Tôi chưa từng cảm thấy bốn chữ ngân hàng Địa phủ lại bắt mắt như vậy, cũng chưa từng cảm thấy chân dung Diêm Vương lại chói mắt đến thế.

Hai tờ mười nhân dân tệ và một tờ năm nhân dân tệ bây giờ lại biến thành ba tờ tiền âm phủ.

Lúc trước tôi lấy tiền rõ ràng là nhân dân tệ, làm sao có thể… làm sao lại biến thành tiền âm phủ!

Ba người chuyển phát nhanh lúc trước không phải đều bởi vì thu được tiền âm phủ cho nên mới xảy ra chuyện, chẳng lẽ…

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

“Ninh Lang, mẹ nó cậu làm gì rồi?” Trong khoảnh khắc nhìn thấy mấy tờ tiền âm phủ kia, Chu Thuận sững sờ tại chỗ một lúc rất lâu, cuối cùng nhìn tôi hét lên.

Trong lòng tôi rối tung lên, không ngừng lắc đầu nói: “Không thể nào, không thể nào. Lúc tôi lấy tiền rõ ràng là hai tờ mười tệ và một tờ năm tệ, tại sao bây giờ lại là tiền âm phủ…”

“Người gửi gói hàng là ai? Gửi thứ gì?” Chu Thuận mở miệng hỏi tôi.

Tôi nhúc nhích hầu kết nuốt nước miếng, cho tới bây giờ mới nhớ tới gói hàng đằng sau, tôi bèn vội vàng đứng lên đi ra khỏi phòng, sau đó lôi gói hàng phía sau thùng xe ba bánh ra.

Chu Thuận nhận lấy gói hàng, sau đó chỉ liếc nhìn một cái đã ném gói hàng xuống đất một cách nặng nề.

Tôi còn chưa lấy lại tinh thần từ chuyện tiền âm phủ, ngơ ngác ngồi xổm dưới đất nhặt gói hàng lên, sững sờ nhìn địa chỉ nhận hàng bên trên.

Tôi chưa từng nghĩ tới lúc nhận hàng sẽ phạm sai lầm, cho tới khi…

Nét chữ ghi địa chỉ này là của tôi, mọi thứ trên tờ đơn đều là do tôi viết, tôi viết gì tôi biết rõ làm sao có thể mắc sai lầm.

Nhưng… Nhưng hai chữ Địa Phủ thật to trên tờ đơn chuyển phát nhanh lại khiến tôi hoảng hồn lúng túng.

Gói hàng này không phải gửi đến Kinh Thành mà là gửi đến… gửi đến thành Phong Đô.

Thành Phong Đô! Địa phủ… Quỷ thành!

“Không thể nào… Chuyện này không thể nào.” Tôi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh từ lúc nào không hay.

Tiền là tôi thu, lúc lấy tiền tôi thật sự thấy rõ chính là nhân dân tệ, tại sao bây giờ lại biến thành tiền âm phủ! Địa chỉ trên đơn chuyển phát nhanh nhận hàng và gửi đi đều là do tôi viết, rõ ràng là địa chỉ của Kinh Thành, tại sao lại biến thành thành Phong Đô?

Ông… Ông Trần đó rốt cuộc là ai?

Trong giây phút đó những bí ẩn đáng sợ khiến tôi không biết làm thế nào.

“Mẹ nó, cậu đã làm sai ba quy tắc mà ông đây nói rồi!” Chu Thuận xem ra còn tức giận hơn tôi, anh ta cắn răng chống nạnh, điếu thuốc trong miệng rơi dưới đất, quanh quẩn đi qua đi lại trong cửa hàng: “Tử Trúc Lâm rốt cuộc là nơi quỷ quái gì thế, chuyển hàng phát nhanh cái quái gì, còn không định để cho người ta giao hàng sao!”

“Anh… Anh Chu, chuyện này xử lý thế nào?” Tần Đại Hữu một bên đã bị dọa sợ, run rẩy hỏi.

Chu Thuận liếc tôi và Tần Đại Hữu một chút, cắn răng nói: “Còn có thể xử lý kiểu quái gì được nữa? Cứ xem như không thấy cái gì hết, gặp chuyện này ông đây cũng không có cách.”

“Vậy gói hàng này còn giao hay không…” Tôi nhìn gói hàng trong tay, đờ đẫn hỏi.

Chu Thuận trừng tôi một cái nói: “Giao cái đếch gì… Con mẹ nó anh định lái xe đến Địa Phủ giao hàng chuyển phát nhanh à?”





Ý của tôi đương nhiên không phải như thế, ý của tôi là tôi còn có thể làm công việc này tiếp hay không.

Chu Thuận khoát tay áo nói: “Gói hàng này ném vào nhà kho đi, xem như chưa từng thấy. Cậu cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh lên rồi đi về với Đại Hữu đi. Ngày mai đừng quên đi làm, hơn nữa, không cần chín giờ đến, anh tới muộn một chút cũng không sao.”

Chu Thuận hoàn toàn chặn họng tôi rồi, hơn nữa còn nới lỏng điều kiện, bảo tôi một giờ chiều tới làm.

Chuyện đã như vậy rồi, tôi cũng không tiện nói gì, sắc mặt trắng bệch khẽ gật đầu.

Rời khỏi bưu cục với Tần Đại Hữu, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, gió lạnh táp vào khiến tôi giật mình, lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần sau khi hoảng loạn.

Tôi quay đầu phát hiện Tần Đại Hữu nhìn tôi đầy khiếp sợ, có vẻ còn chưa hoàn hồn sau một phen hoảng sợ lúc nãy.

Chúng tôi không vội về phòng trọ, mà ngồi xuống ở một quán ăn cách đó không xa.

Tần Đại Hữu nâng ly rượu ngửa đầu nốc cạn, cau mày nhìn tôi: “Ninh Lang, nơi này không có người ngoài. Anh nói thật với tôi, lúc lấy tiền anh không chú ý gì sao?”

“Tôi có để ý nhìn một chút chứ.” Tôi nói.

Tần Đại Hữu đặt ly rượu xuống, trầm ngâm nói: “Vậy cuối cùng sao lại thành thứ kia được?”

“Tôi biết cái chó gì được.” Tôi tức giận đến nghiến răng, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Lúc lấy tiền tôi khẳng định không hoa mắt, bảo đảm thật sự là nhân dân tệ, hơn nữa lúc ấy tôi còn đặc biệt nhìn đi nhìn lại mấy lần, cứ sợ xảy ra vấn đề, nhưng mà ai biết lúc vào cửa hàng, nhân dân tệ trong túi đã biến thành tiền âm phủ.

Trong thời gian đó tôi cũng không tiếp xúc với ai, cũng không ai đụng tới cái túi đeo bên hông tôi, chẳng lẽ mấy tờ tiền này có thể tự biến hình hay sao?

Khoan nói đến tiền, địa chỉ nhận hàng kia thật sự là do chính tay tôi viết, chữ của tôi đương nhiên tôi nhận ra. Lúc tôi viết thật sự tôi đã viết Kinh Thành, mà bây giờ biến thành thành Phong Đô.

Chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ lạ, ít nhất thì có lẽ là không đơn giản như tôi nghĩ.

“Vậy bây giờ chúng ta xử lý kiểu gì? Nếu không… nghỉ việc cho xong.” Tần Đại Hữu thở dài nói.

Tôi đưa tay sờ năm trăm nhân dân tệ Chu Thuận cho trong túi, sau đó cười khổ nói: “Nghỉ việc kiểu gì bây giờ? Không nói tới việc không tìm được công việc khác, tôi còn cầm tiền anh Chu, biết ăn nói với người ta thế nào.”

“Chuyện đúng là có hơi kỳ lạ, nhưng tôi cũng không xảy ra chuyện gì. Trước mắt là cứ tiếp tục làm việc đi đã.” Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn không nhịn được đánh trống lui quân, hơn nữa trong lúc do dự, trong lòng cũng có chút cảm giác rơi vào đường cùng.

Tôi nghĩ ngày mai lúc đi tới Tử Trúc Lâm giao hàng chuyển phát nhanh, tôi sẽ tìm ông Trần hỏi rõ mọi chuyện, làm gì có chuyện một chàng trai như tôi lại đi chịu thua một ông già?

Sau khi nghĩ kỹ đường lui thì tôi cũng không xoắn xuýt nữa, bảo Tần Đại Hữu ăn đồ nướng đi.

Tần Đại Hữu thật sự có hơi sợ hãi, đồ nướng cũng không ăn được bao nhiêu, nhìn dáng vẻ anh ta như vậy tôi cũng nuốt không trôi, cuối cùng hai chúng tôi gọi nhân viên phục vụ nhờ gói đồ ăn thừa lại, xong xuôi hai chúng tôi đứng dậy tính tiền rồi rời đi..

Lúc về đến phòng trọ chúng tôi cũng không nói gì thêm, ai nấy trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Đặt đồ nướng lên bàn, tôi lặng lẽ rút một điếu thuốc ra ngồi bên giường, vừa hút vừa nghĩ chuyện kỳ quái xảy ra hôm nay.

Hồi xưa lúc làm lính tôi không tin thần quỷ, canh gác cả đêm trên bãi tha ma cũng không hề sợ hãi, bây giờ lại bị chuyện này làm cho trong lòng có chút sợ hãi.

Nói thật cho tới giờ tôi vẫn không tin chuyện có ma quỷ, vẫn nghĩ rằng đây là trò chơi khăm của ông Trần, chơi đùa người trẻ tuổi như tôi đây. Nhưng nghĩ tới địa chỉ trên đơn chuyển phát nhanh thì tôi cũng không có cách nào giải thích được.

Bị giày vò cả ngày tôi cũng có hơi mệt mỏi, rửa mặt một chút rồi nằm trên giường, không được bao lâu đã ngủ mất.



Tôi không nhớ rõ mình ngủ được bao lâu, nhưng trong lúc mơ màng nghe được ngoài phòng có tiếng bước chân đi lại.

Người đã từng ở trong quân ngũ đều vô cùng cảnh giác, hơi có động tĩnh sẽ ngay lập tức bị tỉnh giấc.

Tôi mở mắt ra, ngay lập tức cầm điện thoại ở bên cạnh lên nhìn đồng hồ, phát hiện đã là một giờ sáng, mà tiếng bước chân chậm chậm bên ngoài vẫn liên tục vang lên

Tôi giật mình một cái, cả người bật dậy khỏi giường.

Phòng trọ là nhà trệt, thêm một phòng nhỏ phía sau nữa thì tổng cổng có ba phòng tất cả.

Một phòng là tôi ở, còn một phòng là Tần Đại Hữu ở sát vách, phòng cuối cùng là nơi nấu cơm và tắm rửa. Ngoài ra, trong căn nhà này không có ai khác.

Thùng thùng!

Cũng đúng lúc đó, trên cửa sổ đột nhiên truyền đến hai tiếng gõ cửa.

Tôi đột nhiên quay đầu, sự nghi ngờ với Tần Đại Hữu hoàn toàn không còn nữa, mắt tôi nhìn chằm chằm cửa kính, nhưng trên cửa kính cũng không có gì.

Ngay lúc tôi sắp không nhịn được dời ánh mắt đi, cạch một tiếng, một gương mặt đầy máu, ngũ quan vô cùng vặn vẹo dán thật chặt lên cửa sổ.

Ánh trăng ngoài phòng chiếu rọi trên gương mặt đầy máu tươi kia, khiến gương mặt vặn vẹo kia càng thêm đâm thẳng vào thần kinh của tôi.

“Ha ha ha.”

Gương mặt quỷ kia phát ra tiếng cười khiến người ta khiếp sợ, đôi mắt màu đen trừng trừng nhìn tôi, cộng thêm khoé miệng phát ra tiếng cười như là đang cười nhạo, khinh thường sự tồn tại của tôi.

“Đệch mẹ nó.”

Trong lòng tôi căng thẳng muốn chết, cho dù như thế tôi vẫn ở trên giường nhìn về phía cửa sổ.

Tôi dùng hết sức cầm cái gối nện thẳng lên cửa sổ, gương mặt quỷ kia ngay lúc cái gối còn chưa đập vào cửa kính đã theo bản năng rụt đầu về.

Thấy cảnh này thì trong lòng tôi lặng lẽ thở dài một hơi, ít nhất một động tác đơn giản này có thể chứng minh, chủ nhân gương mặt quỷ kia có lẽ là người.

Nếu chủ nhân gương mặt kia không phải người, sẽ biết sợ một cái cái gối không chạm được đến mình sao?

Nghĩ đến đây, khỏi phải nói tôi tức giận đến mức nào, tôi nghiến răng ken két nhanh chóng nhảy xuống giường, cũng không quan tâm quần áo, co cẳng đuổi theo ra bên ngoài.

Chờ lúc tôi kéo cửa ra, đúng lúc nhờ ánh trăng nhìn thấy một bóng đen “vút” một cái biến mất không dấu vết đầu góc tường.

Tôi thấy con rùa con đó có lẽ đã leo tường chạy, nếu không không thể nào ngây người một cái đã biến mất không thấy tăm hơi như thế.

Tôi nhấc chân chuẩn bị đuổi theo, chỉ là đưa chân ra rồi sau đó không chạm chân xuống đất, mà là lơ lửng giữa không trung.

Trước cửa, dưới chân của tôi, một gói hàng khiến tôi cảm giác vô cùng quen thuộc lẳng lặng đặt ở đó, không chỉ như thế, trên gói hàng còn có một tờ giấy trắng rất bình thường.

Ngẩng đầu liếc nhìn đầu tường trong sân, nghĩ đến con rùa con kia bây giờ chắc đã biến mất không tăm hơi gì, đuổi theo chỉ tổ tốn sức mà thôi.

Nội dung của tờ giấy lập tức đập vào mắt tôi.

“Gói hàng chuyển phát nhanh này anh chắc chắn phải gửi đi, nếu không thì cái chết đang chờ anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play