Khi tôi đến cổng của tiểu khu, bên ngoài cổng đã đông nghẹt người, những người này có vẻ đều là các hộ gia đình trong tiểu khu Tử Trúc Lâm.

Tôi quay đầu nhìn lại phòng bảo vệ, phát hiện bác Giang không ở trong phòng bảo vệ, tôi không có ý định đi tìm ông ấy, mà đi lên tìm một người đang đứng vây ở đó.

Vài ông cụ đang ghé tai thì thầm gì đó với nhau, tôi nghĩ một xíu rồi rút điếu thuốc từ trong túi ra, bước về phía trước giả vờ nở một nụ cười gượng gạo, đưa điếu thuốc cho một ông cụ, mỉm cười hỏi: "Bác ơi, có chuyện gì thế ạ? Sao lại có nhiều cảnh sát như vậy?"

"Chàng trai không phải là người ở trong tiểu khu này à?" Một ông cụ lấy điếu thuốc tôi đưa cho và nhìn tôi.

Tôi cười nói: "À, cháu đi ngang qua thôi, thấy bên này có chuyện gì đó nên đến hỏi thăm."

"Cảnh sát đến thì còn có thể là chuyện gì nữa? Có người chết rồi." Một ông cụ khoát tay nói.

Trái tim tôi thắt chặt lại, vừa hút thuốc vừa hỏi: "Đang yên đang lành sao lại có người chết đến mức cảnh sát phải tới vậy ạ?"

"Tôi nghe nói, vụ này không giống như bị sát hại, mà là tự tử, có điều con trai con gái của ông ta đều không ở bên cạnh, vì vậy cảnh sát mới đến." Ông cụ đó tiếp tục nói với tôi.

"Bảo sao mấy ngày nay không thấy ông Trần ra ngoài, không ngờ là đã chết ở trong nhà rồi, khi phát hiện ra thì xác đã bốc mùi. Có lẽ là đã chết từ hai ngày trước rồi." Một ông cụ khác lắc đầu thở dài.

Một ông cụ khác cau mày hỏi: "Người chết là ai? Ông Trần?"

Ông Trần, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, người nhận chuyển phát nhanh cũng là họ Trần, hơn nữa cũng ở trong tòa nhà này.

"Còn không phải thế sao, ông ấy vừa được khiêng ra ngoài rồi, nghe cảnh sát nói là chết vì nhồi máu cơ tim." Ông cụ lắc đầu nói tiếp: "Cũng thật tội nghiệp cho ông Trần. Con trai đã chết ở nơi khác thì không bàn tới, bên cạnh cũng không có bạn già bầu bạn, giờ thì hay rồi, chính mình cũng đi luôn…"

Tôi càng nghe trong lòng càng sợ hãi, đôi môi run rẩy, không kìm được mà hỏi: "Bác à, ông Trần mà bác nói có phải là ở căn 401 không? Tên là Trần Sinh Nguyên?"

"Chứ còn gì nữa. Trước đây ngày nào chúng tôi cũng chơi cờ với nhau. Cách một thời gian trước, nghe người ta đồn thổi rằng con trai của ông Trần đang đào mỏ ở phía đông Tứ Xuyên thì bị chôn sống, thi thể cũng không tìm thấy. Từ đó về sau không thấy ông Trần xuất hiện nữa, thật đáng thương. Ai mà biết chỉ mới mấy ngày sau thì ông ấy đã chết ở trong nhà rồi. Nghe cảnh sát nói đã chết được hai ba ngày, thi thể bốc mùi hôi thối, nếu như không phải hàng xóm ngửi thấy mùi thì đoán chừng đến bây giờ cũng chưa phát hiện ra!"

Điếu thuốc trong tay tôi rơi thẳng xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Ông Trần đã chết cách đây ba ngày chính là… ông Trần mà tôi gặp hôm qua!

Ông ấy đã chết cách đây ba ngày rồi!

Nếu đã chết cách đây ba ngày, vậy thì… người hôm qua tôi gặp là ai?

"Sao vậy, chàng trai, cậu quen biết ông Trần à?” Ông Hồ nhìn thấy biểu cảm của tôi liền tưởng rằng tôi và ông Trần quen nhau, bèn nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Tôi vội vàng xua tay nói: "Không quen, chỉ là trước đây có gặp qua một lần, nói đôi ba câu, không ngờ ông ấy lại cứ thế mà đi rồi…"

"Ừ, bây giờ ở từng tuổi này thật không dễ dàng gì. Giống như mấy lão già vô dụng chúng tôi, không biết còn sống được bao lâu, có thể sống thêm một ngày thì sống thêm một ngày nữa vậy." Ông Hồ vô lực lắc đầu.

Tôi chầm chậm lùi về sau hai bước, bỗng nhiên tôi sợ rằng trong nhóm người này sẽ có vài người giống như ông Trần vậy, rõ ràng là đã chết mấy ngày trước rồi, nhưng bây giờ lại xuất hiện…

Tôi không định tiếp tục nán lại đây, nên bèn quay người rời đi.

Hình ảnh ông Trần tìm tôi để gửi hàng luôn hiện hữu trong tâm trí tôi, lòng tôi giờ giống như sóng biển cuộn trào dữ dội.

Tôi đi ra đến cổng tiểu khu Tử Trúc Lâm thì vừa hay gặp một nhóm nhân viên y tế đeo khẩu trang cũng đang đi ra từ trong tiểu khu, hơn nữa còn đang khiêng cáng cứu thương. Bên trên chiếc cáng được phủ bởi một lớp vải trắng, có lẽ đó là thi thể của ông Trần.

Khi đi qua trước mặt tôi, không hiểu vì sao lại bỗng dưng có một trận gió lớn, tấm vải trắng che thi thể trên cáng bị thổi bay, hai gò má như đầu lâu của ông Trần lộ ra trước mặt tôi mà không có một cái gì che chắn.

Đôi mắt oán hận không cam lòng của ông khiến tôi hoàn toàn ngây người tại chỗ, thêm vào đó còn có mùi hôi thối xông lên tận mặt tôi.

Chỗ tôi đứng có hơi gần, nên đã làm phiền công việc của cảnh sát, một cảnh sát hình sự bước đến và nói với tôi: "Anh bạn, người chết không có gì hay ho để xem đâu, mau chóng quay về làm việc đi."



Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đang định rời đi thì bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, bèn mở miệng hỏi: "Anh bạn, người này đã chết bao lâu rồi, sao trên người lại bốc mùi thối như vậy?"

"À, kết quả giám định pháp y nói rằng đã chết được ba ngày rồi." Cảnh sát thuận miệng nói một câu rồi xua tay bảo tôi tránh ra.

Có được câu trả lời chính xác, tôi cũng không hỏi gì nhiều thêm, liền rời khỏi đám đông.

Xảy ra sự việc như vậy, cả người tôi bây giờ đều đang trong trạng thái tê dại.

Ông Trần đã chết cách đây ba bốn ngày rồi, tại sao hôm qua ông ta lại xuất hiện trước mặt tôi sau khi đã chết?

Điều càng khó tin hơn nữa là hôm qua tôi còn chẳng hề mảy may để ý, thậm chí còn trò chuyện và cười đùa với ông ta.

Tôi đã quên mất mục đích thực sự của việc đến đây, vừa đi được một đoạn, bỗng nhiên có người đặt tay lên vai tôi.

Quay đầu nhìn lại thì phát hiện là bác Giang, nhân viên bảo vệ của tiểu khu Tử Trúc Lâm.

Khoảnh khắc nhìn thấy bác Giang, tôi như đã vớ được cọng rơm cứu mạng vậy. Bây giờ tôi có thể làm gì tôi cũng không biết, mà tôi cũng chẳng rõ mình nên làm gì nữa. Những chuyện quái dị liên tiếp lặp đi lặp lại đến lần thứ ba đã khiến cho tinh thần của tôi phải chịu đả kích.

Nếu tìm bác Giang và hỏi bác ấy về chuyện của nhân viên chuyển phát nhanh lần trước thì có lẽ tôi còn có thể tìm thấy một bước ngoặt tốt hơn.

Trên gương mặt của bác Giang thoáng nở nụ cười từng trải, bàn tay đặt trên vai tôi cũng từ từ hạ xuống.

Tôi không để tâm nhiều cho lắm nên nói ngay: "Bác Giang, cháu tìm bác có chút chuyện."

"Tôi biết cậu tìm tôi." Bác Giang gật đầu.

Còn chưa đợi tôi kịp mở miệng hỏi thì bác Giang đã nói với tôi: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, đi về phòng bảo vệ với tôi."

Bác Giang nói xong liền quay người đi về phía phòng bảo vệ, tôi có hơi do dự nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi đi theo sau bác Giang.

Thi thể của ông Trần được cảnh sát đưa đi, đám đông cũng đã giải tán, trước cổng tiểu khu Tử Trúc Lâm một lần nữa lại trở về trạng thái vắng vẻ trước đây.

Bác Giang đi phía trước, có lẽ bởi vì do lớn tuổi nên lúc đi, bác Giang đi hơi chậm, mặc dù tôi lo lắng nhưng cũng không nói nhiều mà cố tình đi chậm lại theo sau bác Giang.

Việc phải rời khỏi tiểu khu Tử Trúc Lâm trước sáu giờ nhất định có ẩn chứa bí mật gì đó mà không thể để cho người khác biết được.

Đợi tôi vừa vào phòng bảo vệ, bác Giang liền xoay người đóng cửa phòng bảo vệ lại, sau đó kêu tôi ngồi xuống.

Tôi nhìn qua một lượt, phát hiện bên trong phòng chỉ có một chiếc ghế, cuối cùng không còn cách nào khác đành ngồi trên giường của bác Giang. Bác Giang chậm rãi từ tốn rót một tách trà đưa cho tôi, sau đó xoay người ngồi trở lại ghế xích đu, vừa đung đưa vừa nhìn tôi.

Cuối cùng, bác Giang bỗng đột nhiên bật cười thành tiếng: "Đúng là một chàng trai không tồi, còn chưa bị dọa đến mất mật."

Nghe đến đây, lòng tôi liền thắt lại, bác Giang này rõ ràng là biết chuyện gì đó, nếu không thì sẽ không nói như vậy.

Tôi nghiến răng nói: "Bác Giang, ông Trần ở bên trong tiểu khu đã chết rồi, nhưng mà…"

Nói đến đây, tôi không biết nên nói tiếp như thế nào, bởi vì chuyện này quả thực quá vớ vẩn rồi, nói cho người khác nghe thì cũng sẽ không có ai tin cả.

Người đã chết ba ngày trước, hôm qua lại nhờ tôi gửi chuyển phát nhanh.

Ai mà tin điều này chứ?

"Nhưng mà ngày hôm qua cậu đã nhìn thấy ông ta, ông ta còn tìm cậu để gửi chuyển phát nhanh." Bác Giang nhìn tôi và nói một cách thản nhiên.

Lời của bác Giang khiến trái tim tôi chợt run rẩy mãnh liệt, tôi lập tức hỏi một cách cẩn thận dè dặt: "Bác… Bác biết hết sao?"



"Cái mà cậu biết thì tôi biết, cái mà cậu không biết thì tôi cũng biết." Bác Giang đung đưa ghế, nói một cách bình thản.

Nhìn thấy bác Giang điềm đạm bình tĩnh, trong lòng tôi càng chắc chắn rằng ông ấy không phải người thường, ít nhất cũng biết được một vài chuyện mà tôi không biết. Nói không chừng chuyện của tôi vẫn còn có cách giải quyết.

Nghĩ đến đây, tôi càng lo lắng, lập tức hỏi: "Chuyện của ông Trần đó là thế nào? Cảnh sát nói ông Trần đã chết cách đây ba ngày rồi. Nếu như ông Trần chết vì nhồi máu cơ tim vào ba ngày trước, vậy thì… Vậy thì người mà cháu gặp ngày hôm qua là ai?"

"Người hôm qua cậu gặp cũng là ông Trần, có điều tôi sẽ sửa lại một chút. Thứ mà cậu gặp không phải là người." Bác Giang nhìn tôi một cái rồi bình tĩnh nói.

Tôi ngây người, trợn tròn hai mắt nói: "Thứ cháu gặp không phải người, vậy thì là…"

"Đúng vậy, cậu đã gặp ma." Bác Giang không ngần ngại nói.

Nghe bác Giang nói xong, tôi há hốc mồm, trước đây tôi không hề nghĩ rằng ông Trần là ma, cho dù nhân dân tệ mà hôm qua ông ta đưa cho tôi đã biến thành tiền âm phủ. Mãi cho đến lúc nãy khi tôi được thông báo rằng ông Trần đã chết cách đây ba ngày rồi thì tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ ra.

Chỉ là trong lòng tôi luôn không dám khẳng định hết thảy những chuyện này, bởi vì tôi biết rằng nếu tôi tin vào nó, thì e là tất cả những hiểu biết trước đây của tôi đều sẽ bị lật đổ.

Nhưng bây giờ bác Giang lại thẳng thừng nói với tôi rằng ông Trần mà tôi gặp hôm qua là ma, chứ không phải người.

Trên thực tế, chỉ có kiểu giải thích này mới có thể giải thích một cách hoàn hảo không kẽ hở về những chuyện kỳ quái mà tôi đã gặp phải.

Cơn đau do nước nóng phả lên da khiến tôi bừng tỉnh trở lại, tôi phát hiện tay mình đang hơi run.

Tôi nhanh chóng đặt cốc xuống, vung vung tay, sau đó lấy một điếu thuốc trong túi ra, đưa lên khóe miệng rồi châm lửa và bắt đầu hút.

Sau khi do dự một hồi lâu, tôi đã mở miệng kể cho bác Giang nghe những gì tôi gặp phải vào tối hôm qua và sáng nay.

"Nếu như ông Trần mà cháu gặp hôm qua là ma, vậy thì ông Trần tìm cháu để làm gì chứ? Có phải… Có phải ông ta muốn hại cháu không?" Nói đến những từ sau cùng, tay tôi hơi run lên, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

Nghe tôi nói nhiều như vậy, bác Giang cũng bắt đầu nghiêm túc hơn, ngồi thẳng người, cau mày nói: "Có lẽ không phải là muốn làm hại cậu, nếu như ông ta muốn làm hại cậu, thì sao cậu còn có thể bình an vô sự ngồi ở đây chứ?"

"Vậy thì ông Trần muốn làm gì?" Tôi rít một hơi thuốc, cảm thấy hơi bế tắc.

Bác Giang suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói với tôi: "Không phải ông ta nhờ cậu gửi chuyển phát nhanh à? Có lẽ việc ông ta chết rồi biến thành ma đi tìm cậu và chuyện chuyển phát nhanh có liên quan gì đó với nhau. Cũng có khả năng việc ông ta ở lại dương gian sau khi chết là do có di nguyện chưa thành."

Bác Giang nói như vậy, trong lòng tôi lập tức xuất hiện một số suy nghĩ.

Cảnh sát nói rằng ông Trần đã chết cách đây ba ngày, mà ba ngày trước tôi vẫn chưa trở thành nhân viên chuyển phát nhanh của Tử Trúc Lâm. Nếu ông Trần thực sự muốn gửi chuyển phát nhanh, mà ông ta không tìm thấy người để gửi, vậy có thể nói là có di nguyện chưa thành nên mới ở lại Tử Trúc Lâm. Và sự xuất hiện của tôi vừa vặn lại có thể giúp ông Trần có cơ hội thực hiện di nguyện, vì vậy ông ta mới tìm đến tôi.

Mà di nguyện của ông ta, e rằng chính là gửi gói hàng chuyển phát nhanh đó!

Nếu như thật sự là như vậy, thì phần sau của câu chuyện sẽ rõ ràng rành mạch hơn rồi.

Bởi vì tôi quá hoảng sợ khi nhận được tiền âm phủ nên đã làm mất gói hàng và đã khiến cho di nguyện của ông Trần một lần nữa lại không thể được giải quyết. Cho nên, vào lúc nửa đêm ông ta đã tìm đến tôi, tiếp sau đó thì đặt gói hàng ngay trước cửa nhà tôi.

Tôi nói những suy nghĩ trong lòng với bác Giang, bác Giang có hơi tán đồng, gật gật đầu, nói: "Việc ông Trần luôn không muốn rời đi có vẻ thật sự có liên quan đến việc chuyển phát nhanh, cậu mau gửi hàng cho ông ta đi. Dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì."

Đây cũng là điều duy nhất mà trước mắt tôi có thể làm, vì vậy tôi không lưỡng lự, bèn gật đầu và nói: "Được."

Thế nhưng, tôi phải gửi gói hàng chuyển phát nhanh này như thế nào đây? Chẳng lẽ nào bảo tôi gửi đến âm phủ sao?

Tôi nhìn bác Giang, suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Bác Giang, hôm nay cháu còn có chuyện muốn hỏi bác."

"Có chuyện thì nói đi, giữa chúng ta không cần phải nói vòng vo." Bác Giang xua xua tay và khách sáo nói.

Tôi do dự một hồi, cuối cùng vẫn nghiến răng nói: "Tại sao phải rời khỏi tiểu khu này trước sáu giờ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play