Phía bên kia đường là nhà hàng bình, cả ba người đều bước lên tầng hai của nhà hàng chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhìn qua cửa sổ thì bên kia là tiệm thuốc Tề Nhân. Thôi Tấn Huy vẫn việc chọn thực đơn cậu ta gọi vẻn vẹn có ba món là những món rẻ tiền nhất trong thực đơn. Yến tiểu Bắc thấy lạ bèn hỏi:

"Làm sao vậy? Cậu gọi ba món sao mà đủ ăn?"

Thôi Tấn Huy trả lời:

"Bây giờ tôi và chị đều ăn chực của cậu, ngay cả cậu cũng không tìm được việc làm, nên tiền cũng phải tiêu tiết kiệm một chút!"

Ngay lập tức Yến tiểu Bắc muốn thừa nhận trong tài khoản của mình có một trăm vạn tệ và việc ăn uống này không phải là vấn đề gì to tát. Nhưng anh cố kìm lại dù sao thì tiết kiệm cũng không phải là chuyện gì xấu!

"Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách. Ba người chúng ta nhất định phải có một người tìm được việc."

Lâm Nhã Hồng vừa nói trong lòng vừa lo lắng. Thôi Tấn Huy cũng nổi giận nói thêm:

"Bà nó chứ, đều là mắt chó nhìn người dưới. Tôi mà có tiền thì tôi nhất định sẽ mở một cửa tiệm của riêng mình, đến lúc đó xem ai còn dám khinh thường chúng ta nữa!"

Lâm Nhã Hồng tán thành lời nói của Thôi Tấn Huy:

"Đúng vậy, nếu như chúng ta mà có cửa tiệm cho riêng mình thì sẽ không cần phải tức giận như bây giờ."

Yến tiểu Bắc nhìn về phía hiệu thuốc Tề Nhân ở phía đối diện, đột nhiên mở miệng hỏi:

"Nếu mở một hiệu thuốc như vậy thì cần phải có bao nhiêu tiền?"

Hai người sử sốt, đồng thời nhìn về phía hiệu thuốc đối diện. Lâm Nhã Hồng lên tiếng trả lời:

"Với một hiệu thuốc quy mô tương tự như thế kia thì cần phải có năm mươi vạn tệ. Hơn nữa muốn mở hiệu thuốc cũng phải có chứng chỉ dược sĩ, mà không phải dược sĩ nào cũng đủ tư cách mở hiệu thuốc!"

"Lại còn cần chứng chỉ gì nữa?"

Nghe đến cần phải có chứng chỉ thì Yến tiểu Bắc lạnh lòng, tại sao muốn làm gì đều phải có chứng chỉ như vậy chứ. Thôi Tấn Huy lên tiếng hỏi:

"Không phải chị tốt nghiệp ngành dược của đại học y dược cổ truyền đấy sao?"

Lâm Nhã Hồng cười khổ giải thích:

"Tôi mới tốt nghiệp còn chưa đầy nửa năm, không đủ điều kiện để xin chứng chỉ dược sĩ!"

"Sao chị không tìm đến đàn anh đàn chị khóa trên của chị mời bọn họ hợp tác, vậy là được rồi!"

Thôi Tấn Huy chỉ buột miệng nói mà không hề suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Nghe xong hai mắt Lâm Nhã Hồng loé sáng và reo lên:



"Đúng vậy, tại sao chúng ta lại không tìm cộng sự?"

Nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó vẻ mặt của chị ta lại trở nên mờ mịt:

"Nhưng, cũng cần ít nhất 50 vạn bây giờ kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Yến tiểu Bắc vẫn chăm chú lắng nghe, mặc dù không hiểu mới chuyển về thủ tục hành chính cho lắm nhưng nghe khi nghe xong anh cũng dần sáng tỏ. Theo như lời hai người đó nói thì chỉ cần có tiền là có thể mở được một hiệu thuốc.

"Tôi có!"

Thêm một lần nữa Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng trợn tròn mắt, cả hai đều nhìn Yến Tiểu Bắc bằng ánh mắt khó tin.

"Người anh em, năm mươi vạn tệ đấy, không phải là mấy chục tệ đâu, cậu chắc chắn là cậu có chứ?"

Thôi Tấn Huy nhìn Yến Tiểu Bắc cho rằng cậu ấy đang nói mơ và ngập ngừng hỏi. Yến Tiểu Bắc sẽ cười trả lời:

"Thật sự là tôi có, ngày đầu tiên đến huyện thành Chiêu Bắc tôi đã chữa khỏi bệnh cho con gái của một ông chủ lớn và ông ấy đã cho tôi một trăm vạn tệ."

"Một trăm vạn tệ?"

Cả hai người nghe xong lại càng khiếp sợ hơn, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.

"Đúng vậy! Tiểu Bắc có y thuật tốt như vậy, làm sao lại không có khả năng kiếm được tiền cơ chứ!"

Lâm Nhã Hồng nói bằng giọng phấn khích. Thôi Tấn Huy không thể tin nổi vào tai mình mà lên tiếng dồn dập hỏi:

"Tiểu Bắc, chuyện này là thật sao? Cậu có nằm mơ nói mướn không đấy?"

Yến tiểu Bắc lấy thẻ ngân hàng ra đặt lên bàn rồi nói:

"Tất cả đều ở trong thẻ này!"

Thôi Tấn Huy nhìn thẻ ngân hàng và ngạc nhiên nói:

"Ông chủ lớn này thật tốt bụng, thật hào phóng.."

Yến tiểu Bắc nói:

"Tôi không biết mở hiệu thuốc cần phải làm những gì, nếu muốn mở cửa hiệu thì hai người tự xử lý đi."

Thôi Tấn Huy nói không chút do dự:



Được chuyện này không có gì là khó khăn cả, chỉ cần có tiền mọi chuyện đều trở nên dễ dàng xử lý! "

Lâm Nhã Hồng do dự hỏi lại lần nữa:

" Tiểu Bắc, cậu thật sự định mở hiệu thuốc sao? "

" Đương nhiên, vì bọn họ không để chúng ta vào mắt, chúng ta tự mở cửa hàng không cần phải xem sắc mặt của họ nữa. "

Yến Tiểu Bắc quả quyết nói! Lúc này Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng càng trở nên phấn khích, nếu bọn họ thật sự có thể một mở một hiệu thuốc thì sau này họ cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác để sống nữa. Ba người vừa ăn vừa lên kế hoạch chi tiết cho việc mở hiệu thuốc.

Cha của Thôi Tấn Huy là trưởng phòng công thương thị trấn Hà Hoa, có quen biết người trong phòng công thương huyện và chi cục thuế nên việc lo thủ tục Thôi Tấn Huy sẽ đảm nhiệm. Lâm Nhã Hồng phụ trách tìm các vị sư huynh học tỉ đã được cấp chứng chỉ dược sĩ để hợp tác.

Khi cả ba người bàn bạc thảo luận thì Thôi Tấn Huy lấy giấy bút ra ghi chép lại tất cả các câu hỏi xuất hiện trong quá trình bàn bạc. Bất kể bình thường trông cậu giống như ngốc tử nhưng khi làm việc cậu ấy lại rất nghiêm túc. Sau khi ăn uống xong cả ba người ngồi lại ở đây tiếp tục tính toán bàn bạc. Sau khi các vấn đề đã được tính toán xem xét tỉ mỉ thì một bước vô cùng quan trọng đó là tìm địa điểm. Lâm nhã Hồng nói:

" Hiệu thuốc nên được mở ở một nơi đông người qua lại hoặc ở gần bệnh viện. Như vậy sinh ý của hiệu thuốc mới tốt lên được. "

Lâm Nhã Hồng đã học được việc này khi cô còn làm việc ở bệnh viện, và cô cũng là người hiểu rõ việc này nhất. Yến tiểu Bắc sẽ không can thiệp, anh không tiếp xúc với xã hội nhiều nên không có những cái không biết và chỉ có thể im lặng lắng nghe. Tuy nhiên anh cũng thận trọng tiếp thu những gì hai người bọn họ bàn bạc.

" Tôi nhớ cách đây không xa có một cửa tiệm muốn sang nhượng chúng ta đến độ nhìn một chút xem sao. "

Anh nhớ lúc mình bước ra khỏi bệnh viện Khang Nhân, anh thấy một cửa hiệu đối diện với bệnh viện đang treo biển sang nhượng lại cửa hàng. Cửa hàng đó nằm gần với cửa hiệu thuốc Tề Nhân.

" Được rồi, bây giờ chúng ta đến đó xem sao nếu thích hợp chúng ta sẽ thuê lại. "

Nhìn Thôi Tấn Huy lúc này tràn ngập năng lượng, ba người rời khỏi nhà hàng đi đến cửa hàng mà Yến tiểu Bắc nói, cửa hàng đó rộng chừng một trăm hai mươi mét vuông, ban đầu là cửa hàng bán trái cây hoa quả, sinh ý cũng là dựa vào bệnh viện để kinh doanh. Nhưng ông chủ lại không chăm chỉ làm ăn suốt ngày la cà rượu chè cờ bạc, bà chủ không chịu đựng được đã cãi nhau nên sang nhượng lại cửa hàng và biển hiệu này đã được treo ở đây mấy ngày rồi.

Khi chuyển nhượng phí sang nhượng hết mười vạn tệ, tiền thuê mặt bằng mười tám vạn tệ một năm. Ông chủ đã gọi người chủ chân chính đến, Thôi Tấn Huy đàm phán mất nửa ngày cuối cùng cũng giải quyết xong với phí chuyển nhượng là chín vạn tệ. Sau khi thủ tục sang nhượng, hợp đồng thuê được ký kết thì cửa hàng này đã chính thức là của bọn họ. Lúc này Thôi Tấn Huy đã suy nghĩ sắp xếp cửa hàng đâu ra đấy rồi. Làm xong mọi việc ai nấy đều mệt mỏi nhưng tinh thần lại không mệt mỏi. Cả ba người nhìn cửa hàng, Thôi Tấn Huy phấn khởi nói.

" Tốt quá rồi, chúng ta đã có cửa tiệm riêng của chúng ta rồi! "

Lâm Nhã Hồng nói:

" Đây là cửa hàng của Yến tiểu Bắc, tôi và cậu chỉ là người làm công mà thôi. "

Yến tiểu Bắc phản bác:

" Không, đây là cửa hàng của cả ba chúng ta, tôi không biết mở cửa hàng tất cả là đều do hai người. "

Anh vò đầu bứt tai định nói gì đó nhưng không biết phải diễn tả như thế nào. Thôi Tấn Huy ngạc nhiên hỏi lại:

" Ý của cậu muốn nói là cửa hàng này chúng tôi cũng đều có phần phải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play