Sau khi từ tòa án trở về, Tử Đằng cảm thấy khắp cả người mệt mỏi vô cùng.

Tuyết Mai sau khi nhận được phán quyết cuối cùng liền đi thẳng một mạch không thèm nhìn chị mình một cái.

Tử Đằng nhìn thấy điệu bộ không cam tâm của Tuyết Mai cũng không mấy ngạc nhiên.

Vốn dĩ cô cũng không hy vọng em mình có thái độ ngoan ngoãn hơn.

Đây là việc khó xử nhất đối với Tử Đằng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ.

Khi về tới nhà họ Hoa, Phùng Đức Cường đã nấu món ăn ngon đợi cô sẵn ở nhà.

Khi vừa nghe tiếng xe của Tử Đằng, anh liền hồi hộp chạy ra.

"Mọi chuyện sao rồi?"

Phùng Đức Cường ân cần hỏi.

Tử Đằng sà vào lòng chồng mình thở hổn hển: "Mệt quá!"

Cách đó trong phòng khách nhà họ Hoa, Vương Phong đang ngồi chờ để khám bệnh cho Tử Đằng.

Khi nhìn thấy hai người họ hạnh phúc như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy vui lây.

Mặc dù trước kia anh có buồn một chút nhưng sau đó anh đã gác được tâm tư riêng của mình lại mà chỉ xem cô như một người bạn, một bệnh nhân mà mình điều trị.

Khi thấy người đó hạnh phúc anh cũng cảm thấy vui lây.

Có lẽ Tử Đằng đổi với không thể chạm đến, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Sau khi hai người tay trong tay đi vào trong, Phùng Đức Cường mới chợt nhớ đến Vương Phong: "Anh quên mất.Có bác sĩ điều trị cho em nãy giờ đang chờ ở đây"

Tử Đằng lúc này mới phát hiện ra sự có mặt của Vương Phong.

Cô mỉm cười chào vị bác sĩ: "Chào anh, đã lâu không gặp"

Tử Đằng nói.

Vương Phong nghe vậy liền xua tay: "Không cần đâu.Tôi tự về được rồi, không làm phiền mọi người."

Nói rồi anh gật đầu một cái chào hai vợ chồng cô sau đó bước đi ra về.

Phùng Đức Cường lúc này mới quay sang Tử Đằng: "Anh đã chuẩn bị thức ăn rồi.Chúng ta mau ăn thôi"

Tử Đằng vui vẻ cùng dắt tay chồng mình đến bên chỗ bàn ăn.

Khi ngồi xuống chiếc ghế do Phùng Đức Cường nhấc cho cô, cô mới nhớ ra vẫn còn bố mẹ nên nói: "Hay là mời cha mẹ xuống cùng ăn đi"

Phùng Đức Cường quay sang Tử Đằng ân cần: "Từ sáng sớm, cha mẹ đã đi ra ngoài đi dạo rồi.Chúng ta cứ việc ăn trước đi.Anh đã để dành phần cho hai người rồi"

Tử Đằng nghe vậy liền thở dài: "Em biết là cha mẹ không dám đối mặt với thực tại.Có lẽ hai người không nói ra cũng rất khó xử trong lòng.Nỗi đau hai đứa con gái ruột lại đấu đá nhau như vậy cũng làm khó cha mẹ em rồi"

Bản tay của Phùng Đức Cường nhẹ nhàng nắm tay Tử Đằng: "Em đừng tự trách mình nữa.

Em đã làm hết sức mình rồi.

Chuyện này hãy cứ coi như là em đang làm tròn trách nhiệm của một người chị"

Nói rồi Phùng Đức Cường cẩn thận múc canh gà hầm vào chén cho Tử Đằng: "Em mau ăn đi nhân lúc còn nóng"

Cô mỉm cười nhìn chồng mình ân cần như vậy.

Mọi sóng gió này nếu như không có Phùng Đức Cường bên cạnh, cô chẳng thể nào vượt qua được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play