Những ngày sau đó, Yến Tiểu Bắc sống thoải mái hơn. Tiếng tăm của anh ở trong làng ai ai đều biết đến, không ai còn nghi ngờ anh không biết chữa bệnh. Hơn nữa, dân làng cũng tin những rằng lão nhân khùng đã nhận nuôi anh thực sự là một cao nhân về y học.

Trước đây, hễ ai bị sốt, cảm lạnh đều phải đến phòng thuốc duy nhất thôn lấy mấy viên thuốc cảm cúm. Sau khi biết Yến Tiểu Bắc có thể chữa khỏi bệnh, thì mọi người chỉ cần có chút đau đầu sổ mũi đều tìm đến anh. Yến Tiểu Bắc vẫn vui vẻ khám sau đó hoặc là châm cứu hoặc anh đi hái một số loại thảo dược thông thường từ vùng núi gần làng, sắc lấy nước và uống, cả hai cách đều có và kết quả ngay lập tức.

Đặc biệt là phí chữa trị của Yến Tiểu Bắc không bắt buộc như Hạ Đức Tư, có một vài người thực sự khó khăn, anh chỉ tính phí bằng một quả trứng cho một lần khám bệnh. Kết quả, Hạ Đức Tư cả ngày trông nom phòng thuốc hầu như không có ai ra vào cửa. Sự oán hận trong lòng ông ta đối với Yến Tiểu Bắc ngày một sâu sắc hơn.

Thời gian thấm thoát thoi đưa thoáng cái đã hết tháng tám, cũng là lúc học sinh khai giảng năm học mới. Gia đình Miêu Cẩn Hoa đáng ra phải hạnh phúc vui vẻ vì tiểu Nhiên thi đậu cao trung thì mấy ngày nay lại buồn bực không thôi. Hôm nay là ngày đầu tiên học sinh trường cao trung của thị trấn nhập học, Thôi Yên Nhiên như thường lệ sáng sớm thức dậy mở cửa, đeo giỏ vào lưng và chuẩn bị ra ngoài cắt cỏ.

"Em gái nhỏ mới sớm vậy đã đi làm gì vậy?"

Giọng nói vui vẻ của Yến Tiểu Bắc vang lên từ phía gốc cây ngô đồng. Tiểu Nhiên nhìn lên và thấy trên tay anh cầm một túi giấy, đang sải bước về phía mình. Tiểu Nhiên nặn ra một nụ cười và chào hỏi:

"Anh Tiểu Bắc."

Yến Tiểu Bắc đi tới, cúi đầu nhìn Tiểu Nhiên, thấy vẻ mặt em ấy rất ảm đạm khó coi, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt còn ướt nhẹp vì nước mắt, chứng tỏ em ấy vừa mới khóc xong.

"Ai đã bắt nạt em?"

Anh hỏi trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, rồi dáo dác nhìn xung quanh. Thôi Yên Nhiên cúi đầu lí nhí trả lời:

"Anh Tiểu Bắc không có ai bắt nạt em cả, anh hãy vào nhà đợi em cắt đầy gùi cỏ rồi về. Em cũng sẽ cắt thêm một ít bông cải khi trở về."

Yến Tiểu Bắc đưa tay túm lại gùi và nói:

"Hôm nay không phải là ngày đến trường đăng ký đi học sao? Em không đi đăng ký mà còn cắt cỏ gì nữa? Mau đi rửa mặt thay quần áo chuẩn bị đồ đạc, anh sẽ đưa em đến thị trấn đăng ký học."

Thôi Yên Nhiên buồn bã nói:

"Anh Tiểu Bắc em không muốn đi học nữa."

"Em làm sao lại không đi học nữa? Em là niềm hy vọng của gia đình, phải khó khăn lắm em mới thi đỗ, tại sao em lại nói không muốn đi học nữa?"

"Như anh cũng thấy đấy, nhà nghèo đến mức không có nổi tiền đóng học phí cho em.."

Yến Tiểu Bắc nở nụ cười như mùa thu tỏa nắng, rồi giơ bọc giấy trong tay lên lắc lư trước mặt tiểu Nhiên:

"Anh có tiền, em gái nhỏ, sau này em sẽ chỉ quan tâm đến việc học, còn chuyện học phí đã có anh trai Tiểu Bắc lo lắng cho em rồi."



Sau đó, Yến Tiểu Bắc mở bọc giấy ra, để lộ một bọc tiền một trăm tệ dày cộp bên trong. Anh đem hết ba vạn tệ mà Thôi Vượng Tài đã đưa, trong khoảng thời gian này anh cũng thu thêm được vài trăm tệ tiền lẻ khi khám bệnh cho dân làng, cũng để toàn bộ trong đó.

"Anh Tiểu Bắc, anh.. tại sao anh lại có nhiều tiền như vậy?"

Đôi mắt Thôi Yên Nhiên sáng rực lên, nghi ngờ hỏi:

"Anh kiếm được. Em mau đi chuẩn bị đi. Anh sẽ đưa em đến thị trấn."

Yến Tiểu Bắc vui vẻ nói. Vẻ thiếu hạnh phúc của Thôi Yên Nhiên vừa rồi nhanh chóng biến mất cô nhóc ngập ngừng nói:

"Nhưng đó là số tiền anh kiếm được, em.. và.. và.. anh Tiểu Bắc, giấy báo của em.."

Yến Tiểu Bắc đưa tay xoa đầu cô nhẹ nhàng nói:

"Giấy báo nhập học của em là anh đã cất giữ."

Nói xong, anh cẩn thận lấy ra tờ thông báo trên tay và đưa cho Thôi Yên Nhiên, Thôi Yên Nhiên nhận lấy, nhìn một cái, giọng lạc đi rưng rưng hỏi: "Anh Tiểu Bắc, sao anh lại có thể có được nó chứ?"

"Ngày hôm đó em vứt đi, anh đã nhặt mang về cất giữ cẩn thận cho em, anh làm sao có thể để em gái nhỏ không được đi học cao trung chứ?"

Thôi Yên Nhiên trong lòng mừng rỡ một hồi, cô bé vừa cười vừa khóc không nói lên lời, nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn Yến Tiểu Bắc, thật lâu sau em ấy mới cười "khì khì" và nói:

"Cảm ơn anh Tiểu Bắc."

Tiếng cười này làm cho Yến Tiểu Bắc ngẩn người, nhưng anh vẫn duy trì bình tĩnh mà nói:

"Em gái ngốc nghếch, không phải khách sáo với anh như vậy, mau đi chuẩn bị đi anh đưa em đến trường."

"Này.."

Có thể bay lên đầu cành thành Phượng hoàng thì chẳng ai ngốc gì mà ở lại làm Sơn tước cả? Ước mơ của Thôi Yên Nhiên là đi học cao trung, thi vào đại học, và sau đó rời khỏi thung lũng nghèo nàn này. Em ấy, người đã từng tuyệt vọng, bây giờ có hy vọng được đi học, nên rất khó có thể che giấu niềm vui của mình. Nắm chặt thông báo trong tay Thôi Yên Nhiên quay lại chạy vào nhà, vừa chạy vừa hét lên:

"Ba, mẹ, con có thể đi học rồi.."

Miêu Cẩn Hoa vội vàng đỡ chú Thôi ra ngoài, vừa nhìn thấy đã rơi nước mắt và mỉm cười nhìn Yến Tiểu Bắc đang đứng dưới gốc cây Ngô đồng, họ hiểu chuyện gì đang xảy ra, và trong mắt họ lại trở lên mơ hồ. Miêu Cẩn Hoa làm cho hai anh em mỗi người một tô mì trứng, sau khi ăn xong, hai anh em cùng đến thị trấn Hà Hoa.

Thôi Yên Nhiên mặc bộ quần áo mới mà Yến Tiểu Bắc mua cho lần trước, đây là lần thứ hai Thôi Yên Nhiên mặc bộ quần áo này. Hai người đi bộ rời khỏi thôn khôi khê, dọc theo con đường núi gập ghềnh để đi đến thị trấn. Nếu là Yến Tiểu Bắc đi thì chỉ mất hai tiếng đồng hồ sẽ đến nơi, còn hôm nay thêm cả Thôi Yên Nhiên thì không thể, mặc dù em ấy cũng lớn lên trên núi nhưng dù sao cũng là con gái tự nhiên sẽ không khỏe mạnh như con trai được. Còn về phần Yến Tiểu Bắc lại càng không so sánh được kể từ khi anh tiếp nhận truyền thừa luôn dồi dào khí lực.



Sau ba tiếng đồng cuối cùng hai người cũng đến được thị trấn, Thôi Yên Nhiên từng học sơ trung ở đây nên tương đối quen thuộc với thị trấn Hà Hoa. Khi đưa Thôi Yên Nhiên đến trường cao Trung, Yến Tiểu Bắc đã dẫn em ấy đi đăng ký học, sau khi đóng học phí và phí nội trú xong cũng đã đến trưa rồi. Thôi Yên Nhiên bèn gửi đồ dùng mang theo vào ký túc xá sau đó đi ra nhìn thấy Yến Tiểu Bắc vui vẻ nói với mình:

"Hôm nay anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn một bữa ngon, em xem còn mua thêm gì nữa anh sẽ mua cho em."

Thôi Yên Nhiên nghe anh nói xong có phần dè dặt trả lời:

"Anh Tiểu Bắc, em không thể cái gì cũng tiêu tiền của anh được."

"Anh là anh của em không tiêu tiền của anh thì em tiêu tiền của ai?"

"Tiền của anh để dành cho chị dâu tương lai.."

Yến Tiểu Bắc sửng sốt sau đó nở một nụ cười và trả lời:

"Sau này có chị dâu rồi em cũng vẫn tiêu tiền của anh trai."

Hai người vừa rời khỏi cổng vừa nói chuyện, Yến Tiểu Bắc nhớ gần trường có một cửa tiệm, chỉ cần ra khỏi cổng trường rẽ trái là đến. Trước đây anh cùng dì Miêu Cẩn Hoa và Thôi Yên Nhiên hễ có dịp là đi qua nhìn vào trong, ba người bọn họ chưa bao giờ dám bước vào. Hôm nay Yến Tiểu Bắc trực tiếp đưa em ấy đến đây, đang nhấc chân bước vào thì phát hiện Thôi Yên Nhiên không có ý định đi vào trong bèn quay đầu lại hỏi:

"Sao em không đi vào?"

"Anh.. Ăn cơm ở đây sao?"

Thôi Yên Nhiên vừa nhìn vào cửa tiệm vừa do dự hỏi. Yến Tiểu Bắc gật đầu trả lời:

"Đúng a. Có chuyện gì vậy?"

"Hẳn là rất đắt."

"Sợ gì chứ. Có tiền là phải đưa em đi ăn đồ ngon."

Yến Tiểu Bắc vỗ nhẹ vào túi quần trả lời. Anh mua đồ đạc, đóng học phí vẫn còn dư hơn hai vạn. Đối với anh đây là một số tiền rất lớn, ăn một bữa ăn có lẽ không thấm vào đâu. Thấy Thôi Yên Nhiên vẫn còn lưỡng lự, anh nói:

"Bây giờ em là nữ sinh cao Trung rồi phải biết tự chăm sóc bản thân. Hôm nay mời em đi ăn coi như ăn mừng em nhập học."

Thôi Yên Nhiên khẽ cười một tiếng hai mắt sáng lên gật đầu nói:

"Vâng, vậy mọi thứ đều nghe anh Tiểu Bắc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play