Những lời đề nghị đó của Tuyết Mai không phải là anh chưa từng nghĩ tới, chỉ có điều mặc dù có hứng thú với Tử Đằng nhưng anh lại không nỡ làm tổn thương đến cô.
Tử Đằng mấy ngày này luôn sống trong niềm hạnh phúc ngập tràn.
Vì hôn ước này đã định từ lâu nên lễ đính hôn cũng không cần phải tổ chức nữa.
Lễ cưới được ấn định chính thức là vào ba ngày sau.
Mọi công tác chuẩn bị đều vô cùng khẩn trương.
Những phóng viên báo đài tranh thủ đưa tin cập nhật hằng ngày tình hình hôn lễ lên trang nhất, như chuyện Minh Hải tặng Tử Đằng một viên kim cương cổ điển trị giá bằng cả một gia sản, hay chuyện hôn lễ của họ sẽ được tổ chức tại quần đảo du lịch Venus sang trọng.
Trong những ngày này, Tử Đằng được bố mẹ căn dặn phải luôn ở trong nhà tránh đi ra ngoài gặp chuyện không may.
Đây là tập tục của cô dâu trước khi cưới nên Tử Đằng cũng ngoan ngoãn chấp nhận.
Mọi sự quản lý và điều hành tập đoàn đá quý đều thông qua hệ thống online, kể cả cô có muốn mua hàng gì chỉ cần lướt điện thoại là có người đem đến tận nhà.
Chuyện này làm Tuyết Mai vô cùng bức bối vì không có cách gì có thể khiến Tử Đằng đi ra khỏi nhà họ Hoa.
Như vậy sẽ khiến cho cô ta không dễ gì có thể thực hiện mưu đồ đen tối của mình.
Thời gian này nhất cử nhất động của Tử Đằng bị Tuyết Mai âm thầm theo dõi và quan sát.
Còn bản thân Tử Đằng cũng bắt đầu có sự đề phòng với đứa em gái này nên điện thoại của cô luôn ở chế độ khóa màn hình và muốn mở phải có vân tay làm mật mã.
Bản tính của Tử Đằng rất trầm tĩnh.
Cô không hấp tấp đi hỏi tội em gái mà âm thầm quan sát hành động tiếp theo để đưa ra phán đoán chính xác nhất, mà thời gian này Tuyết Mai cũng có vẻ an phận hơn trước.
Thật ra trong thâm tâm của Tử Đằng luôn biết rõ em gái mình đem lòng yêu Minh Hải, chỉ là cô với Minh hải tình vốn dĩ đã đậm sâu nên đứng trước chuyện tình cảm này trong lòng Tử Đằng vẫn luôn cảm giác mình có đôi chút ích kỷ.
"Chị ơi, giờ này em có hẹn với đám bạn nên phải ra ngoài.
Chị nhớ dặn bác Tuấn Nam đừng đóng cổng chờ em về với nhé!"
Tuyết Mai đến gõ cửa phòng Tử Đằng.Tử Đằng nhẹ nhàng nói.
Thấy Phùng Đức Cường đến, Tuyết mai khẽ vẫy tay gọi: "Tôi ở đây"
Điệu bộ lả lơi đó của cô ta làm Phùng Đức Cường cảm thấy có chút khó chịu, nếu không phải vì Tử Đằng thì có lễ anh cũng chẳng đến cái nơi quái quỷ này để làm gì.
"Cô muốn nói gì thì nói nhanh lên.
Tôi rất bận."
Phùng Đức Cường tỏ vẻ dè chừng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tuyết Mai quay sang cầm ly rượu Vodka lên đưa cho Phùng Đức Cường: "Anh đừng nóng vội, uống một ly rượu trước cái đã.
Hôm nay tôi mời."
Phùng Đức Cường thấy vậy bèn bật tín hiệu nham hiểm và háo sắc, tuy vậy đó chỉ là một bộ mặt giả tạo: "Mỹ nhân đã mời có lẽ nào tôi lại không nể mặt chứ.
Mời cô"
Phùng Đức Cường vừa nói vừa nâng ly với Tuyết Mai: "Cốc."
Tiếng chạm nhau của hai chiếc ly thủy tinh vang lên.
Sau khi nốc hết một ly rượu, Tuyết Mai nhìn Phùng Đức Cường mỉm cười: "Anh thay đổi chóng mặt làm tôi có chút ngạc nhiên"
Phùng Đức Cường chậm rãi uống ly rượu trên tay, khi nó đã không còn giọt nào nữa.
Anh mới điềm nhiên nói: "Không phải thay đổi mà tôi thực sự muốn biết cô định làm gì tiếp theo"
"Ồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT