Lãnh Cung Nghi y như điên như dại, y cười có khóc có đưa ánh mắt đau đớn nhìn Duệ vương.

Cố Mạn ánh mắt mở to, cậu dùng lực hất tung hai người nam nhân lực lưỡng sang hai bên rồi vội chạy đến chỗ Lãnh Cung Nghi.

- Ngươi…mau dừng lại.

- Dừng? Dừng khi tay ta đã nhuộm đầy máu?

- Quay đầu vẫn còn kịp, không ai trách ngươi cả, những người ngươi gϊếŧ đều đáng chết.

- Kể cả ngươi?

- …

Cố Mạn nghệch mặt khi nghe y hỏi mình câu đó, cậu vội lắc đầu miếng thịt trên gò má ấy vậy mà rơi theo.

Nhưng nó rơi chỗ nào không rơi lại rơi đúng vào miệng của Hạ tướng quân khi y đang ôm bụng nằm dưới đất.

- Cái…n…à…y…ọe…ọe…

Hạ tướng quân cầm thứ ướt ướt lạnh lạnh lên xem thử nhìn thấy trên tay lại là một miếng thịt đã bốc mùi.

Bên trên còn có mấy thứ con trùng màu trắng lúc nhúc nhìn rất buồn nôn.

Duệ vương lại không quan tâm cho lắm, hắn thấy Hạ tướng quân có chút làm phiền thì thuận chân đạp y sang một bên định tiến đến nhưng lại không tài nào đi được.

- Tại sao…

- …

Nhìn Duệ vương không tài nào bước vào đây, Lãnh Cung Nghi vội xoay người định rời đi nhưng chỉ mới đi được hai bước y như va vào cái gì đó.

Cố Mạn nhếch miệng, cậu thở ra một hơi lạnh rồi mới từ từ lên tiếng.

- Vô ích thôi, đây là kết giới do ta tạo ra, kết giới này chỉ có ta mới hóa giải được.

- Ngươi…

Lãnh Cung Nghi đôi mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng y lại di chuyển ánh mắt đó sang chỗ Duệ vương.

Lãnh Cung Nghi không hiểu vì sao khi nhìn hắn tâm y lại nhẹ nhàng đến vậy.

- Vương Phiến Bá Duệ, rất vui khi được gặp đệ.

Nhìn nụ cười chua chát tràn ngập nước mắt của y, Duệ vương trong lòng hắn cũng cảm thấy đau xót.

Có lẽ vì hai người là huynh đệ nên hắn mới có thể dễ dàng cảm nhận và thấu hiểu được nỗi đau mà y đã từng trải.

- Không…đừnggggg…

Duệ vương bỗng nhiên hét lớn khiến Hạ tướng quân đang đứng góc bên kia cũng phải giật mình.

Y vội lau miệng rồi xoay người nhìn ba người họ.

Lãnh Cung Nghi không biết y lấy được con dao khi nào đang đưa vào cổ mình, y là đang muốn tự xác.

Nhưng lần này Cố Mạn lại nhanh hơn y một bước, trực tiếp phất tay con dao trong tay y lập tức bị một lực lớn hất ra ngoài.

Cố Mạn lao nhạn về phía y, đưa bộ mặt dập nát phóng đại trước mặt y mà gằn lên.

- Hừ.

Ngươi yếu đuối đến vậy sao? Lại muốn tự xác như cách mà hai người thân duy nhất của ngươi đã từng làm.

Ngươi không thấy hèn hạ sao?

- Hèn? Ha…đúng…ta từ khi nào mà trở nên hèn hạ nhu nhược đến vậy.

- Ngươi hỏi gối ngươi còn nhanh hơn hỏi ta đấy.

Cố Mạn nhìn y chán ghét, ngay từ khi nhìn thấy y cậu đã nhận rs điều khác thường, vụ nổ trong hoàng cung không đơn giản chỉ một mình tên kia làm.

Rồi vô tình cậu nghe lén được chuyện y tên thật là A Doạt, vì cái tính tò mò hóng chuyện mà cậu bị lôi vào chuyện này.

Chuyện y hại cậu ra bộ dạng ma không ra ma quỷ không ra quỷ cậu đúng là hận y.

Nhưng cậu cũng thương y nhiều hơn, đường đường là thái tử chỉ vì phạm một sai lầm nhỏ.

Lại bị chính cha ruột của mình truy cùng diệt tận.

Có cái đau nào hơn kia tận hai lần chứng kiến người thân duy nhất mình lần lượt vì mình mà chết.

Cố Mạn tay vội kết ấn, cậu đập mạnh lòng bàn tay xuống đỉnh đầu Lãnh Cung Nghi, ép y quỳ xuống đất.

Cố Mạn miệng lẩm bẩm đọc chú, ngay lập tức gương mặt Lãnh Cung Nghi vặn vẹo trông rất khó coi.

Nước mắt y luôn chảy, y muốn vùng dậy nhưng khồn thể, cả cơ thể y như bị trút hết sức lực.

- Lãnh Cung Nghi ngươi hãy nhớ mạng này của ngươi là do ta ban, ngươi là vương gia của Đại Duệ quốc, là đại huynh của Vương Phiến Bá Duệ.

Chuyện ân oán đã giải quyết hết, người chết cũng đã chết, thù cũng đã trả, hãy buông bỏ làm lại từ đầu.

- Đừng…mà…ngươi…ngươi mau dừng tay…

- Quá muộn rồi.

Cố Mạn cười nhạt cậu khẽ ngước đầu nhìn Duệ vương, ánh mắt có chút thoáng buồn, cậu bất giác mỉm cười thật tươi nhìn hắn.

Duệ vương trong lòng không khỏi hoang mang, nụ cười đó mỗi khi hắn thấy cậu cười thì cũng đoán được sẽ có chuyện xảy ra.

Duệ vương nước mắt chảy dài, đôi mắt đỏ ngầu lắc đầu liên tục miệng thốt không thành lời.

- Đừng…đừng…mà…Cố Mạn…ngươi mau dừng tay…

- Xin lỗi…ta lại lỡ hẹn nhau một kiếp rồi, nếu có kiếp sau ta vẫn muốn đến bên cạnh ngươi cùng ngươi trãi qua những ngày tháng an an ổn ổn.

Cố Mạn sắc mặt lập tức nghiêm túc, đôi mắt sắc bén, cậu ấn mạnh tay trên đỉnh đầu của Lãnh Cung Nghi xuống.

Ngay lập tức một luồng khói đen bay ra khỏi người y.

Luồng khói đen kia được cậu hút vào người mình, nó lăn lỏi chạy dọc cánh tay cậu.

Khí đen chạy đến đâu cơ thể cậu mục rửa đến đó, từ thớ thịt trên người cậu đang không ngừng bị ăn mòn.

Nhìn cách tay mình đang bị mục rửa một cách nhanh chóng, Cố Mạn chửi thề một câu rồi một lần nữa ấn mạnh tay mình xuống dùng hết sức truyền hết khí đen trên người Lãnh Cung Nghi qua cho mình…

Lãnh Cung Nghi chỉ biết câm nín,y chỉ ú ớ chứ không nói được gì.

Cho đến khi y hét lên một tiếng đầy thảm thiết rồi lăng ra đất ngất đi, lúc đó luồng khí đen cuối cùng cũng đã ngấm sau vào xương tủy của Cố Mạn.

- Hộc…khụ…khụ…khụ…

- Cố Mạn…

- Đã đến lúc rồi sao?

- Cố Mạn…ngươi mau mở phong ấn ra ngay.

- Duệ vương…Lãnh Cung Nghi chưa từng có ý hại ngươi, thái hậu và đệ đệ của ngươi vì quyền vì thế mới bị y lợi dụng.

Ta cũng không phải do y hại chết, ngươi…hãy tha cho y một con đường sống.

Gương mặt của y và ngươi khá giống nhau.

- Ngươi đừng nói nữa…mau giải trừ phong ấn cho trẫm.

- Ta rất vui khi gặp lại ngươi, sói vẫn mãi là sói, nếu có một điều ước ta ước mình sẽ là sói.

Sẽ uy phong lạnh lùng tiêu soái như ngươi, nhưng khi ta chỉ cần chút nữa có thể đạt được…ta lại muốn từ bỏ.

Ngươi biết vì sao không.

- …

- Vì nơi đó quá ngột ngạt, nơi đó quá nặng nề, ta căng bản không thể nào trụ vững.

Cố Mạn ôm lấy ngực mình, nhìn những thớ thịt không ngừng rơi xuống, Cố Mạn đã khóc.

Cậu bây giờ đã khóc thật rồi…Cố Mạn nhìn hắn là ánh mắt của sự lưu luyến, là ánh mắt của sự mong đợi, là ánh mắt của sự nhớ nhung mãnh liệt.

- Vương Phiến Bá Duệ…tâm Cố Mạn thực sự đã duyệt ngươi…

- Không…đừng đi…đừng rời xa ta…đừng mà…

- …

Cố Mạn nất nghẹn trong tiếng khóc, cơ thể cậu đang tan biến dần nhưng trên môi vẫn hiện ý cười mãn nguyện.

Những hạt nhỏ li ti đang khômg ngừng lấp lánh, chúng bay về phía hắn khẽ chạm nhẹ lên má hắn như thay lời tạm biệt.

Duệ vương khóc nất, hắn khụy gối xuống tại chỗ không ngừng hét lên đầy ai oán.

Hắn đánh mạnh vào ngực mình, rồi lại đập đầu xuống đất đến bạt cả máu để tự trách.

Trong tiếng nất của hắn, Hạ tướng quân nghe rất rõ những gì hắn đang nói.

- Là ta…là ta…tất cả là tại ta…ham mê dục sắc…ham mê quyền hành…là ta…nếu ta từ đầu cùng ngươi cao chạy xa bay…nếu ta từ đầu cùng ngươi an an ổn ổn sống một cuộc sống bình dị thì bây giời…AAAAAAAAAAA…

- …

Hạ tướng quân mủi lòng trước tình cảm của hai người, cậu vì hắn đến bản thân cũng không màn.

Vì hắn có thể làm tất cả mọi thứ, không than trách không giải thích, hiểu lầm cũng được, lạnh nhạt cũng được miễn là hắn vẫn bình an là được.

Còn hắn là người trọng tình trọng nghĩ, dù quen đi cậu nhưng những người hắn để ý đến trên gương mặt ít nhất sẽ có thứ gì đó khá giống với cậu.

Khi nhớ lại lại lao tâm đi tìm người, tâm chết vì người, đau, hận, tự trách hắn cũng chỉ một mình mình chịu đựng.

Hạ tướng quân thở dài, y không rõ ông trời là đang trêu chọc họ hay sao.

Kẻ điên dại bảo vệ người mình yêu.

Kẻ xua đuổi người mình tìm kiếm, đến khi tìm được lại đến tro cốt cũng không còn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play