Tôi hút xong cả một bao thuốc, tàn thuốc rải đầy dưới chân tôi.

Điện thoại bị tôi chơi đến cạn pin, may là ở bên cạnh có ổ điện, có thể sạc pin điện thoại ngay lập tức. Ngoại trừ điện thoại, tôi không tìm thấy công cụ nào có thể xoa dịu tinh thần mình nữa, chỉ có chơi điện thoại mới có thể làm cho tinh thần tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhìn đồng hồ trên màn hình, không ngờ đã đến mười hai giờ, cả người tôi giống như bị điện giật, cả người căng ra, hai mắt không ngừng nhìn bốn phía, sợ một khuôn mặt quỷ đột nhiên hiện ra giống như lần trước.

Từng giờ từng phút trôi qua, tôi nắm điện thoại thật chặt trong tay, phía sau lưng có chút dinh dính, tôi duỗi tay ra chạm vào, phát hiện sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, mở điện thoại di động lên một lần nữa, phát hiện ra một tiếng nữa đã trôi qua rồi.

Mà tôi ở đây vẫn gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi sao? Di nguyện của ông Trần đã được thực hiện xong xuôi rồi?

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trăng đã lên cao, soi sáng cả một vùng, ngoại trừ tiếng ve sầu thì bên ngoài cũng không có thêm động tĩnh gì nữa.

Tôi lắc đầu cười khổ, phát hiện ra dạo này bản thân tôi cứ luôn nghi thần nghi quỷ, mà có lẽ chuyện cũng không đến mức bết bát như tôi nghĩ.

Nghĩ đến đây, thần kinh đang căng cứng theo bản năng cũng thư giãn hơn một chút.

Nhưng mà ngay lúc này, điện thoại tôi đang cầm trong tay đột nhiên vang lên.

Tôi giật nảy mình, thiếu chút nữa ném văng di động ra ngoài.

Lấy lại tinh thần, tôi lập tức cúi đầu nhìn điện thoại, có người gọi điện thoại cho tôi, tuy là số điện thoại nội địa, nhưng số lại rất lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ.



Tôi nghĩ có thể là điện thoại quấy rối, nghĩ rằng chắc chuông reo một lúc rồi sẽ ngừng, dù sao thì điện thoại quấy rầy đều là như vậy.

Tôi cảm giác hơi không bình thường khi điện thoại cứ đổ chuông mãi, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Do dự mãi một lúc, tôi ấn nghe cuộc gọi rồi áp di động lên tai, không nói gì, mà chỉ lẳng lặng nghe động tĩnh ở đầu dây bên kia.

Người bên kia cũng không nói gì, hoàn toàn yên lặng, tôi cau mày nghe một lúc, cũng không vội nói gì.

Qua khoảng nửa phút, tôi không nghe thấy ai nói gì, ngay lúc tôi định đưa điện thoại ra khỏi tai, tôi đột nhiên nghe được từng đoạn âm thanh thưa thớt truyền ra từ trong điện thoại.

Tôi cau mày dán điện thoại thật chặt bên tai, muốn nghe xem có động tĩnh gì không.

“A!”

Bỗng nhiên có một tiếng hét tê tâm liệt phế truyền ra từ trong điện thoại, bởi vì tôi vẫn muốn nghe động tĩnh nên nghe vô cùng chăm chú. Nhưng sau đó bị tiếng hét chói tai kia làm cho giật mình, tôi ném thẳng điện thoại đi, cả người bị kích động, lỗ tai đến bây giờ vẫn còn truyền đến tiếng vang “ong ong”.

“Mẹ nó điên à!” Tôi xoa xoa lỗ tai, hướng về phía điện thoại hét to, trong lòng cố gắng kiềm chế sự tức giận.

Vừa định nghe xem có chuyện gì xảy ra, ai ngờ đối diện lại truyền đến một tiếng rít lên.

Ông đây không bị dọa đứng tim chết thì cũng mẹ nó bị sự ngu xuẩn này làm cho điếc.

Ngay lúc tôi định tiếp tục há miệng ra mắng, thì đột nhiên nghe được tiếng cười âm lãnh truyền đến từng đợt trong điện thoại.



Hê hê hê. . . tiếng cười tôi nghe thấy giống như là gió âm thổi mạnh, làm cho cả người đều không thoải mái.

Tôi cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, tiếng rít gào kia tôi có thể phân biệt được là nam hay nữ, tiếng rít gào kia rõ là tiếng hét chói tai của phụ nữ, mà bây giờ là một tràng cười của đàn ông.

Cau mày ngẫm nghĩ một lát, tôi lại cầm điện thoại lên, ngay lúc tôi không nhịn được định lên tiếng nói chuyện thì trong điện thoại lại đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh khàn khàn khó nghe.

“Không muốn chết thì mở cửa ra một chút đi xem nào…”

Không chờ tôi nói chuyện, đầu dây bên kia đã không còn bất kỳ âm thanh nào, tiếng tút tút rõ ràng cho biết đầu dây bên kia đã cúp máy.

Trong lòng giật mình một chút, tôi vẫn có chút không hiểu ý của người đầu dây bên kia định nói gì, nhanh chóng lấy điện thoại ra tìm số điện thoại vừa gọi đến, sau đó gọi lại để hỏi người bên kia rốt cuộc muốn gì.

Thế nhưng điều làm tôi kinh ngạc chính là trong ghi chép cuộc gọi của điện thoại di động của tôi vậy mà hoàn toàn không có số điện thoại kia.

Tôi không thể tin được tìm toàn bộ điện thoại, hoàn toàn không phát hiện ra dấu vết của số điện thoại kia, ghi chép trò chuyện gần nhất cũng chỉ có cuộc gọi của Chu Thuận gọi cho tôi, thời gian là trưa hôm nay!

Tôi để điện thoại di động xuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ chuyện gì xảy ra vậy.

Sau khi tôi nghe điện thoại, đối phương chỉ nói một câu.

“Không muốn chết thì mở cửa ra đi xem nào…”

Mở cửa… cả người tôi run lên, lập tức đứng dậy đi nhanh đến trước cửa phòng, sau đó mở cửa phòng ra rồi nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài vẫn gió êm sóng lặng như cũ, ngay cả tiếng ve sầu kêu cũng nhỏ đi rất nhiều, ngay lúc tôi không nhịn được mà lẩm bẩm trong lòng, thì đột nhiên nhìn đến trước cửa, ở bên cạnh chân đã có một cái gói nhỏ xuất hiện từ khi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play