Bình minh hôm ấy có lẽ lại là một bình minh khó quên, khi mà Tử Đằng phát hiện ra Minh Hải vẫn còn rất yêu mình.

Còn Phùng Đức Cường sau đó lại quyết đưa cô về nhà.

Ngay trong đêm ấy, Phùng Đức Cường muốn ngủ cùng cô sau bao nhiêu ngày lạnh nhạt.

Có lẽ vì nỗi lo sợ sẽ mất Tử Đằng khiến anh đánh mất đi sự bình tĩnh vốn có.

Đêm khuya, Tử Đằng thức dậy trở mình.

Cô nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình mà trong lòng vẫn chưa yên.

Vốn dĩ cô hẹn Minh Hải chỉ là để thuyết phục anh lấy Tuyết Mai.

Động cơ của cô hoàn toàn trong sạch nhưng sau cùng lại thành ra như thế này.

Thật ra buổi sáng đó, sau khi Tử Đằng hẹn Minh Hải ra bờ biển, điện thoại của cô bỏ quên trong phòng nên đã bị Tuyết Mai xem lén.

Là cô ta có lòng ghen tuông tưởng chị mình hẹn Minh Hải với ý đồ khác nên đã điện thoại cho Phùng Đức Cường rồi cô ta cũng đi đến đó.

Tuyết Mai không biết rằng chị mình hẹn Minh Hải là vì cô ta, cũng vì lòng ghen tuông và ích kỷ đó đã vô tình làm cho cả bốn người phải khó xử.

Tử Đằng ngủ mà trong lòng không yên, một mặt do Phùng Đức Cường ngày càng ghen tuông làm cô vô cùng bực bội vì nhiều lẽ, nhưng cái chính là cô không muốn sa chân quá nhiều vào cuộc hôn nhân này để sau này dễ bề rút lui.

Còn Tuyết Mai hôm đó sau khi về nhà trốn trong phòng khóc rất lâu.

Đến nỗi khi đến giờ ăn cô cũng không muốn xuống dưới nhà.

Bạch Lệ Thu sau khi khuyên ngăn không được thì đành lắc đầu bỏ đi.

Chuyện về Tuyết Mai với Minh Hải là chuyện trọng đại nên Bạch Lệ Thu chọn cách tạm thời không nói cho Hoa Quân Tử biết mọi chuyện.

Nhưng chuyện này dù sao cũng không dễ gì giải quyết.

Tuyết Mai sau khi khóc một trận liền tức giận quăng đồ đạc trong phòng.

"Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh nói sẽ chịu trách nhiệm với em mà mấy lần anh đều lảng tránh chuyện đó.

Hôm nay lại vì chị ấy mà tâm thần bất định như vậy.

"Bà thật là, chuyện lớn như vậy mà..."

Hoa Quân Tử tức giận nhưng đột nhiên nhớ lại Bạch Lệ Thu hôm trước vì đau tim nên nhập viện có lẽ cũng là vì lý do này.

Hoa Quân Tử ngước lên trời than thở: "Hoa Quân Tử tôi rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà hai đứa con gái lại thành ra như thế này?"

Tuyết Mai vẫn quỳ gối xuống liền cố gắng lấy tay năm bàn tay của Hoa Quân Tử: "Xin cha hãy giúp con có được không? Con không thể không có anh Hải.

Con yêu anh ấy chẳng kém chị Tử Đằng, mong cha hãy giúp đỡ và tác thành cho con"

Lúc này cả hai vợ chồng họ nhìn nhau không nói nên lời.

Đây là một chuyện không dễ gì giải quyết.

Chuyện lần trước của Tử Đằng đã làm cho cả Hoa gia mất mặt, nay lại thêm chuyện của Tuyết Mai thì lại càng có gì đó khó xử hơn, bởi vì dù sao lần trước cũng là Hoa gia của ông đã có lỗi với Thẩm gia.

Thái độ của Thẩm Ngọc Dung còn không biết như thế nào và chuyện cũ đó dù sau cũng đã làm mối quan hệ của hai gia đình rạn nứt ít nhiều.

Dường như đọc được tâm sự trong lòng Hoa Quân Tử, Tử Đằng liền nói: "Cha à, nếu như con kết hôn với anh ấy, không phải mối giao hảo giữa hai nhà Hoa gia và Lâm gia lại được gắn kết như xưa sao? Và cha cũng có thể nhìn mặt Lâm lão gia rồi.

Như vậy là nhất cử lưỡng tiện "

Bạch Lệ Thu bên cạnh nghe Tuyết Mai nói cũng liên bị xao động: "Tôi thấy nó nói cũng có lí.

Chuyện lần trước đã làm chúng ta ngại gặp Lâm lão gia nhưng nếu chị nó không thể trở thành con dâu Lâm gia thì hãy để em nó thay thế.

Như vậy hai gia đình sẽ hóa giải được khoảng cách và thậm chí còn ngày càng thân hơn nữa"

Những lời đó không phải là Hoa Quân Tử không hiểu được, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Ông xua tay nói: "Chuyện này để tôi suy nghĩ lại đã rồi mới quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play