Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 65


2 năm

trướctiếp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 65: Sự tình

Lại không ngờ rằng, bán yêu này lại chính là mẫu thân Kinh Liễu Nhi, nhanh như vậy đã đuổi theo, đồng thời còn bắt Trương Xảo Nhi vào Lưu phủ, tìm được chỗ Kinh Liễu Nhi.

Nàng luôn trốn ở góc tối xem, nếu còn tiếp tục như vậy, Kinh Liễu Nhi sẽ được bán yêu này cứu về.

Nàng bất đắc dĩ, đành chọn cách kinh động tiểu viện quốc sư, dẫn nàng đến chỗ bán yêu.

Cái này, đều phù hợp với mong muốn của nàng.

Tuy nàng luôn cảm thấy trên người Trương Xảo Nhi có chút kỳ lạ, tác phong làm việc của nàng cũng không giống như người cứu thế ôn nhu chính trực.

Nhưng nàng cũng đã nghĩ lại, Trương Xảo Nhi hiện tại tuổi còn quá nhỏ, lại gặp phải tu sĩ cường đại nguy hiểm như quốc sư, dĩ nhiên phải chọn lời mà nói, dù sao cầu sinh cũng là bản năng của mỗi người.

Nàng cũng không trách Trương Xảo Nhi vì mạng sống, mà đem bán yêu cùng Kinh Liễu Nhi còn sống nói ra.

Huống chi, kiếp trước Kinh Liễu Nhi cũng đã trải qua chuyện như vậy, nhưng nàng vẫn chọn tha thứ cho Trương Xảo Nhi, nếu đương sự không có gì đáng nói, nàng cũng không lo nhiều.

Nhưng nàng không nghĩ đến, Kinh Liễu Nhi khi nhìn thấy nương thân gặp chuyện, liền từ sau cây chạy ra, đồng thời khí thế toàn thân đại biến, yêu khí xa lạ mà quen thuộc, dũng động trong không khí.

Đoan Mộc Y Nhân sau khi phát hiện, liền nhớ đến yêu khí này, lại nhớ đến yêu khí của yêu vương phượng hoàng.

Trong lòng nàng kinh hãi không thôi, kiếp trước nàng chỉ là nhân vật râu ria, cư nhiên không biết yêu vương cùng Kinh Liễu Nhi đã sớm quen biết.

Nhưng theo cách vừa rồi yêu vương chiếm lấy thân thể Kinh Liễu Nhi biểu hiện, nói rõ bọn họ đã ký kết khế ước nhân duyên ngàn năm.

Khế ước này ở tu tiên giới, là khế ước nhân duyên cổ xưa bình đẳng nhất.

Nếu có khế ước thì thực lực đôi bên tương xứng, khế ước xúc tiến đôi bên đều có lợi ích từ nhau, hai người hợp lại, cũng vượt xa cùng hợp lực vài lần.

Đây cũng là nguyên nhân mà yêu tộc cùng nhân tộc kết minh, khi đó Kinh Liễu Nhi cùng phượng hoàng thực sự dùng lực lượng đối kháng ma tộc, có hai người các nàng tọa trấn, Hồng Trạch đại lục mới có hy vọng thắng.

Nhưng nếu một bên bỏ mình, thì bên còn lại cũng trọng thương sắp chết, đây cũng là nguyên nhân Kinh Liễu Nhi cùng yêu vương phượng hoàng đồng quy vu tận.

Khi đó người tu tiên giới, trước cảm thấy khế ước này may mắn bao nhiêu thì sau đó lại căm hận bấy nhiêu.

Còn nếu khế ước đôi bên thực lực một yếu một cường, người mạnh hơn sẽ tự chủ động chiếm vị trí chủ đạo, đồng thời bảo hộ giúp đỡ người yếu hơn trưởng thành, nếu người yếu bị thương, thương thế cũng chuyển đến người mạnh hơn.

Thậm chí, nếu người yếu hơn chết, bản thân cường giả cũng sẽ bị trọng thương, cần phải nghi ngơi nhiều năm mới có thể khôi phục.

Nhìn bề ngoài, tình huống này đối với cường giả không công bằng, nhưng thực tế người yếu sẽ phải vĩnh cửu trung trinh với cường giả, tuyệt đối không thể phản bội hay vứt bỏ.

Đây là cầm cố tâm linh, nhưng đối với đại đa số tu sĩ mà nói, vẫn quá khó làm, cho nên khế ước này dần bị người đời quên lãng.

Cho đến khi yêu vương chủ động nhác đến, Kinh Liễu Nhi cũng suy nghĩ vài ngày mới đáp ứng.

Có nhiều tu sĩ mới cũng đã mở sách cổ xem, tìm được tu liệu khế ước này, đồng thời ghi nhớ trong lòng.

Nhưng ai mà nghĩ đến sau đó...

Đoan Mộc Y Nhân lắc đầu, đứng một bên nhìn yêu vương khiển trách quốc sư, cùng lúc đó nàng cảm thấy hả giận, nhưng lại lo lắng tương lai trưởng thành của Kinh Liễu Nhi.

Nàng tính toán chờ nương thân Kinh Liễu Nhi bị giết xong, liền từ chỗ tối đi ra, giết chết quốc sư lấy hảo cảm của Kinh Liễu Nhi, để nàng theo mìn đến tu tiên giới.

Nhưng Kinh Liễu Nhi cùng yêu vương đã ký khế ước nhân duyên, thì không thể được, dù sao hiện tại ma tộc vẫn chưa xâm lấn, yêu tộc cùng nhân tộc vẫn còn như nước với lửa.

Mang theo Kinh Liễu Nhi đã ký khế ước với yêu vương, đến Đoan Mộc gia ở tu tiên giới, sẽ mang đến tai vạ cho goa tộc của mình, cứ vậy nàng đành chọn cách bỏ lại Kinh Liễu Nhi.

Ngược lại, ngoại trừ Kinh Liễu Nhi còn có Trương Xảo Nhi danh chính ngôn thuận là người cứu thế.

Cho nên, nàng lại kiên trì chờ thêm một chút, nhìn Trương Xảo Nhi rời khỏi đám người Kinh Liễu Nhi, chạy ra hậu viện Lưu phủ.

Nàng đang chuẩn bị hiện thân, thì thấy quốc sư cho ám vệ đuổi theo.

Trong lòng nàng có chút nản, quốc sư vừa rồi không phải bị yêu vương đốt hết một nửa rồi sao, còn có gan quay về kiếm chuyện, không lẽ thiên mệnh không thể làm trái?

Vốn nàng đối với suy nghĩ của mình có chút sợ hãi, hiện tại quốc sư bị ngăn lại, chỉ có thể tiếp tục trống trong tối.

Trừ phi quốc sư động thủ với Kinh Liễu Nhi và Trương Xảo Nhi, nếu không nàng cũng không hiện thân.

Nhưng mà, một màn này khiến nàng cảm thấy không hề giống với ký ức.

Kiếp trước, mẫu thân Kinh Liễu Nhi là cặn bã, là nữ nhân Kinh gia một gia tộc tu tiên, 16 tuổi đã là thiên tài tu tiên.

Mặc dù không bằng nữ nhi mình là Kinh Liễu Nhi, thiên tài tiến nhanh nhất cao nhất ngàn năm qua, coi như là người trẻ tuổi nhất trong các gia tộc Vân Song thành.

Sau 16 tuổi, ngoài ý muốn bị Ly Mộc Phần Hỏa quấn thân, hạ sinh Kinh Liễu Nhi cũng chịu ảnh hưởng.

Nhưng là ảnh hưởng cực tốt, vì linh căn của nàng, là mộc linh căn chỉ tồn tại trong truyền thuyết ở tu tiên giới, so với đơn mộc linh căn còn tinh khiết cường đại hơn gấp trăm ngàn lần.

Cho nên đường tu hành của đối phương mới tiến triển cực nhanh, vì trời sinh là người có đại khí vận thuần lương, cho nên con đường tu hành không có tâm ma quấy phá, không chút chướng ngại vượt qua kim đan, nguyên anh, thậm chí là xuất khiếu.

Nếu không có ma tộc xâm lấn, cho Kinh Liễu Nhi thêm trăm năm, nói không chừng có thể đột phá xuất khiếu kỳ, tiến gia tu vi cao hơn.

Nếu không phải hiện tại Kinh Liễu Nhi cùng yêu vương có khế ước nhân duyên, kiếp trước mất sớm, nàng nhất định sẽ coi trọng Kinh Liễu Nhi hơn.

Cứ nghĩ là mẫu thân Kinh Liễu Nhi đã chết, nàng sẽ theo mình đến tu tiên giới, hiện tại đột nhiên phát sinh nhiều chuyện xấu như vậy, mẫu thân Kinh Liễu Nhi vốn đã chết hiện tại vẫn còn sống.

Nàng nheo mắt nhìn á nhân trước mắt, dễ dàng nhìn ra luyện khí tu vi ba tầng của đối phương.

Cái này là đều khác với ký ức, Đoan Mộc Y Nhân đã hoàn toàn luống cuống.

Không lẽ vì nàng trọng sinh, nên thay đổi tiến trình của thế giới này, mới khiến người vốn đã chết lại còn sống?

Nàng tận mắt thấy Kinh Ngạo Tuyết tẩu hỏa nhập ma, quanh người là hơi thở máu me sát khí, cảm giác này giống như khi đối mặt với ma tộc trung giai.

Trong lòng nàng hoảng hốt, từ cổ chí kim, đạo tu nhập ma không ít, nhưng chưa từng có tiền lệ chưa tiếp xúc với ma khí đã biến thành ma tộc.

Nói thực, nhìn thấy mẫu thân Kinh Liễu Nhi bị quốc sư giết chết, trong lòng nàng cũng thở dài một hơi.

Nhìn đến quốc sư nói chuyện với quân vương tương lại, nàng lại hỗn loạn hơn.

Nàng không biết có nên hiện thân hay không, nếu cứ tiếp tục như vậy, vận mệnh theo quỹ tích tốt đẹp chạy, mẫu thân và nương thân Kinh Liễu Nhi đều chết, nàng và Trương Xảo Nhi đều rơi vào tay quốc sư.

Nhưng Tần Diệc Thu là quân vương tương lai, là đại trợ lực cho Kinh Liễu Nhi và Trương Xảo Nhi giết chết quốc sư.

Nếu không có lời nói của nàng, quốc sư cũng không dễ đối phó như vậy, dù sao nàng ở triều đình dưới một người trên vạn người, Kinh Liễu Nhi muốn giết chết nàng, còn phải đối mặt với hàng ngàn binh sĩ phàm nhân.

Nàng càng nghĩ càng rối, thậm chí thấy hối hận vì mình đã nhúng tay vào.

Nhìn thấy quốc sư muốn giết chết Tần Diệc Tư, nàng lại bị mấy thứ lung tung kia quấy phá, liền từ trong bóng tối đi ra.

Nàng dùng uy áp ép lui quốc sư, vốn định kiểm tra Kinh Liễu Nhi, lại vô tình phát hiện Kinh Ngạo Tuyết chưa chết.

Nàng cũng không muốn cứu người này, nhưng nhìn thấy Kinh Liễu Nhi trong mắt đã có hận ý, khuôn mặt nhỏ cũng nổi lên văn lộ yêu tộc.

Nương thân Kinh Liễu Nhi là bán yêu, nàng cũng kế thừa huyết mạch của nương thân mình.

Đây cũng là nguyên nhân yêu vương chọn Kinh Liễu Nhi để minh hôn, vì nàng có một phần tư là yêu tộc.

Tuy kiếp trước là người vô cùng thành công, nhưng trong một ngày phải chịu nhiều kích thích như vậy, thần chí nhỏ của nàng cũng không thể tiếp nhận được, nhìn thấy yêu tính trong người thức tỉnh, sắp biến thành yêu, mọi thứ đều sẽ xong.

Nàng vội đi lên trước, đem đan dược cùng nước linh tuyền đưa cho Kinh Liễu Nhi.

Chờ văn lộ trên mặt nàng rút đi, nàng mới phức tạp nhìn hài tử trước mắt.

Nghe Tần Diệc Thư hỏi, nàng theo bản năng trả lời suy nghĩ ban đầu, sau đó lại có chút sửng sốt.

Tần Diệc Thư cũng có chút sửng sốt giật mình nói: "cái này..."

Thực tế nàng cũng không phải dưỡng mẫu của Kinh Liễu Nhi, vừa rồi nói như vậy, là vì muốn bảo vệ Kinh Liễu Nhi khỏi tay quốc sư mà thôi.

Nhưng nếu tu sĩ trước mắt mạnh hơn quốc sư, muốn đưa Kinh Liễu Nhi đi tu tiên giới, nói thực đây đúng là chuyện tốt.

Bao nhiêu người, mặc dù là quốc quân đương thời cầu cũng không được kỳ ngộ này, cứ vậy đơn giản rơi vào Kinh Liễu Nhi, còn có hài tử Trương Xảo Nhi kia.

Nàng lại nhìn về phía Kinh Liễu Nhi, muốn biết hài tử này nghĩ thế nào.

Kinh Liễu Nhi ngẩn ra, đầu nàng đau dữ dội, quá nhiều tình cảm sâu đậm, khiến nàng không kịp phản ứng.

Nghe lời quốc sư nói, nàng trì độn lắc đầu, kiên định nói: "ta không đi."

Nàng ôm Kinh Ngạo Tuyết, đem đầu nhỏ dựa vào ngực Kinh Ngạo Tuyết, nàng không muốn đi đâu hết.

Vì nàng bị Trương Xảo Nhi hãm hại, mới bị người Lưu phủ bắt đi, nương thân bị quốc sư giết chết.

Vì nàng chỉ biết khóc, cũng không kịp ngăn lại mẫu thân, mẫu thân trong ấn tượng của nàng không gì là không làm được, nàng rất lợi hại, so với nương thân còn lợi hại hơn.

Nhưng mẫu thân, cuối cùng vẫn bị quốc sư một kiếm đâm chết.

Nàng nghĩ: không thể! không thể nào!

Đêm nay thực không yên bình, nàng cũng không chịu được chuyện như vậy, nàng muốn ở bên cạnh chờ mẫu thân và nương thân, nếu các nàng đều chết, nàng cùng bồi các nàng chôn theo.

Nàng cũng không muốn sống nữa.

Ngược lại, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

Nàng nhắm hai mắt lại.

Tần Diệc Thư thấy vậy, ánh mắt lóe lên không đành lòng, nàng nhìn nữ tu cường đại đột nhiên xuất hiện, áy náy nói: "xin lỗi, nếu nàng không muốn theo tiền bối đến tu tiên giới, thì đó nàng không có phúc này."

Đoan Mộc Y Nhân gật đầu, nói đến hôm nay làm thành cục diện hiện tại, cũng có cái sai của nàng.

Kinh Liễu Nhi là hy vọng tương lai, là người có thiên tính hữu nghị, nàng đứng ra cứu sống mẫu thân của nàng, nàng sẽ không đi con đường lạc lối.

Mộc linh căn của nàng vô cùng đặc thù, chỉ cần là nơi có cây cối sinh trưởng thì có thể tu luyện, dù ở nhân gian, cũng có thể...

Nói đến, thì cơ duyên của nàng tồn tại ở đây.

Nghĩ vậy, đột nhiên nàng cảm thấy mình đến nhân gian này có ý nghĩa gì.

Nàng thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Trương Xảo Nhi, cứ nghĩ nàng sẽ chọn ở lại cùng người thân, nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại đột nhiên chạy đến, quỳ trên đất mặt cầu khẩn nói: "tiền bối, vãn bối muốn đi cùng người đến tu tiên giới."

Đoan Mộc Y Nhân nghe vậy thì sửng sốt, nàng cúi đầu nhìn hài tử trước mắt, đáy mắt đối phương tràn đầy mạnh mẽ và khát vọng.

Hèn chi, hài tử tâm tính như vậy, tương lai lại trở thành tu sĩ mạnh mẽ, thậm chí còn trở thành hy vọng của ca tu tiên giới.

Mà thôi, cho dù không có Kinh Liễu Nhi, mang Trương Xảo Nhi về, cũng coi như hoàn thành dự định ban đầu.

Trên người Kinh Liễu Nhi có quá nhiều chuyện xấu, nàng càng tiếp xúc lại càng sợ, vẫn nên trưởng thành tự nhiên đi a.

Còn Trương Xảo Nhi, qua quan sát vừa rồi của nàng, nàng so với Kinh Liễu Nhi thì thông minh hơn, cũng biết nắm lấy kỳ ngộ.

Người như vậy, ở tu tiên giới nguy hiểm, mới có thể đi lâu dài được.

Nàng nghĩ vậy, liền cười nói: "được."

Nàng lấy trong tay áo ra một cái túi, đi đến cạnh Liễu Nhi, đặt lên bàn tay nhỏ bé của nàng nói: "đồ trong này, khi ngươi sáu tuổi sẽ dùng đến, ta biết ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, không thể rời người nhà của mình, vậy đi..."

Nàng nhìn Kinh Liễu Nhi mở mắt ra, nói: "5 năm sau, ta sẽ đích thân quay lại nhân gian đón ngươi, hy vọng ngươi có thể thay đổi chủ ý."

Kinh Liễu Nhi nhìn nàng, âm thanh khàn khàn nói cám ơn.

Trương Xảo Nhi đi lên trước, vẻ mặt bị thống nói: "Liễu Nhi, xin lỗi, trước đó ta không cố ý, hy vọng ngươi có thể...."

Kinh Liễu Nhi không nhìn nàng một cái nói: "Trương Xảo Nhi, lần sau gặp ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi, ngươi đi đi!"

Hiện tại nàng không có thực lực, chỉ có thể tha cho Trương Xảo Nhi tạm thời.

Nàng nghĩ mình trưởng thành, mẫu thân biết được nhất định sẽ vui vẻ, trước kia nàng nói thế nào mình cũng không nghe, vì nàng không hiểu, vì nàng quá ngốc, không nghĩ ra...

Hiện tại nàng đã nghĩ thông, mặc dù nương thân cùng mẫu thân lấy máu đổi, nhưng nương thân có còn Tiểu Hôi ở đây, sẽ không có chuyện gì, mẫu thân vừa rồi được tu sĩ kia cho đan dược, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Nàng dựa vào ngực Kinh Ngạo Tuyết, đã nghe được tiếng tim đập đều đều.

Nàng không muốn nghĩ gì hết, chỉ cần nương thân và mẫu thân sống lại!

Trương Xảo Nhi nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, nàng đã nói xin lỗi rồi, Kinh Liễu Nhi ngay trước mặt nữ tu cũng không nể mặt nàng, còn nói muốn giết nàng.

Ah, chỉ với Kinh Liễu Nhi này...

Nàng hung hăng cắn môi, không muốn thừa nhận, chính mình bị những lời của Kinh Liễu Nhi làm cho tổn thương, đau đến khó chịu.

Nàng quay đầu sợ hãi nhìn nữ tu, sợ đối phương vì lời nói của Kinh Liễu Nhi, mà bất mãn với mình, không mang mình đi tu tiên giới.

Đoan Mộc Y Nhân cũng không nhìn nàng, nàng đến trước mặt quốc sư, quốc sư đối mặt đang khúm núm, cười lạnh nói: "ngươi làm nhiều việc ác, còn cho rằng tán tu minh ở tu tiên giới không biết? bất quá hiện tại tán tu minh ở tu tiên giới đang gặp chuyện, cho nên không đưa người đến đối phó ngươi mà thôi!"

Nàng giơ tay lên, vốn muốn giết chết nữ nhân trước mắt, chấm dứt hậu hoạn.

Nhưng sau đó lại nghĩ đến, để lại một mạng cho nàng thì tốt hơn, dù sao Kinh Liễu Nhi còn phải trưởng thành, có một kẻ uy hiếp còn sống, nhất định sẽ nhớ trong lòng, tu luyện cũng không còn lười biếng.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp