Mọi việc sau khi được làm rõ thì giữa cậu và Châu Vĩnh lại trở nên thân hơn.
Châu Vĩnh ngày nào cũng bám theo cậu một hai đòi đến chỗ cậu ở cho bằng được.
Cố Mạn vì muốn đôi tai mình không bị y tra tấn nên đành miễn cưỡng chấp nhận.
Phòng của y được cậu nằm ở phía ngoài, sát phòng của ba người Hạ Hạ, nhưng cách âm lại rất tốt.
Cách bố trí trong phòng là cậu làm cho y, đơn giản nhưng không kém phần tinh tế.
Năm người ngày nào cũng chỉ quanh quẩn trong hang, cho đến một ngày tất cả mọi người đang luyện tập bên ngoài nghe một tiếng nổ rất lớn, khói đen bay mù mịt.
- Khụ…khụ…khụ…
- Các ngươi không sao chứ?
- Không sao…nhưng…bên trong…khụ…khụ…
Duệ vương đưa tay lên bịt mũi chạy ra ngoài, mặt ai cũng lấm lem trông không giống ai cả.
Duệ vương và mọi người đi đến nhìn khung cảnh trước mặt chỉ biết lắc đầu rồi nhanh cho người đi dập lửa bên trong.
Cứ tưởng sau lần đó thì sẽ không có gì xảy ra nữa, nhưng cứ đôi ba hôm họ lại nghe nổ rất lớn.
Và mỗi lần như vậy mọi người phải tập trung người cầm chậu người cầm xô đi dập lửa.
Đến nổi Duệ vương phải cho người xây dựng một bệ lớn chứa nước ngay bên ngoài cửa hang để khi nghe tiếng nổ họ chỉ cần đến đây lấy nước là được.
Sự việc cứ tiếp diễn cho đến khi chính Duệ vương chịu không được nữa đã cấm bọn cậu làm mấy thứ nguy hiểm kia nữa.
Một tháng sau…
- Cố Mạn, ta đã cho người đem đến nơi đó hết rồi, giờ chúng ta làm gì?
- Làm gì nữa, đợi tối đến chúng ta sẽ lắng lên đó, chuyện này không được nói cho tên cẩu kia biết.
- Đã rõ.
Châu Vĩnh lém lĩnh trả lời cậu, năm người vẫn rỏ ra bình thường, xuất ngày hết chạy chỗ này đến chạy chỗ kia, đôi lúc lại mất tích không rõ lý do.
Duệ vương vì bận chiến sự, sắp đến hắn sẽ tấn công kinh thành nên có rất nhiều chuyện phải làm.
Khi màn đêm buông xuống, sương dày phủ hết mọi nơi, Cố Mạn, Châu Vĩnh, Hạ Hạ, Tiểu Mai, Tiểu Hồng cùng nhau mang tay nãi lén trốn ra khỏi doanh trại đi lên trên núi.
Vì trời khá tối, Cố Mạn đã đưa họ mỗi người một quả cầu nhỏ, chỉ cần đặt vào lòng bàn tay nó sẽ phát sáng dễ dàng nhận biết mọi thứ xung quanh.
Năm người cứ như vậy âm thầm băng qua vườn hoa cải rồi lại đi xuống miệng hang mà lúc trước cậu và hắn đã ngã xuống.
Cố Mạn mỉm cười hài lòng, cậu đi đến chỗ con suối lấy nước ở đó rửa mặt cho tỉnh rồi xoay lại nhìn bốn người họ.
- Xong rồi, chúng ta bắt tay vào làm thôi, ta phải xong trước khi Duệ vương xuất binh.
- Vâng.
Mọi người chia ra, ai làm việc người nấy, thật ra họ đang làm những quả cầu nhỏ bằng đầu ngón tay cái có màu đen.
Cố Mạn họa phù lên tất cả, cái này chính là thuốc nổ, công xuất của nó rất lớn gây sát thương cao nên sẽ giúp ích cho hắn sau này.
Còn nữa, cậu còn làm rất nhiều bùa hộ mệnh, để cho tất cả mọi người, có cả nước để cho họ uống trước khi xuất binh.
Cố Mạn tiêu hao khá nhiều sức lực, số lượng họ làm ra rất nhiều nên không ai dám nghỉ ngơi, ăn vội gì đó rồi lại làm tiếp.
Nhìn mọi người làm từ sáng sớm đến tối ai cũng thấm mệt, cậu có chút khó chịu vội đứng lên đi về phía họ.
- Chúng ta về thôi.
- Về? Sao lại về?
Hạ Hạ có chút bất ngờ, họ đã dự định sẽ ở lại đây cho đến khi hoàn thành tất cả như giờ cậu lại bảo về nên cô có chút ngạc nhiên.
- Không ai bán mạng như vậy cả, ban ngày chúng ta sẽ ở đây, đêm xuống sẽ trở về doanh trại nếu không đám người của Duệ vương sẽ nghi ngờ mất.
Lời cậu nói hoàn toàn không sai, mọi người đứng dậy uể ỏi bước ra khỏi hang.
Chuyện cậu làm dường như Duệ vương không hề hay biết mà cũng không muốn cho hắn biết.
Năm người về đến doanh trại trời cũng đã khuya, Duệ vương có chút ngạc nhiên đi đến chỗ cậu vội lên tiếng hỏi.
- Các ngươi đi đâu giờ mới về?
- …
Cố Mạn không hề trả lời, lướt vội hắn như chưa hề trông thấy, Duệ vương có chút bất ngờ.
Sự lạnh nhạt này của cậu hoàn toàn rất lạ, khiến cho hắn có chút bất an vội nắm tay giữ cậu lại.
- Ngươi…có chuyện gì sao?
- Hả…Duệ vương…ngươi chưa nghỉ sao?
- Ngươi…
Duệ vương muốn nói gì đó nhưng lại bị cậu gạt tay ra, cậu lững thững bước đi về hang động, đám người Châu Vĩnh cũng vậy họ cũng vội cuối đầu rồi bước nhanh theo cậu.
Đặt lưng xuống giường ai cũng chìm trong giấc ngủ, chỉ có cậu vẫn không tài nào ngủ được.
Trong lòng có chút bất an, cậu ngồi dậy và quyết định lên núi một mình.
Cố Mạn nhẹ nhàng đi ra khỏi hang nhưng lại bị Châu Vĩnh bắt gặp.
Y đang mớ ngủ nhìn thấy cậu lại vội chạy theo.
- Ngươi đi đâu vậy?
- Suỵt!!! Nhỏ tiếng một chút.
Cố Mạn vội bịt miệng y lại, sợ y sẽ làm ba người lại thức giấc, Cố Mạn nhìn vào bên trong rồi nhỏ giọng nói với y.
- Ta có chút không yên tâm, ts muốn lên núi một chuyến.
- Ta đi với ngươi.
- Không được, nguy hiểm lắm, ngươi ở lại đây, nếu trời sáng vẫn không thấy ta về thì hãy tìm người lên đó.
- Nhưng…
Châu Vĩnh không muốn, hai người cự cãi một lúc thì bất ngờ bên ngoài có tiếng vọng vào.
- Hai người có chuyện gì sao?
- Maaaaaa…
- Là ta.
Hai người bị giật mình theo phản xạ mà la lên, bên ngoài Phạm Nhạc nhíu mày đi vào.
Nhìn thấy y hai người thở phào, như nhớ lại chuyện lúc nãy Châu Vĩnh vội nắm lấy tay Phạm Nhạc lên tiếng.
- Có ngươi đi cùng thì tốt rồi, Cố Mạn huynh ấy sẽ bảo vệ ta, ngươi yên tâm chưa.
- Hai người…
Cố Mạn thở dài cậu bất lực với cái bướng bỉnh của y, ba người nhanh chóng rời đi.
Vào đến hang động, Châu Vĩnh nói sơ mọi chuyện cho Phạm Nhạc biết rồi cùng cậu kiểm tra mọi thứ.
Nhìn thấy mộ thứ đều ổn cả, cậu có chút yên tâm nên cùng hai người ra về.
Trên đường về, cả ba chỉ tập trung nói chuyện xuất binh bỗng cậu ra hiệu cho họ khựng lại, ánh mắt cậu sáng lên giữa màn đêm nhìn vào khoảng không trước mắt.
- Có người.
- Ở đâu?
- Không rõ, Phạm Nhạc bảo vệ Châu Vĩnh.
Cố Mạn bước lên một bước tay kết ấn tạo một màn bảo vệ xung quanh hai người rồi nhanh chân chạy đi.
Châu Vĩnh có chút sợ hãi ôm chặt cánh tay Phạm Nhạc khi nhìn thấy từ trong mấy bụi cây kia một đám người không ra người, ma không ra ma đnag từ từ tiến về họ.
- Phạm Nhạc…đó…đó là gì vậy?
- Thi.
Cứ đứng im, Cố Mạn đã tạo một kết giới bảo vệ chúng ta, bọn chúng sẽ không làm gì được.
Ngươi cầm lấy cái này phòng trừ bất trắc.
Phạm Nhạc đưa cho y một con dao dài để y phòng thân, Châu Vĩnh là lần đầu thấy đám đó nên có chút lo sợ.
Đúng như Phạm Nhạc nói bọn chút không thể nào lại gần hai người như có bức tường vô hình cản chân tụi nó.
Bỗng hai người nghe thấy tiếng đánh nhau gần đó, cố gắng quan sát họ thấy cậu đang đánh nhau với một thân hắc y khác.
Người này thân thủ khá nhanh nhẹn, ra tay tàn độc, lại dùng ám khí.
Cố Mạn vừa đánh nhưng lại vừa để ý đến đám thi kia nên có chút chật vật.
Tên này không hề cho cậu có thờ gian sử dụng pháp thuật ma thuật càng không thể.
Cậu đành liều mạng vừa đánh vừa tìm cơ hội.
- Chết tiệt.
- Cố Mạn…cẩn thận…
Cố Mạn bị đánh ven ra xa, chưa kịp đứng vững đã bị tên hắc y nhân kia lao đến chém xuống.
Cố Mạn chỉ kịp nghe có người hét lên rồi một đường máu ven lên mặt cậu.
Cố Mạn gương mắt hoảng sợ, cậu nhìn bóng đen trước mặt đang mỉm cười với cậu rồi ngã xuống.
Cố Mạn từ hai khóe mắt lệ đã chảy, gương mặt thất thần vội ôm lấy người vào lòng mà gào khóc.
- Châu Vĩnh…Châu Vĩnh ngươi mau trả lời ta đi…
- …
- Châu Vĩnh…
Là Châu Vĩnh, chính y đã đỡ cho cậu một kiếm, Phạm Nhạc chỉ biết đứng nhìn y ngã xuống vì lúc nãy khi nhìn thấy tên kia lao đến, Châu Vĩnh không kịp suy nghĩ nhiều mà lao ra đỡ cho cậu.
Cũng vì vậy mà kết giới của hai người bị phá bỏ, lũ thi lập tức tấn công Phạm Nhạc nên căng bản Phạm Nhạc không thể đến chỗ hai người.
Cố Mạn bàn tay run lên, cậu vội dùng máu mình pháp thuật chữa trị cho y.
Nhưng lại không để ý tên hắc y nhân kia đang cười đắc ý.
Hắn đi đến một kiếm chém mạnh vào lưng cậu, Cố Mạn cắn răng chịu đựng cố gắng đóng miệng vết thương lại cho y.
- Vẫn còn sức sao? Để ta xem.
- Chết tiệt…ngươi…
Cố Mạn chỉ kịp thốt ra mấy từ rồi bất tỉnh vì tên kia đã dùng mê hồn tán lên người cậu.
Đó là loại mê hương, nó khiến con người sinh ra ảo giác nếu dùng lượng nhẹ và bất tỉnh ngay lập tức nếu dùng với lượng lớn.
Phạm Nhạc nhìn cậu bị vác đi, y nhanh chóng lao đến định cứu người nhưng lại bị đám thi cản lại.
Cho đến khi y diệt hết được đám thi thì cũng là lúc mặt trời vừa hé dạng và cũng lúc đó cậu thực sự biến mất..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT