Sau một hồi sững sờ, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Khi tôi hỏi Ngũ Nương, tôi nói rằng người phụ nữ mặc sườn xám là ma, nhưng Ngũ Nương không phủ nhận, điều đó có nghĩa là người phụ nữ mặc sườn xám thực sự là ma. Nhưng bây giờ trong cơ thể tôi lại không có linh hồn, nói một cách dễ hiểu thì tôi là một cái xác không hồn. Thế nên, ma nữ sườn xám tìm đến tôi e là vì muốn nhập vào người tôi.

Trong cơ thể tôi không có linh hồn, có lẽ là lựa chọn tốt nhất của ma nữ sườn xám.

Còn về việc trong tiểu khu Tử Trúc Lâm rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì thì Ngũ Nương rõ ràng không muốn nói cho tôi biết, nhưng dù nói thế nào thì trong tiểu khu Tử Trúc Lâm chắc chắn có bí mật gì đó.

Nghĩ đến lời ma nữ sườn xám nói, tôi bước vào tiểu khu Tử Trúc Lâm vào lúc nửa đêm nên có bị cô ta đoạt xác thì cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn xuống phía dưới chân của Ngũ Nương.

Hoàn toàn trống không, rất giống với tình trạng hiện tại của tôi, dưới chân cô ta không có bóng.

Cũng có nghĩa là, Ngũ Nương hoặc là ma, hoặc là giống như tôi, là người đã mất linh hồn.

Cô ta là ma, vậy cô ta có hại tôi không, tôi cũng không rõ. Nếu như muốn hại tôi vậy tại sao cô ta lại lần nữa không ra tay, tôi không tin là cô ta không có khả năng đó, hơn nữa bây giờ tôi là người không có linh hồn, đối với việc chiếm xác mà nói thì có lẽ tôi là đối tượng thích hợp nhất, nhưng Ngũ Nương lại hoàn toàn thờ ơ.

Nhớ lại mấy lần trước gặp Ngũ Nương, Ngũ Nương hình như đều liên tục không ra tay với tôi, bây giờ lại còn cứu và để tôi đi.

Cô ta thật sự không có ý định hại tôi, hay là còn có mục đích khác.

Nhìn thấy Ngũ Nương đang cầm quạt giấy dầu không hề cử động, tôi cẩn thận từ tốn hỏi: "Ma nữ sườn xám lúc nãy muốn chiếm cơ thể tôi, vậy cô không muốn sao?"

Chiếc quạt giấy dầu bỗng bất ngờ bị Ngũ Nương xếp lại. Nhan sắc của Ngũ Nương quả thực có thể dùng từ tuyệt mỹ để hình dung. So với ma nữ sườn xám kia, thì kém quyến rũ hơn nhưng lại có vẻ đẹp lạnh lùng hơn nhiều, chỉ là bây giờ cô ta lại lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Đôi mắt ấy bỗng ánh lên sự lạnh lẽo, như thể tôi đã chạm vào giới hạn cuối cùng của cô ta vậy.

Nhìn thấy cảnh này, tôi bị dọa sợ đến mức lùi lại mấy bước.



Một lúc lâu sau, Ngũ Nương mới xoè quạt giấy dầu ra, một lần nữa che mặt lại: "Trước đây tôi đã nói với cậu rồi, tất cả mọi người đều có thể hại cậu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cậu."

"Đã gần mười hai giờ rồi, cậu mau đi đi. Sau mười hai giờ cậu có muốn đi cũng không đi được, tới lúc đó ngay cả tôi cũng không cứu nổi cậu đâu."

Tôi liếc mắt nhìn Ngũ Nương, nghiến răng nghiến lợi quay người, khom lưng, chui xuống dưới rào chắn đi ra ngoài, khi tôi vừa ra khỏi Tử Trúc Lâm, bỗng nhiên có một luồng âm khí thổi tới, cả người tôi run lên, lập tức quay đầu nhìn lại.

Trong Tử Trúc Lâm yên lặng như tờ, không còn thấy bóng dáng của Ngũ Nương nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, cho đến bây giờ mới cảm thấy cơ thể là của chính mình.

Nhìn sâu vào Tử Trúc Lâm, tôi thấy rằng nơi này chắc chắn phải có một bí mật gì đó rất lớn, hơn nữa còn là bí mật không thể để cho người khác biết.

Tôi quyết định dù thế nào cũng phải làm sáng tỏ rốt cuộc phía sau Tử Trúc Lâm đang ẩn giấu điều gì.

Khi tôi rời khỏi Tử Trúc Lâm, ông Lưu trong phòng bảo vệ vẫn đang ngủ say, những động tĩnh vừa rồi dường như hoàn toàn không hề quấy rầy gì đến ông Lưu.

Tôi thầm nghĩ may mà ông Lưu đãng tai lại ngủ say như chết, chứ nếu mà nhìn thấy cảnh đó thì nói không chừng sẽ bị dọa đến mức biến thành bộ dạng gì rồi.

Tôi không ở lại ngoài cổng nữa mà vội vàng đi về hướng nhà Phương Tưởng.

Không lâu sau khi tôi bước ra ngoài, điện thoại trong túi liền đổ chuông, tôi lấy điện thoại ra xem thì thấy là Phương Tưởng đang gọi đến.

Vừa bắt máy thì giọng nói du côn của Phương Tưởng liền truyền đến: "Ninh Lang, anh chết ở xó xỉnh nào rồi, tôi gọi cho anh nhiều cuộc như vậy tại sao lại không bắt máy?"

Tôi nói trong điện thoại: "Tôi không nghe thấy chuông điện thoại, sao vậy, cậu có chuyện gì à?"

Phương Tưởng nói: "Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với anh rằng tối nay tôi không về, vì trong đội có chút việc gấp cần phải tăng ca."

Sau khi nói qua loa vài cậu với cậu ta xong thì cúp máy, cầm điện thoại lên xem, tôi lập tức sững sờ, trong điện thoại có ít nhất hơn một chục cuộc gọi nhỡ, hơn nữa tất cả đều là của Phương Tưởng gọi đến.



Nhưng vừa nãy ở trong Tử Trúc Lâm, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Để đảm bảo chắc chắn, tôi còn kiểm tra xem nhạc chuông của điện thoại đã bật hay chưa, sau khi thấy đã bật rồi thì lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, những việc kỳ quái đã xảy đến với tôi nhiều vô số kể, chuyện này chẳng là cái thá gì cả.

Cất điện thoại vào túi, tôi cúi đầu rồi quay về nhà của Phương Tưởng.

Trở lại căn phòng thì thấy Phương Tưởng quả nhiên là không ở đó, cậu ta không ở đây cũng tốt, có rất nhiều chuyện tôi cũng khó mà giải thích với cậu ta.

Hôm nay cũng coi như là một ngày cực nhọc rồi, nằm trên giường không bao lâu thì tôi liền ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, tắm rửa sạch sẽ rồi bắt taxi đến công ty cho thuê xe lớn nhất trong thành phố.

Mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện nhưng tôi vẫn không quên việc chính. Tôi định thuê một chiếc xe xịn, tối nay sẽ bắt đầu theo dõi Chu Thuận, xem thử rốt cuộc đằng sau anh ta cất giấu bí mật gì mà không thể cho người khác biết.

Khi tôi đến công ty cho thuê, liền có chuyên viên ra đón tiếp tôi, hỏi tôi về giá xe mà tôi muốn thuê.

Trên người tôi không có nhiều tiền, gom hết lại cũng chỉ hơn một nghìn tệ, thế là tôi nói với anh ta rằng muốn thuê một chiếc xe rẻ một chút.

Sau một hồi xem xét, cuối cùng tôi quyết định thuê chiếc Volkswagen Jetta. Lý do chính để thuê chiếc xe này là tại vì nó rẻ, chỉ năm mươi tệ một ngày. Ngoài ra, chiếc xe này còn rất phổ thông, thuộc nhóm xe khi đặt trong một đống xe hơi thì chắc chắn sẽ không thu hút sự chú ý.

Khi làm thủ tục, tôi trả luôn năm trăm tệ và thuê trong mười ngày.

Tôi có bằng lái xe. Khi xuất ngũ thì bộ đội cũng có lợi, được học lái xe miễn phí. Sau khi thi sát hạch lái xe, tôi còn lái một chiếc xe tải trong vài ngày, cũng coi như là có kinh nghiệm, có bằng cấp.

Sau khi làm xong thủ tục, tôi lái chiếc Volkswagen Jetta đến bưu cục chuyển phát nhanh gần đó, bây giờ chỉ mới hơn mười hai giờ trưa, thời gian vẫn còn quá sớm. Tôi không định đi đến nhà Phương Tưởng, ngộ nhỡ đụng phải Phương Tưởng thì cũng khó nói chuyện, bèn dứt khoát tìm một quán cà phê internet gần bưu cục chuyển phát nhanh và đi vào đó xem phim.

Tôi vẫn xem bộ phim đã xem lần trước, việc xem nó liên tiếp khiến tôi hứng thú hơn.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên tôi bị ai đó đập vào vai hai cái, tôi tháo tai nghe ra và quay đầu nhìn lại thì thấy đó là một ông cụ mặc đồ nhân viên dọn vệ sinh, mặt mày râu ria. Ông cụ trông có vẻ đã lớn tuổi, đang khom lưng và mỉm cười với tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play