Tuyết Mai đứng lặng một lúc lâu nhìn mẹ mình sau đó liền bật khóc nức nở.

Bạch Lệ Thu đến bên cạnh ôm con gái bà vào lòng.

"Nếu như ngày đó có tâm sự gì tại sao con lại không nói với mẹ? Có thể mẹ sẽ kịp ngăn cản và đưa ra lời khuyên kịp thời"

Bạch Lệ Thu liền vỗ về an ủi.

Có lẽ sau bao nhiêu chuyện trong lòng bà không những chỉ giận mà còn rất khổ tâm và thương cảm đối với Tuyết Mai nữa.

"Nhưng hiện giờ con đã không còn cơ hội để quay đầu lại được nữa rồi"

Tuyết Mai vừa nói vừa khóc.

Bạch Lệ Thu vừa nghe mà cảm thấy xót xa: "Con gái ngốc, sao lại không còn cơ hội để quay đầu chứ? Nghe mẹ này, chị con cũng đã hứa trên truyền hình rằng sau này sẽ dìu dắt con và trao chức phó chủ tịch Hoa thị cho con.

Sau này còn phải bỏ đi hiềm khích và theo học hỏi Tử Đằng.

Chị con sẵn sàng tha thứ cho con tất cả mọi chuyện nếu con biết hối cải "

"Nhưng còn anh Hải? Anh ấy sẽ không tha thứ cho con đâu.Anh ấy nói sẽ ly hôn với con"

Tuyết Mai ngước khuôn mặt phải chấp nhận sự thật là có những chuyện không thể nào cưỡng cầu theo ý con được, nhất là chuyện tình cảm.

"Con yêu nó nhưng nó không yêu con.Thời gian qua sống chung với một cái xác không hồn như vậy con nghĩ rằng con hạnh phúc sao? Con nghĩ rằng con đã chiếm được trái tim nó sao? Mẹ nghĩ trong lòng con là người rõ nhất.Minh Hải nó không thể nào quên chị con là sự thật, nó không yêu con cũng là sự thật.Có cố chấp giữ bên cạnh và tìm mọi cách trói buộc cũng chỉ làm người ta chán ghét.Nghe mẹ đi, buông tay đi.Giải thoát cho nó và cũng là giải thoát cho con nữa"

Những lời xuất phát từ đáy lòng của một người mẹ làm Tuyết Mai phải lắng đọng lại để suy nghĩ.

Có lẽ như mẹ cô đã nói đúng, ngay từ đầu cô đã sai, quá sai rồi.

Nhưng mãi không tỉnh ngộ, đợi đến khi có sóng lớn vùi dập mới thực sự ý thức được hậu quả của những việc mình làm.

Tuyết Mai không trả lời Bạch Lệ Thu mà chỉ sà vào lòng bà tìm chút hơi ấm.

Đêm nay là một đêm mà Tuyết Mai khóc nhiều nhất trong những đêm vừa qua.

Nhưng có lễ sau này sẽ là những đêm mang nhiều nước mắt khác hay nụ cười, cô không biết rõ được.

Mẹ muốn tự tay làm để cho hai đứa con gái bảo bối của mẹ ăn.

Đã lâu rồi gia đình chúng ta không có dịp đoàn tụ như vậy"

Bạch Lệ Thu ân cần nói.

Nhìn thấy dáng mẹ cặm cụi trong bếp, Tử Đằng chợt nhớ đến lúc nhỏ cô và Tuyết Mai cũng thường xuyên làm nũng với mẹ mỗi khi mẹ đích thân vào bếp làm thức ăn cho hai chị em.

Những lúc như thế, hai công chúa nhỏ sẽ tranh nhau thưởng thức đầu tiên nhất, cũng là người nhận xét, bình chọn món ăn ngon nhất.

"Mẹ à, Tuyết Mai sao rồi?"

Tử Đằng cố gắng lắm mới thốt nên lời định hỏi nãy giờ.

Bạch Lệ Thu quay sang đặt đôi đũa đang xào món ăn xuống khẽ nói: "Nó cứ mãi ở lì trong phòng không chịu ra ngoài, mặc dù cha mẹ đã hết lòng khuyên bảo nó.

Thật sự không biết trong lòng nó đang nghĩ những gì."

Nhìn đôi mắt của mẹ mình thoáng sâu hun hút làm trong lòng Tử Đằng đau nhói: "Mẹ à, có phải con gái đã sai rồi không?"

"Không.Con làm rất đúng.Chỉ là cha mẹ không biết cách dạy con nên đã để nó trở thành như vậy.Là lỗi của cha mẹ"

Nói đến đây, Bạch lệ Thu đưa tay quệt hai dòng nước mắt đang lăn dài trên má.

Tử Đằng không biết nói gì hơn chỉ đành lắc đầu: "Không, không phải lỗi của cha mẹ, là tại con.

Con là người đã thân thiết với nó từ nhỏ mà không nhận ra từ sớm, đã thiếu sự quan tâm đối với Tuyết Mai.

Con là một người chị tôi, một người chị đáng hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play