Đôi chân mày của Tử Đằng nhíu lại.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Chị không sao.

Chị muốn ở một mình, em không cần vào đâu"

Tuyết Mai giả vờ lo lắng: "Vậy chị phải giữ gìn sức khỏe đấy.

Có cần gì giúp thì chị cứ gọi cho em nhé!"

Tuyết Mai đứng đó nhìn cánh cửa phòng đóng chặt một lát rồi cũng rời đi.

Ánh mắt cô ta mang theo đó là một ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

Tử Đằng ở trong phòng với tâm trạng ngổn ngang không dứt.

Đáng lẽ lúc này cô nên bình tâm suy nghĩ vấn đề thực sự nằm ở đâu mới phải, nhưng vì quá đau buồn nên Tử Đằng đã bị một đám mây đen che mờ đi đầu óc.

Còn cô em Tuyết Mai kia, khi kế hoạch mà cô ta hao tâm tổn sức tính kế đã thành công thì tâm trạng kỳ thực là vô cùng vui vẻ.

Qua ngày hôm sau, trong khi Tử Đằng còn nằm co ro trong chăn sầu não thì Tuyết Mai hớn hở diện một bộ váy màu trắng với chiếc cổ khoét sâu.

Cô ta định đi tụ tập bạn bè trong giới thượng lưu để đàm đạo.

Từ trước đến giờ cô ta luôn tỏ ra mình đích thực là một tiểu thư đài các.

Hôm nay trên chiếc xe sang trọng có tài xế riêng cầm lái, Tuyết Mai nhanh chóng đã ra khỏi phố Ngọc Lộ.

Chiếc xe lao thẳng đến khu vực ngoại ô thành phố, nơi nó hướng đến là căn biệt thự cổ điển có vườn hoa oải hương thơm ngát năm bên sườn đồi.

Đó là tài sản của một người bạn của Tuyết Mai.

Hôm nay cô ta hẹn cả bọn đến để dự tiệc rượu.

Con đường đến đó là một quãng đường khá xa xôi, càng đi thì càng vắng người.

Xung quanh những ngôi nhà cao tầng đã khuất đần mà thay vào đó là những đồng ruộng mênh mông xanh ngắt.

Cho đến khi chiếc xe của Tuyết Mai rẽ vào một cung đường uốn lượn, tài xế nhìn về phía trước bỗng thấy có mấy chiếc xe khác đang đứng chặn đường.

Tài xế liên bóp kèn inh ỏi nhưng những chiếc xe đó không có dấu hiện di chuyển.

Những lời của Phùng Đức Cường thật sự đã làm cho Tuyết Mai chấn động, tuy nhiên cô ta cố gắng trấn tĩnh: "Tôi không hiểu anh đang nói gì"

Biết được cô ta sẽ không dễ dàng gì thừa nhận, Phùng Đức Cường cũng không vòng vo liên lấy điện thoại mở một đoạn ghi âm.

Tuyết Mai không biết chuyện gì nhưng vẫn cố chăm chú lắng nghe.

"Là...

là Hoa Tuyết Mai, em gái của Hoa Tử Đằng đã làm.

Chuyện tôi nói hoàn toàn là sự thật đó.

Cô ta đã dùng một món tiền lớn bảo tôi ngày đó âm thầm dẫn trước Hoa Tử Đằng đến đó chuốc cho cô ta thuốc mê.

Sau đó Lâm Minh Hải đến khách sạn đó, tôi lại dẫn anh đi đến căn phòng đó, ngay khi anh ta đi vào liền chụp những tấm ảnh và quay phim rồi thừa dịp tung lên mạng..."

Những lời của tên nhân viên khách sạn đó Tuyết Mai đã được nghe rõ mồm một.

Khuôn mặt của cô ta biến sắc từ tươi tỉnh chuyển sang xám đen.

Phùng Đức Cường tắt đoạn ghi âm rồi quay Tuyết Mai nói: "Cô nói xem tôi phải làm gì với đoạn ghi âm này đây? Gửi cho chị cô? Hay tung lên mạng? Hay là gửi cho Lâm Minh Hải?"

Vừa nghe đến cái tên Lâm Minh Hải, Tuyết Mai liền không giữ được bình tĩnh nữa: "Không, đừng nói cho anh ấy biết"

Phùng Đức Cường quay sang cười nhạo: "Đây mới là mục đích của cô phải không? Vì yêu anh rể tương lai mà cả gan dám làm chuyện này.

Điều đáng hận là cô dám lợi dụng tôi để phục vụ cho mưu đồ đen tối của cô"

Vừa nói dứt lời, Phùng Đức Cường đột nhiên quay sang bóp lấy cổ của Tuyết Mai.

"Anh mau...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play