẩn sinh đẻ, đã thế còn là lần mang thai thứ hai, độ nguy hiểm cao gấp nhiều lần sản phụ bình thường, vậy nên phải vào chờ sinh sớm hơn mấy ngày. Mới vào được một ngày, Tưởng Nguyệt Diễm đã ủ rũ vô cùng, cả ngày không hề cười nổi lấy một lần, tâm tình rất buồn bực.

Các y tá nhiều lần nhắc nhở cô điều chỉnh tâm trạng, nhưng cô điều chỉnh thế nào được?

Lần này sinh con thứ hai cô đã rào trước với chồng là chắc chắn phải sinh trên bệnh viện thành phố, lần đầu sinh ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà me và trẻ em này đã tự giày vò lắm rồi. Thề son thề sắt, chẳng ngờ vẫn phải vào đây.

Hết cách rồi, gần đến ngày sinh thì mẹ chồng lại sinh bệnh, nằm ở bệnh viện nhân dân cách đó một con đường. Để thuận tiện cho chồng vừa chăm sóc mẹ già vừa lo ngày cô trở dạ, nên Tưởng Nguyệt Diễm đảnh phải trở lại viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em này.

Cha mẹ đẻ của Tưởng Nguyệt Diễm mất sớm, anh chị em chẳng có, ngay cả chồng cô cũng là con độc nhất, trên chỉ có một mẹ già. Bình thường như vậy cũng khá tốt, sẽ không bị các mối quan hê phiền phức rườm rà làm phiền, nhưng đến lúc đổ bệnh lại chẳng có ai đến giúp, chỉ có thể tự dựa vào chính mình.

Chồng cô rất vất vả, cô biết chứ, anh ấy hận không thể phân thân ra rồi kia kìa.

Hơn nữa, con lớn cũng rất đáng thương, bây giờ cũng chỉ đành trông cậy vào lòng tốt của vườn trẻ thôi.

Bao nhiêu sự lớn việc nhỏ đè nặng lên tâm trí, cao hứng sao nổi.

Chưa kể cô lại ở cùng phòng với một sản phụ, hôm nào cô ấy cũng được họ hàng, cô dì, chú bác, mẹ chồng, mẹ đẻ, bố chồng, bố đẻ... dồn dâp đến thăm. Họ náo nhiệt thảo luận về cháu, rồi lại chọn tên...

Tương phản hoàn toàn với vẻ đơn côi bong chiếc của Tưởng Nguyệt Diễm.

Bỗng nhiên, Ngô Hà – bạn của cô và cũng đang chờ ngày trở dạ gửi tin nhắn đến:

" Mẹ chồng cùng chồng tôi đang chăm sóc tôi nè, cho cô xem cái ảnh, trước đã hứa cùng đợi ngày trở dạ ở trên bệnh viện thành phố này rồi mà cô lại thất hứa..."

"Nói với cô rồi, điều kiện nơi này cực kỳ tốt, hơn nữa y tá cũng rất có kinh nghiệm..."

"..."

Tưởng Nguyệt Diễm cảm thấy tương lai mình u tối quá chừng, mặt mũi không kéo lên được, đối với cô bạn đang khoe khoang cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cô giận hờn, đem điện thoại chuyển thành chế độ máy bay.

Đến trưa, bên chồng lại xảy ra chuyện gấp, không thể tới đưa cơm cho Tưởng Nguyệt Diễm, mà máy đang để chế độ máy bay khiến cô không nhận được thông báo. Khổ sở nhịn đói mãi mới nhớ ra, cô ấm ức gọi cho y tá.

"Xin lỗi, bên tôi có chút việc cần giúp đỡ..."

Nước mắt ào ào rơi xuống.

Lòng tự trọng của Tưởng Nguyệt Diễm rất cao, khi khóc cũng phải trùm chăn che kín đầu, không để ai nhận ra. Cô bỗng dưng nghĩ quẩn: Đứa nhỏ này không nên ra đời, cứ để cô như vậy mà chết quách đi còn hơn, buông bỏ lại tất cả nỗi ê chề phía sau...

Tô Cúc Anh thấy có sản phụ chưa dùng bữa liền chu đáo xuống bếp mua một suất ăn, đưa đến tận giường cho cô ấy. Lúc đó, tâm tình Tưởng Nguyệt Diễm đã tuyệt vọng đến cực điểm, bà bầu mà, cả nghĩ lắm, cho nên nhận được chút quan tâm ấp áp từ Tô Cúc Anh liền cảm động vô cùng. Lòng tự trọng khiến cô muốn từ chối, nhưng đã đói lắm rồi nên đành nhận lấy nếm thử.

"Tuy nhà ăn của bệnh viện không có quá nhiều thức ăn nhưng nhiều sản phụ thích lắm, cô cứ nếm thử đi, sau nếu thích thì cứ bảo chồng xuống mua cho, sẽ ưu tiên mẹ bầu đấy."

"Còn có canh cá này, rất thơm luôn, buổi trưa tôi uống những hai bát lận." Dặn xong, Tô Cúc Anh lại đi làm việc của mình.

Nghe y tá Tô nói như vậy, trong lòng Tưởng Nguyệt Diễm cảm thấy dễ chịu hơn, mở hộp cơm ra thì thấy các món ăn trong đó rất đơn giản. Có lẽ do tâm lí vừa được an ủi, cô còn nếm thử cả mấy lát ngó sen xào bình thường không thích ăn...Ngon đấy!.

Cuối cùng, khi uống đến canh cá, Tưởng Nguyệt Diễm cảm thấy cả người như sống lại, mấy thứ buồn bực trong lòng dường như tiêu biến, cô bước ra khỏi giường, một mình đi trong sân, phơi nắng trên bãi cỏ đầy vẻ tĩnh lặng yên bình. Trong lòng cô vẫn đang hồi tưởng hương vị của món canh cá vừa rồi.

Thế là cô liền đi mua thêm bát nữa.

.Quả thật canh cá chép này quá ngon, ngoại trừ Nguyệt Diễm ra còn có một sản phụ cũng đang chờ mua canh cá. Vậy nên tâm lý cô liền thoải mái hơn không ít, không phải chỉ có việc chờ ngày sinh một mình thôi sao? Chẳng có gì to tát cả.

Khoảng hai đến ba ngày sau, Tưởng Nguyệt Diễm liền hạnh phúc cũng chồng dẫn con gái nhỏ mới sinh về, trước khi xuất viện còn luyến tiếc không muốn đi, khiến chồng cô bật cười: "Thời điểm sinh con đầu em khóc nháo nhất định đòi muốn về nhà cơ mà, sao bây giờ lại không nỡ xuất viện thế?."

Tưởng Nguyệt Diễm nhìn vào gương, thấy da dẻ hồng hào, sức khỏe phục hồi tốt, tâm trạng cũng vui vẻ hơn rất nhiều, "Đồ ăn trong đây ngon hơn nhiều so với đồ anh nấu đấy."

Chồng cô im lặng một hồi, giọng đầy tủi thân, "Em nói đồ ăn anh nấu không ngon bằng đồ ăn cho lợn sao??".

"Nếu không tin thì trưa nay chúng ta ăn ở đó, để coi bên nào mới là thức ăn cho heo?"

"Đi thì đi."

Sau khi ăn, chồng cô cũng phải ngậm ngùi chấp nhận tài nghệ của mình không bằng "thức ăn cho heo" của nhà ăn bệnh viện.

Tưởng Nguyệt Diễm chụp với con gái của mình một tấm hình, sau đó gửi cho Ngô Hà, "Cho cô xem con gái tôi, đáng yêu không?"

"A, cô trang điểm à? Sao sắc mặt lại tốt như vậy, cô và tôi sinh cùng ngày, bây giờ cả người tôi đau đến mức không nhúc nhích nổi nữa."

"Làm gì có, chỉ là số tôi khá may thôi. Kỳ thực, điều kiện ở bệnh viện huyện khá tốt, mấy ngày nay tôi thoải mái lắm."

....

Giả bệnh một tuần, Thẩm Chu Thành rốt cục cũng "khỏe lại". Những ngày gần đây, bà nội Thẩm xót con xót cháu, hôm nào cũng hầm canh gà, nấu canh cá, nghĩ đủ mọi cách cho hắn bồi bổ thân thể, khiến cáo nhỏ cao hứng vô cùng.

Không, chính xác phải nói là mấy ngày nay tâm tình của cáo nhỏ liên tục nhảy qua nhảy lại giữa thiên đường và địa ngục.

Mặc dù rất hạnh phúc khi được thường xuyên được ăn thịt gà, nhưng nó cũng phải uống cái thứ nước kì quái đắng nghét, trong còn có thứ dược liệu khó ngửi vô cùng. May mắn thay, cáo nhỏ vô tâm vô phế, nhớ ăn không nhớ đánh, nếu không ngày nào cũng phải uống thứ nước này thì sớm muộn cũng thành con cáo ủ dột thôi.

Thẩm Tử Thành soi gương, thấy sắc mặt người trong gương đã bình thường trở lại, trong lòng thoải mái vô cùng, nói thật, giả bệnh cũng không dễ dàng chút nào.

Khoai tây chiên cũng không thể quang minh chính đại ăn.

Chỉ có thể lấy việc bắt nạt cáo nhỏ làm vui.

Hôm nay, bạn học cũ của hắn – Khương Dương – mời đến tiệm cá nướng mới mở tụ họp, "Thẩm Chu Thành, cậu đến cửa hàng nếm thử trù nghệ của tôi đi."

"Được" Vừa vặn hắn cũng muốn ra ngoài đổi gió, giả bệnh đến nỗi người mốc meo luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play