*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lạc Hàn Hy.

Phim trường, Diêm Trường Sinh cùng Hồ Tuấn Tuấn có một cảnh diễn chung.

Là một trợ lý có đủ tư cách kiêm fan sự nghiệp, Dịch Thu đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội chứng kiến diễn xuất của ​​nam thần ở cự ly gần, trong lòng vô cùng phấn khích.

Trước máy quay, trong rừng trúc sâu thẳm, một người đàn ông mặc áo tang trắng đang ngồi đánh đàn trong đình trúc, lông mày rũ xuống, lạnh nhạt mà xa cách ngàn dặm, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng rời đi, thoát khỏi chốn phàm tục.

Giáo chủ Ma giáo mặc một thân hồng y(*) cầm theo một bầu rượu, lặng lẽ đi vào trong đình, cười với người mặc đồ tang: "Sư tôn, đã lâu không gặp."

(*) mặc một bộ đồ đỏ.

Ngón tay người mặc đồ tang tạo ra làn gió sắc như đao, nháy mắt đã cắt đứt hết dây đàn.

Những sợi dây đàn đồng thời đứt gãy, tạo ra một âm thanh tê tâm liệt phế(*), lao vút qua rừng trúc, như muốn đem trúc ở mọi hướng chặt đứt.

(*): đau khổ tột cùng.

Người mặc đồ tang ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn giáo chủ Ma giáo: "Giọng nói của ngươi đã làm vẩn đục tiếng đàn của ta."

"Bảo cầm(*) có tội gì đâu, sao ngài lại làm đến nỗi này." giáo chủ Ma giáo lắc đầu thở dài, "Ngàn sai vạn sai đều là đồ nhi sai, ngài xem, không phải ta đã mang rượu tới để xin lỗi ngài sao?"

(*): ý chỉ cây đàn quý giá.

Dịch Thu ở một bên xem mà muốn che mặt.

Kỹ thuật diễn của Diêm Trường Sinh thì không cần phải bắt bẻ, hình tượng cao nhân đánh đàn trong rừng trúc được miêu tả cực kỳ sinh động, Dịch Thu xem xong còn muốn cầm gậy huỳnh quang đánh CALL cho anh ấy, nam thần chính là nam thần, dù trong đời thường cũng là một đại soái ca, nhưng khi đứng trước ống kính, kỹ năng diễn xuất của anh ấy càng tôn thêm vẻ ngoài thần tiên của anh ấy một tầng quyến rũ!

Vậy mà người cùng anh ấy đối diễn lại là một kẻ ngốc.

Dịch Thu nhìn vẻ mặt nhộn nhạo của Hồ Tuấn Tuấn, cảm thấy tên này không phải diễn một giáo chủ Ma giáo, mà giống như diễn một tú bà thanh lâu hơn.

Quả nhiên, không chỉ có mình hắn nghĩ như vậy.

"Cắt! Hồ Tuấn Tuấn! Kiềm chế một chút! Ánh mắt của cậu có vấn đề à? Cậu tới đây là để dò xét sư tôn của cậu, chứ không phải tới phát tao! Cậu rốt cuộc có làm được không?" Đạo diễn Tưởng tức muốn hộc máu mà nói.

Phát tao? Đạo diễn Tưởng khen hắn!

Hồ Tuấn Tuấn lập tức kích động, vẻ mặt chờ mong mà nhìn đạo diễn Tưởng: "Ta có thể, ta tuyệt đối có thể!"

Vẻ mặt đạo diễnTưởng có chút do dự, cảnh quay này đã được diễn lại bảy tám lần rồi, mà biểu hiện của Hồ Tuấn Tuấn vẫn không được cải thiện chút nào.

Cái tên Hồ Tuấn Tuấn này, lúc cùng người khác đối diễn biểu hiện còn không tệ, có lẽ vì nhân vật là một tên GAY lẳng lơ có bệnh tâm thần, nên hắn diễn đều là bản sắc của hắn, nhưng trong cốt truyện, khi giáo chủ Ma giáo đối đối mặt với sư tôn của mình, cần phải biểu lộ ra một mặt tính cách âm hiểm giảo hoạt ẩn sâu bên trong, hắn lại lập tức nắm giữ không tốt.

Diêm Trường Sinh đã cố gắng để dẫn hắn nhập diễn, nhưng Hồ Tuấn Tuấn lại theo không kịp tiết tấu, nếu chiếu cảnh này ra, dù cho là người xem không hiểu gì về kỹ thuật diễn cũng đều có thể cảm giác được sự chênh lệch kỹ thuật diễn thảm thiết giữa hai người trong cùng một khung hình, giống như là một nghiên cứu sinh tiến sĩ đang bắt nạt một đứa trẻ học mẫu giáo vậy.

Diêm Trường Sinh đang mặc một bộ trang phục cổ trang dày, mang khăn trùm đầu, trong mùa hè nóng nực này cùng một tay mới NG nhiều lần như vậy, vẻ mặt cũng không có một chút thay đổi nào, đạo diễnTưởng sợ hắn sẽ tức giận, nhưng cũng may lúc Diêm Trường Sinh đóng phim vô cùng chuyên nghiệp, rất ít có cảm xúc cá nhân.

Dịch Thu đứng ở một bên nhìn thấy Diêm Trường Sinh đổ mồ hôi, cầm khăn giấy đi đến cẩn thận lau giúp hắn, sợ làm hỏng lớp hóa trang rồi phải làm lại, sau đó đưa nước cho hắn: "Uống chút đi, đừng để bị cảm nắng."

Diêm Trường Sinh nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi: "Có nước Hoắc Hương Chính Khí (*) không?"

(*): một loại thuốc dạng nước trị cảm, có hình minh họa ở dưới.

"Sao vậy, anh bị cảm nắng hả?" Dịch Thu lo lắng hỏi.

"Có chút đau đầu." Diêm Trường Sinh nhắm mắt lại, cau mày nói.

"Tôi nói một tiếng với đạo diễn, quay cảnh tiếp theo trước." Dịch Thu lập tức nói.

"Không cần, quay xong cảnh này đi." Diêm Trường Sinh nói.

Chỉ có hơi khó chịu mà thôi, Diêm Trường Sinh không muốn trì hoãn tiến độ.

Bên kia, Tưởng đạo đã phát cáu xong, giống như đang xách lỗ tai Hồ Tuấn Tuấn lên nói đi nói lại, phân tích cho cậu ta nghe, chỉ thiếu điều muốn tự mình ra trận làm mẫu cho cậu ta, Hồ Tuấn Tuấn liên tục gật đầu, hùng hổ quay lại trước màn ảnh, lúc này rốt cuộc cũng được thông qua.

Trong cảnh tiếp theo, cả hai ngồi đối diện nhau uống rượu, giáo chủ Ma giáo rót rượu cho người mặc đồ tang, cả hai bắt đầu nói ra những câu nói sắc bén, ngươi một câu ta một câu, người thông minh giao phong(*) không nói tiếng người.

(*) giao phong: giao chiến, đánh nhau, thi đấu.

Dịch Thu đã xem qua kịch bản của phần này, một lần nữa thở dài rằng biên kịch Vĩnh Dạ này rất có tài.

Diêm Trường Sinh uống một ngụm rượu, có chút kinh ngạc vì tổ đạo cụ vậy mà dùng rượu thật, bình thường lúc đóng phim khi uống rượu đều là dùng nước lã hoặc loại đồ uống khác thay thế, để phòng ngừa có diễn viên không uống được rượu sẽ ảnh hưởng đến trạng thái đóng phim.

Rượu này còn có mùi hùng hoàng(*), uống vào có vị hơi lạ.

(*): khoáng vật có độc nhưng trong một số trường hợp, nó lại được dùng làm thuốc giải độc. Theo truyền thống của người Trung Hoa thì hùng hoàng có thể xua đuổi tà ma, rắn rết và côn trùng.

Hồ Tuấn Tuấn thậm chí còn không biết, hắn chỉ là một con hồ ly tinh không có kiến thức đi ra từ trong thâm sơn cùng cốc, đâu biết rằng khi nhân loại đóng phim đều uống rượu giả, tổ đạo cụ đưa cho hắn cái gì hắn liền lấy cái đó, đạo diễn bảo hắn uống rượu hắn liền thành thật uống.

Trong cốt truyện, Hồ Tuấn Tuấn đã uống ba chén để tạ lỗi với sư tôn, hắn thật sự cũng đã uống ba chén lớn trong một hơi, sau đó hắn nhất thời không kiềm chế được mà ợ lên một tiếng vang dội.

"Ợ ——!"

Tiếng nấc rượu khiến các nhân viên bật cười sảng khoái. Dịch Thu cũng vui vẻ cực kỳ thiếu chút nữa cười muốn đau sốc hông.

"Cắt! Hồ Tuấn Tuấn cậu làm cái trò gì vậy hả!" đạo diễn Tưởng cũng bị tiếng nấc rượu vang dội này dọa sợ ngây người, vừa tức giận vừa buồn cười, "Cậu không thể kiềm chế một chút sao?"

"Báo cáo đạo diễn, rượu này có chút lợi hại, ta không thể uống nhiều rượu được." Hồ Tuấn Tuấn uống ba chén rượu mạnh xuống bụng, trên mặt đã đỏ hết lên, cả người đều cảm thấy chóng mặt.

Trong bụng quặn đau, một luồng hơi nóng ở trong đan điền của hắn quay cuồng, giống như rượu vừa uống vào đều biến thành lưỡi dao, Hồ Tuấn Tuấn cảm thấy yêu khí của mình đang mất khống chế!

Không tốt, rượu này có vấn đề!

Hồ Tuấn Tuấn đột nhiên từ ghế trên đứng lên, theo bản năng mà che kín đỉnh đầu, sợ bản thân khống chế không được lộ ra hai lỗ tai cùng đuôi!

"Ngồi xuống, tiếp tục quay!" Đạo diễnTưởng quát.

Hồ Tuấn Tuấn làm sao dám tiếp tục ở lại? Chắc chắn trong rượu vừa rồi có thứ gì đó kỳ lạ khiến hắn không khống chế được yêu khí, vô số suy nghĩ đáng sợ tràn ngập trong đầu hắn, hắn gấp đến mức dùng ngón tay nhéo lòng bàn tay của mình, móng hồ ly đã mọc ra lập tức cắt qua lòng bàn tay!

"Ah ah ah ah ah--!" Hồ Tuấn Tuấn đột nhiên la hét dữ dội, lật úp chiếc bàn gỗ trước mặt.

Diêm Trường Sinh đang điều chỉnh lại trạng thái nhập diễn lại bị xốc bàn lên, vẻ mặt trở nên bàng hoàng.

Bây giờ mấy người mới đều có tính khí thất thường như vậy à?

Mờ mịt.JPG

Không tốt, con hồ ly tinh này điên rồi!

Những người bình thường có mặt ở đây đều không thể thấy, nhưng Dịch Thu đã mở tổ khiếu thì khác, hắn tinh ý cảm thấy Hồ Tuấn Tuấn đang mất kiểm soát, có khả năng sẽ làm tổn thương người khác!

Dịch Thu ngay lập tức lật hàng rào cách ly ra lao về phía Diêm Trường Sinh, đem anh ấy che chắn ở phía sau, đưa tay vào túi quần, chuẩn bị lấy bùa ra chuẩn bị cùng con hồ ly tinh này đánh một trận tử chiến.

Ít nhất cũng phải đưa con yêu tinh này đến một nơi không người mới khống chế được, nếu không sẽ làm cho nhân viên công tác sợ hãi.

Hồ Tuấn Tuấn đột nhiên lui về phía sau hai bước, che lại đỉnh đầu muốn chạy, kết quả lại đâm đầu vào cây cột trong đình nghỉ mát, trợn mắt, ngã xuống hôn mê bất tỉnh nằm lăn trên mặt đất, biến thành một khối "Thi thể".

Dịch Thu:???

Diêm Trường Sinh:......

Đạo diễn Tưởng: A a a a a a a người đâu lại đây, Hồ Tuấn Tuấn uống say đến phát điên rồi!!!

Hiện trường nháy mắt xảy ra tình trạng hỗn loạn, vài người nâng Hồ Tuấn Tuấn trở lại phòng nghỉ, vài người lại đến thăm hỏi tình hình của Y Diêm Trường Sinh, vài người thì cùng phát điên với đạo diễn.

Đạo diễn Tưởng ngồi xổm dưới gốc cây, vừa vẽ một vòng tròn vừa lẩm bẩm: "Tôi biết ngay bộ phim này có điềm xấu mà, phim trường này cũng có vấn đề. Hôm trước có chuyện ma quái, hôm qua cũng có chuyện ma quái, hôm nay lại có chuyện ma quái, không có ngày nào là yên tĩnh. "

Nhân viên tổ đạo cụ lên tiếng xin lỗi: "Là lỗi của tôi. Vừa rồi tôi không kiểm tra lại đạo cụ, nhưng thứ tôi chuẩn bị trước đó là nước sạch chứ không phải rượu".

Đạo diễn Tưởng sâu kín mà nhìn hắn: "Nhất định là con quỷ trong phim trường của chúng ta muốn uống rượu, lúc làm nghi thức khởi động máy, tôi vì tiết kiệm kinh phí nên không có mua rượu ngon, cái này đúng là vì nhỏ mà mất lớn mà, làm cho cả bộ phim đều không thuận lợi. Cậu mau chạy đi mua chút rượu ngon về làm lễ, tối nay tôi đi mời đại sư tới làm pháp sự."

Dịch Thu ở một bên nghe được đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, đạo diễn Tưởng thật sự rất mê tín.

Đạo diễn Tưởng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Dịch Thu đang đứng ở một bên, lộ ra một nụ cười khổ với hắn: "Cậu là trợ lý của Diêm Trường Sinh phải không, vừa rồi tôi nhìn thấy cậu xông lên."

Dịch Thu cũng là lần đầu tiên nhìn vị thấy đạo diễn Tưởng nổi tiếng này.

Đạo diễn Tưởng tuổi tác cũng không lớn, bởi vì nổi danh từ sớm, hiện tại cũng chỉ đầu 40, nhưng tóc đã thành màu đồng cổ(*), tóc hai bên thái dương cũng là tóc hoa râm(**), có thể thấy nghề đạo diễn thật sự rất vất vả.

(*): màu vàng đồng hơi ngả sang bạc, có hình minh họa.

(**): tóc muối tiêu, chỗ đen chỗ trắng.

Tuy nhiên, trong mắt công chúng, ông ấy nổi tiếng là một người bị vợ quản lý nghiêm khắc nhất, các tay săn ảnh đã chụp được ảnh ông ấy bị vợ nắm tai, chịu mắng chửi của sư tử Hà Đông hơn một hai lần rồi. Một lần khác, vì có scandal với một nữ minh tinh, đạo diễn Tưởng bị vợ đuổi ra khỏi nhà lúc nửa đêm, còn không kịp lấy điện thoại, ôm túi quần áo đứng giữa đường cái mờ mịt không biết phải làm sao, sau đó bị paparazzi chụp được cảnh này rồi cả hai cùng đi uống rượu cả một đêm, đạo diễn Tưởng đã tâm sự với tên paparazzi đó về cuộc đời khốn khó của mình sau khi cưới vợ, ngày hôm sau người dân cả nước đều biết chuyện.

"Xin chào, đạo diễn Tưởng, tôi tên là Dịch Thu, là một trợ lý mới." Dịch Thu cũng ngồi xổm xuống, ngồi cùng với đạo diễn Tưởng.

Đạo diễn Tưởng u sầu hỏi: "Cậu nghĩ phim trường của chúng ta có thực sự bị ma quỷ ám không?"

Dịch Thu cười: "Có ma quỷ ám không thì tôi không biết, nhưng có yêu tinh thì là sự thật."

Hai mắt đạo diễn Tưởng sáng lên: "Như thế nào?"

Dịch Thu liếc mắt nhìn ông ấy, chỉ cổ áo của chính mình: "Ngài thử sờ nơi này xem."

Sắc mặt đạo diễn Tưởng thay đổi rõ rệt, hoảng sợ lùi về phía sau ngồi xổm xuống: "Tôi không phải gay! Vợ tôi sẽ đánh chết tôi mất!"

Dịch Thu hắc tuyến, hắn làm động tác sờ cổ áo là sờ của chính ông ấy, chứ không phải là sờ hắn!

"Ý tôi là ngài tự sờ cổ áo của chính mình đi." Dịch Thu nói.

Đạo diễn Tưởng lập tức sờ áo cổ áo sơmi của chính mình, ở trong mép cổ áo lấy ra một tờ giấy màu trắng hình hồ ly.

"Đây..." đạo diễn Tưởng sửng sốt, "Đây là cái gì?"

Thời điểm mảnh giấy được phát hiện, nó lập tức bốc cháy thành một đống tro tàn.

Dịch Thu nhặt tro tàn trên mặt đất lên: "Nhìn xem, đây là điều tôi muốn nói, chuyện ma quái là do một con hồ ly tinh làm."

Sau khi Diêm Trường Sinh uống xong nước Hoắc Hương Chính Khí thì đi ngang qua, sâu kín mà nhìn vẻ mặt thần côn của Dịch Thu cùng vẻ mặt hoang mang của đạo diễn Tưởng.

Cái tên này, lại bắt đầu làm thần côn đi tuyên truyền phong kiến mê tín!

Tưởng đạo diễn trợn mắt há hốc mồm: "Tiêu rồi, nếu để cho vợ của tôi biết tôi ở cùng một con hồ ly tinh trong đoàn phim, thì tôi sẽ không chịu nổi đâu!"

Dịch Thu:???

Diêm Trường Sinh:......

Trong lòng cả hai người đều có chung một câu hỏi: Điểm cần chú ý có phải hơi có vấn đề không?

Đạo diễn Tưởng bật khóc: "Dịch Thu, nếu cậu phát hiện ra được thì chắc chắn cậu biết bắt yêu phải không? Cậu làm ơn đem con hồ ly tinh ở đoàn chúng tôi thu phục đi đi, nếu không tôi sợ sẽ bị đánh gãy chân mất."

Dịch Thu đồng tình nhìn ông ấy: "Yên tâm đi, ba chân của ngài, tôi đều sẽ giúp ngài giữ lại."

Đạo diễn Tưởng cảm động mà nắm lấy tay hắn: "Dịch Thu à, tôi dùng kinh nghiệm từng trải nói cho cậu biết, có thể yêu đương, nhưng không cần tùy tiện kết hôn, hôn nhân chính là mộ phần của tình yêu, mỗi ngày đều ở trong lò hỏa táng......"

"Reng reng reng, mau trả lời điện thoại, bà xã bảo ngươi mau nghe máy!" Di động của đạo diễn Tưởng vang lên.

Đạo diễn Tưởng nháy mắt thu hồi lại biểu tình, từ trên mặt đất đứng dậy, trông giống như một người lính đang duyệt binh, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng hỏi: "Alo, bà xã, có chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Tưởng Lực Dân! Đừng cho là tôi không biết, ông cùng Trần Tiểu Ngọc có quan hệ! A a a a a, tôi đã nói một người mới như cô ta làm sao có thể diễn vai nữ ba, hóa ra là như thế này! Ông chết chắc rồi! Tôi liều mạng với ông!"

Đạo diễn Tưởng khóc không ra nước mắt: "Bà xã, bà xã em nghe anh giải thích, thật sự không phải như thế, anh không có quen Trần Tiểu Ngọc!"

"Vậy vì sao ông chọn cô ta diễn vai nữ ba!"

"Này...... Này...... Lúc diễn thử cô ấy diễn khá tốt......"

"Cút đi! Cô ta mà diễn tốt thì khắp thiên hạ này không có người diễn không tốt! rõ ràng ông thấy người ta lớn lên xinh đẹp nên muốn người ta lên giường với tên ngu ngốc như ông đúng không!"

"Không phải, anh không có, anh oan uổng a!"

Dịch Thu cùng Diêm Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều cầm lòng không đậu mà lộ ra sự đồng tình sâu sắc.

"Đi thôi, anh cũng trở về nghỉ ngơi một lát đi." Dịch Thu cười nói với Diêm Trường Sinh.

Dưới bóng cây, thanh niên tuấn tú môi hồng răng trắng mỉm cười với hắn. Khi một người ưa nhìn nở nụ cười thân thiện với người khác, không ai có thể ghét người đó được.

Diêm Trường Sinh theo bản năng mà sờ ngực.

Vừa rồi trong nháy mắt, tim hắn đập rất nhanh.



Hình minh họa Hoắc chương chính khí.



Hình minh họa màu đồng cổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play