Không khí trong phòng khách nhà họ Hoa lúc này vô cùng căng thẳng.
Tuyết Mai quỳ xuống khóc lóc.
Tử Đằng thì khuôn mặt lạnh tanh không nhìn ra được biểu cảm gì.
Phùng Đức Cường cũng thế.
Bạch Lệ Thu và Hoa Quân Tử biểu cảm bi thương tột độ.
Chỉ có Minh Hải là thể hiện sự phẫn nộ.
"Thì ra bấy lâu nay là trò của cô.Tất cả đều do cô mà làm hạnh phúc của tôi tan nát.Vậy mà cô vẫn trơ trẽn để ở đây xin xỏ khóc lóc sao?"
Minh Hải hét lớn làm cả nhà họ ai nấy cũng đều giật mình.
Tuyết Mai nãy giờ vẫn luôn quỳ ở đó không dám đứng dậy.
Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu ngớ người ra không biết phải làm sao cho phải liền quay sang Tử Đằng.
"Dù gì con cũng là nạn nhân trong câu chuyện này nên mọi việc sẽ do con đứng ra giải quyết.
Cha và mẹ sẽ không ý kiến gì nữa"
Nói rồi Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu dắt tay nhau đi lên phòng nằm nghỉ.
Ý của người lớn đã quyết, chuyện này sẽ do hậu bối tự định đoạt.
Sau khi cha mẹ đi rồi, Tử Đằng mới liếc nhìn Tuyết Mai chỉ bằng một nửa con mắt: "Em hay lắm đó.
Chị thật không ngờ em lại có tài diễn xuất tài tình như vậy.
Sao em không tiếp tục sự nghiệp diễn xuất tài tình của em đi? Hay bây giờ em cũng là đang diễn để bày ra bộ mặt đáng thương đó để không phải ngồi tù?"
"Kế hoạch của chị đã thành công rồi, chị còn đòi gì nữa? Muốn tôi nhận tội tôi cũng đã nhận rồi, xin lỗi cũng đã xin rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời từ chồng của mình, Tử Đằng đã yên tâm hơn phần nào.
Tuyết Mai sau khi nhìn thấy Minh Hải rời đi thì tự dưng bật cười như điên dại: "Ha ha, rốt cuộc tôi đã làm gì sai mà ai nấy cũng đều ghét bỏ.
Tôi yêu anh ấy và chỉ muốn anh ấy là của tôi thôi.
Chị đã có Phùng Đức Cường rồi phải không? Tại sao anh ấy cưới tôi cũng chỉ vì trách nhiệm.
Ánh mắt anh ấy chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi lấy một lần"
Tử Đằng nhìn đứa em gái mà mình hết lòng thương yêu liền lắc đầu: "Em thật sự là không biết hối cải.
Chẳng những hại chị mà còn hủy hoại cơ nghiệp do cha mẹ cất công gầy dựng bao đời nay"
Đến đây, đột nhiên Tuyết Mai ngưng cười, cô ta quay sang chị mình với ánh mắt chứa chan sự căm thù: "Quả thật chị rất giỏi, kể cả chức vị chủ tịch của Hoa thị cũng tới tay chị.
Cha chưa bao giờ nghĩ đến người con gái út là em đây.
Ngoài mặt thì luôn yêu chiều như công chúa nhưng lại ưu ái vị hôn phu trong lòng em cho chị, còn cả vị trí đứng đầu tập đoàn.
Em đúng là không cam tâm đó thì sao?"
Những lời trơ trên đó làm Tử Đằng cũng hết cách với cô ta.
Phùng Đức Cường nhìn Tuyết Mai phải trả giá những gì mà cô ta đã làm thì đột nhiên nhớ đến chuyện cũ.
Nếu như ngày đó cô ta không bày kế thì chắc có lẽ anh đã không bao giờ có thể lấy được Tử Đằng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT