Hắc Ảnh, và Doãn Tuyết sau khi làm xong nhiệm vụ là lấy lại lô hàng và giao tới tận tay người mua thì cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi. Họ cùng nhau quay trở lại Huyết Long Bang, Doãn Tuyết đi về phòng của mình phía sau cô là cái đuôi thật to Hắc Ảnh.

Doãn Tuyết bực dọc xoay người lại quát : " Anh làm gì vậy không về phòng đi. "

Hắc Ảnh xấu xa đáp : " Tới phòng rồi còn, anh còn đi đâu nữa. ‘’ Nói dứt câu Hắc Ảnh liền ấn mật mã cửa rồi đi vào trong. Vào bên trong Hắc Ảnh không nói hai lời liền nằm luôn ra sofa vươn vai một cách đầy mệt mỏi. Doãn Tuyết thấy vậy đi lại kéo tay Hắc Ảnh dậy rồi nói :

" Hắc Ảnh mau dậy cho em, anh mới bên ngoài về người toàn bụi bặm mau về phòng anh đi tắm đi. Em cũng cần phải đi tắm nữa. ‘’ Nghe tới hai chữ ’ đi tắm ’ mà Doãn Tuyết Hắc Ảnh lập tức mở mắt cậu dùng sức kéo Doãn Tuyết để cô ngồi lên đùi mình rồi vùi mặt vào hõm cổ cô nũng nịu nói.

" Tuyết Tuyết, em định đi tắm sao? Vậy cho anh tắm chung đi, phòng anh cách xa chỗ này lắm, đi tới đó chắc anh mệt chết mất. "

Doãn Tuyết nghe Hắc Ảnh nói thì khuôn mặt lập tức hóa đỏ nói :

" Cút đi. "

Hắc Ảnh tiếp tục nũng nịu :

" Tuyết Tuyết à! Em nỡ để hôn phu tương lai của em mệt chết sao? "

Doãn Tuyết : " Anh đừng có nói bừa nha. Em có gả cho anh đâu mà anh dám nói anh là vị hôn phu của em? "

" Nếu em không gả cho anh cả đời này em đừng hòng lấy ai khác. ‘’ Đoạn Hắc Ảnh bế bổng Doãn Tuyết đi về phía nhà tắm nói :

" Em vào tắm trước đi, đêm nay cho anh ở lại đây đi mà. Anh hứa là sẽ không làm gì đâu. "

Doãn Tuyết : " Anh chắc chứ? "

Hắc Ảnh gật đầu đáp : " Chắc chắn, nếu anh mà làm gì em anh là chó. Mau tắm đi. "

Doãn Tuyết vào nhà tắm một hồi lâu mới ra ngoài, mắt Hắc Ảnh cứ vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm cuối cùng cậu cũng đã chờ được. Doãn Tuyết mặc đầm ngủ màu trắng, mái tóc còn hơi ướt buông xõa sau lưng, làn da trắng sữa, cặp bồng đào ẩn hiện sau lớp vải. Hắc Ảnh ngây ngốc nhìn, Doãn Tuyết đã đi tới trước mặt lúc nào không biết, Doãn Tuyết ghé sát người xuống gần mặt Hắc Ảnh hỏi :

" Hắc Ảnh, Anh nhìn gì vậy? ‘’ Hành động vô ý này của Doãn Tuyết khiến cho đôi gò bồng hơi lộ ra, rãnh sâu mê người cũng theo đó mà phơi bày trước mặt con sói.

Doãn Tuyết : " Hắc Ảnh. "

" À, hả… Tuyết Tuyết em vừa mới nói gì? "

Doãn Tuyết : " Anh nghĩ gì mà trầm tư vậy? Mặt lại đỏ lên nữa, anh sốt sao? ‘’ Vừa nói Doãn Tuyết vừa đưa tay ra định sờ trán cảm nhận nhiệt độ Hắc Ảnh, thì bị cậu tránh.

Hắc Ảnh lấy đồ ngủ rồi vội vàng chạy vào phòng tắm chỉ bỏ lại một câu :

" Anh… anh không sao, không sốt, anh đi tắm đây? "

Trời đã chuyển sang những ngày cuối thu nên không khí cũng có phần se lạnh nhưng chẳng hiểu tại dao Hắc Ảnh lại thấy nóng, cái nóng này rất khó chịu dâng từ phần bụng dưới lên.

’ Chẳng nhẽ mình động tình rồi? ’ Hắc Ảnh Nghĩ tới đây rồi lại nhìn xuống nơi ** *** đang rục rịch trỗi dậy kia thì liền biết chuyện gì đang xảy ra. Hắc Ảnh với tay mở vòi hoa sen để dòng nước lạnh dập tắt đi dục hỏa này.

Doãn Tuyết ở bên ngoài đang xem phim, nhưng đã lâu rồi vẫn chưa thấy Hắc Ảnh ra.

" Là đàn ông còn tắm lâu hơn cả mình. " Nói xong lại tiếp tục xem phim. Lát sau Doãn Tuyết mới nghe tiếng phòng tắm mở cửa, cô đưa mắt về phía cửa thì thấy Hắc Ảnh đang bước ra. Doãn Tuyết thấy da thịt cậu ửng đó thì lo lắng chạy tới cầm lấy tay cậu nói :

" Hắc Ảnh chuyện gì vậy? sao người anh lại đỏ như vậy, người còn như cục băng thế này? Anh sao vậy? ’

Hắc Ảnh : " Không có gì. Chỉ là anh thấy nóng nên đi tắm thôi. "

Doãn Tuyết nhón chân đặt tay mình lên trán anh rồi đáp :

" Anh sốt thật rồi. Sắp sang đông rồi anh còn kêu nóng. " Doãn Tuyết liên tục cọ xát bộ ngực mình vào cánh tay Hắc Ảnh khiến cho dục hỏa khó khăn lắm cậu mới nén xuống được lại muốn bùng phát trở lại. Hắc Ảnh đẩy nhẹ tay Doãn Tuyết rồi nói :

" Anh không sao đi ngủ thôi. ‘’ Doãn Tuyết gãi nhẹ đầu tỏ ra khó hiểu.

Trên chiếc giường to lớn Doãn Tuyết thì ngủ rất ngon trong lòng của Hắc Ảnh đôi lúc lại còn cọ cọ cái đầu nhỏ vào ngực cậu.

Hắc Ảnh nhìn xuống khuôn mặt nhỏ đang ngủ say mỉm cười nói :

" Vô tư thật đấy. " Nhưng càng nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy cậu em của Hắc Ảnh ngày càng khó kiểm soát. Hắc Ảnh nhẹ nhàng nhất có thể để rút cánh tay mình ra khỏi đầu Doãn Tuyết , nhưng hành động này đã đánh thức Doãn Tuyết dậy.

Doãn Tuyết với tay mở đèn ngủ rồi nhìn xuống Hắc Ảnh.



" Anh làm sao vậy? Mặt sao lại đỏ nữa rồi anh bệnh thật sao? "

Hắc Ảnh : " Anh…"

" Làm sao? Hay để em cho người gọi bác sĩ. " Doãn Tuyết nói xong liền định lấy điện thoại gọi người nhưng bị Hắc Ảnh nhanh tay hơn cản lại. Hắc Ảnh cầm tay Doãn Tuyết ấn cô nằm xuống giường rồi nằm đè lên người cô.

Hắc Ảnh : " Thuốc ở đây rồi gọi bác sĩ làm gì nữa? "

" Thuốc ở đâu? Để em lấy. " Doãn Tuyết ngây thơ hỏi lại. Hắc Ảnh đột nhiên nhớ đến một lời đồn rồi cười, lời đồn đó là :

’ Nhị tỷ Huyết Phượng, mọi việc đều thông minh, duy nhất chỉ có chuyện tình cảm thì ngây thơ chẳng biết gì. ’

Doãn Tuyết thấy Hắc Ảnh cười thì sốt ruột nói :

" Anh cười gì thuốc đâu, nói đi để em…’’ Lời chưa kịp dứt Hắc Ảnh đã áp môi mình xuống môi cô mà cắи ʍút̼, tới khi đã tạm thảo mãn mới buông cô ra, Hắc Ảnh đưa tay vuốt nhẹ bờ môi Doãn Tuyết nói :

" Đánh dấu chủ quyền từ giờ em là của anh. Em Doãn Tuyết, chính là liều thuốc mà ăn luôn tìm kiếm bấy lâu. Tuyết Tuyết, anh muốn… Cho anh nhá. "

Doãn Tuyết cắn cắn môi đáp :

" Nhưng anh nói sẽ không làm gì em cơ mà. Anh còn nói nếu anh mà làm gì em thì anh sao sẽ là chó cơ mà? "

Hắc Ảnh : " Gâu gâu. "

Doãn Tuyết, nghe thấy được Hắc Ảnh như vậy thì cười tươi. Hắc Ảnh hỏi lại lần nữa.

" Tuyết Tuyết, Cho anh được không em? " Doãn Tuyết gật đầu đồng ý.

Sau khi đã nhận được sự đồng ý của Doãn Tuyết, Hắc Ảnh liền cúi xuống bắt đầu ăn cô.

Cái se lạnh của mùa thu đã bị bầu không khí nóng của lửa tình bên trong căn phòng xua tan, chỉ để lại bầu không khí ấm áp của đôi lứa.

Kíƈɦ ŧìиɦ qua đi, Doãn Tuyết mệt mỏi như con mèo nhỏ nằm trên người Hắc Ảnh. Hắc Ảnh yêu thương nhẹ nhàng đặt cô xuống giường lấy chiếc khăn quấn quanh hông mình rồi vào phòng tắm bê ra một thau nước ấm, lau người cho cô. Nhìn vệt hồng còn vương trên đôi chân trắng mịn Hắc Ảnh cười, nụ cười thật vui vẻ thật tự hào.

Doãn Tuyết mệt mỏi nằm yên để Hắc Ảnh muốn làm gì thì làm. Nhìn dấu hôn khắp nơi trên cơ thể Doãn Tuyết mà Hắc Ảnh lòng đầy tự trách. Đôi tay thô ráp sờ lên làn da trắng mịn, Hắc Ảnh khẽ vẽ theo đường nét con chim phượng hoàng trên lưng Doãn Tuyết rồi cúi người xuống hôn lên.

" Ưm… " Doãn Tuyết rên nhẹ một tiếng, Hắc Ảnh di chuyển lên ôm lấy cô vào lòng thủ thỉ.

" Tuyết Tuyết, em có đau lắm không? "

Doãn Tuyết khẽ lườm cậu đáp :

" Anh hỏi về vấn đề gì? hình xăm hay là cái kia? "

Hắc Ảnh cúi xuống hôn sâu lên môi Doãn Tuyết nói :

" Lần đầu của em, anh hiểu sẽ rất đau, nhưng mà anh xin lỗi do anh quá ham ăn nên đã khiến em chịu khổ rồi. Anh hứa sau không thế nữa. Còn hình xăm chắc cũng rất đau. "

Doãn Tuyết : " Lần sau anh mơ đi. Còn về hình xăm. Ban đầu khá đau, nhưng không sao cả, nó là sự đẹp đẽ cao quý. Sao đây hả? Anh không thích con gái xăm hình sao?"

" Không chỉ cần đó là em cái gì anh cũng thích. Thôi ngủ đi trời sắp sáng rồi, mai anh dẫn em tới nơi này. "

Doãn Tuyết : " Đi đâu vậy? "

" Mai em sẽ biết. "

Nói là sáng mai sẽ, dậy đi nhưng vì tối qua ’ làm việc ’ tới tận khuya nên đã trưa mà Doãn Tuyết còn chưa dậy. Nhìn điệu bộ này của cô Hắc Ảnh cũng không nỡ gọi dậy nên đành thôi.

Tới chiều sau khi đã ngủ đủ giấc Doãn Tuyết mới dậy mệt mỏi đi vào phòng tắm.

Thay đồ xong xuôi Doãn Tuyết đi ra phòng khách, Doãn Kỳ nhìn dáng đi của Doãn Tuyết có phần kỳ lạ hỏi :

" Nhị tỷ tỷ sao vậy? "

Doãn Tuyết : " Sao là sao? ‘’

" dáng đi của tỷ hơi lạ "



Doãn Tuyết : " Lạ cái đầu em? Hắc Ảnh đâu? "

" Em không… " Doãn Kỳ vừa nói được một nửa đã thấy người xuất hiện.

" Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới."

Hắc Ảnh bước vội tới chỗ Doãn Tuyết đỡ lấy cô.

Doãn Tuyết : " Anh đi đâu vậy? ‘’

" Đi đâu? " Hắc Ảnh hỏi lại

Doãn Tuyết : " Hôm qua anh nói đưa em tới một nơi nào đó. Em háo hức lắm, không ngủ được luôn. "

Nghe Doãn Tuyết nói vậy Doãn Kỳ bật cười thành tiếng trêu ghẹo :

" Haha nhị tỷ à? Không ngủ được á? Chị mau nhìn đồng hồ đi. Đã 3h chiều rồi đấy mà còn dám nói không ngủ được. "

Doãn Tuyết : " Em im đi em không nói không ai bảo em câm đâu. "

Hắc Ảnh cũng cười nói :

" Được bây giờ chúng mình đi. "

Doãn Tuyết nhéo mạnh vào hông Hắc Ảnh nói nhỏ : " Em thành như vậy là do ai hả? Anh đừng hòng có lần sau. "

Hắc Ảnh : " Anh sai rồi, anh sai rồi mà. Tuyết Tuyết đừng giận mình đi thôi."

Hắc Ảnh lái xe đưa Doãn Tuyết đi. Tới nơi cậu đỗ xe lại bên đường rồ

dắt tay cô đi.

Doãn Tuyết nhìn ngã tư phía trước, rồi hỏi Hắc Ảnh :

" Tới đây làm gì vậy? "

Hắc Ảnh : " Em không nhớ nơi này sao? "

Doãn Tuyết khẽ lắc đầu đầu.

Hắc Ảnh nhìn về con đường phía trước cười nói :

" Rất lâu trước đây có một cô gái lái chiếc Ferrari màu đỏ, cô ấy dường đang rất vội mà vượt đèn đỏ suýt tông phải chiếc xe MayBach. " Dưới lời kể của Hắc Ảnh Doãn Tuyết dường như đã nhớ lại. Doãn Tuyết nhìn Hắc Ảnh hỏi :

" Chẳng nhẽ người lái MayBach suýt bị em đâm đó là anh? "

Hắc Ảnh xoay người lại đối diện với cô, để trán mình tựa vào trán cô nói :

" Phải là anh. Ngay từ lần đầu tiên găp em anh đã bị em thu hút, kể từ đó cứ nhớ em, rồi yêu em lúc nào không hay. Sau ngày đó anh có cho người tìm em nhưng cô gái lái chiếc Ferrari kia hoàn toàn biến mất, ngay cả CCTV cũng không còn, anh cứ ngỡ mình sẽ không gặp lại em được nữa nhưng ôn trời vẫn cho anh thêm một cơ hội.

Tuyết Tuyết à, anh làm vợ anh nha, anh muốn dùng nửa đời còn lại chăm sóc em. "

Doãn Tuyết nghe cậu bộc bạch tiếng lòng thì mỉm cười hạnh phúc, nhưng vẫn giả vờ giận dỗi :

" Làm gì có ai cầu hôn ngoài đường như anh chứ? Hoa đâu? Nhẫn đâu? "

Hắc Ảnh cười trêu chọc : "

" Anh tưởng Huyết Phượng chỉ thích súng và dao, không thích những thứ này nên không chuẩn bị? "

Doãn Tuyết : " Anh… "

" Anh đùa đấy. " Nói rồi Hắc Ảnh đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc hộp mở nắp ra, quỳ một gối xuống đưa chiếc hộp về phía Doãn Tuyết hỏi :

" Tuyết Tuyết , đồng ý làm vợ anh nha. " Doãn Tuyết cười đồng ý, chìa tay ra để Hắc Ảnh trao nhẫn, Doãn Tuyết đỡ Hắc Ảnh đứng dậy rồi ôm lấy cậu hai người trao nhau nụ hôn của sự hạnh phúc, ấm áp.

Giữa thành phố hoa lệ, lại có thêm một tình yêu sâu đậm và ngọt ngào, con đường phía trước của họ còn rất dài, nhưng chỉ cần có đối phương thì dài cỡ nào họ cũng cầm tay nhau đi tới đích đến có tên là Hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play