Cái chữ "chưa phải" này cũng không biết hắn nói Thủy Linh Vũ chưa phải mỹ nhân hay là nói nàng chưa phải là lão bà của hắn, dụng tâm cũng thật là âm hiểm. Quả nhiên Thủy Linh Vũ đã hiểu theo nghĩa thứ nhất, nàng nhảy dựng lên:

- Ngươi nói cái gì mà ta chưa phải hả?

Trần Hạo Minh tỏ ra “cực kỳ ngạc nhiên”:

- Ách, ta nói sai chỗ nào? Không đúng, không đúng, nàng nói thế chứng tỏ nàng nhận nàng là lão bà của ta nha, chỗ này có hai lão bà khác chứng kiến.

Thủy Linh Vũ lúc này mới biết mình lỡ lời, giận đến run người tên kia dám trêu chọc nàng, ngón tay trỏ chỉ vào mặt Trần Hạo Minh, người lui lại:

- Ngươi…

Chưa kịp nói hắn vô sỉ, lưu manh… đã thấy Trần Hạo Minh ngắt lời:

- Ấy ấy, đừng tức giận đừng tức giận, nàng không phải lão bà của ta, chắc chắn không phải, được chưa?

Thủy Linh Vũ nghe thế cơn giận mới dịu dịu xuống một chút thì lại nghe hắn nói:

- Nàng chưa làm lão bà của ta được, dù sao thì nàng cũng đi theo ta, vậy thì làm thiếp thân nha hoàn nha.

Vừa nói đôi mắt lại đảo đảo trên người Thủy Linh Vũ, khuôn mặt cũng tỏ ra cực kỳ là hứng chí, trong thâm tâm thì thầm tán thưởng cô nàng này không những khuôn mặt tuyệt sắc mà dáng người cũng rất là gợi cảm a.

Thủy Linh Vũ nghe tới đó thì hết nhịn nổi rồi, nàng làm ra một cái phép thuật nho nhỏ tạo thành mấy quả cầu nước bắn thẳng về phía Trần Hạo Minh. Mục đích của nàng cũng chỉ là phát tiết thôi nên mấy quả cầu nước ấy chẳng có uy lực gì, nhưng Trần Hạo Minh lại không thèm tránh mà để tất cả tạt vào người mình.

Thủy Linh Vũ hơi ngây người, chưa kịp hỏi thì đã thấy Trần Hạo Minh lên tiếng:

- Nàng nha, làm nha hoàn dù có muốn giúp bản công tử đi tắm cũng phải chờ cởi hết quần áo chứ. Để nguyên thế này thì tắm làm sao được.

Nói rồi hắn rất tự nhiên cởi dần cái áo ngoài ra, Thủy Linh Vũ thét lên chói tai, hai mắt nhắm chặt lại. Hai nàng Huyền Cầm và Tuyết Nhan thì trừng mắt nhìn hắn, nhéo cho hắn mấy cái vào hông rồi bắt hắn mặc lại.

Trần Hạo Minh thấy trêu đùa cũng đủ rồi, vận công một chút làm khô quần áo rồi đến bên cái bàn ngồi xuống, cất giọng nói:

- Đùa đủ rồi, bây giờ nói chuyện nghiêm túc nhé.

Thủy Linh Vũ thấy hắn nói thế thì cũng ngẩng đầu lên, đi tới bên cái bàn và ngồi xuống trước mặt hắn. Hai nàng kia thấy đã đề cập đến chính sự thì muốn ra ngoài nhưng lại bị Trần Hạo Minh giữ lại, hắn cũng không cần giấu hai nàng cái ý nghĩ mà hắn vừa mới nghĩ ra mấy ngày trước này.

- Nói cho ta, mục đích của nàng khi tu đạo là gì?

Thủy Linh Vũ cũng chẳng lạ gì câu hỏi này, nàng trả lời ngay:

- Ban đầu thì ta tu đạo cũng chỉ vì kỳ lân tộc có truyền thừa, và ta thì có thể tiếp nhận truyền thừa ấy một cách hoàn hảo nhất, chính vì thế mà mọi người trong tộc đều muốn ta bước trên con đường này. Sau này, khi ta làm mưa giúp dân chúng, khi thấy họ vui sướng khi thoát nạn, khi sống sót sau hạn hán thì ta thấy tâm linh mình thư sướng lạ thường. Có người nói với ta rằng đó là hiệu quả của công đức lực, nhưng ta thì lại nghĩ rằng giúp người khác chính là đem lại niềm vui. Từ đó, mục tiêu mà ta tu đạo cũng là giúp càng nhiều người trở được sống an bình.

Trần Hạo Minh nghe thế thì gật đầu, Thủy kỳ lân vốn tình tình hiền lành nên được mệnh danh là linh vật tạo phúc, quả là không sai chút nào.

- Vậy nàng đã từng nghĩ, làm thế nào để tạo phúc cho càng nhiều người chưa?

Thủy Linh Vũ lắc lắc đầu, nàng thực sự cũng có từng nghĩ nhưng thiên ý thì khó cãi nên nàng cũng không thể làm được gì. Trần Hạo Minh thấy thế thì nói:

- Cái thế giới này là thế giới của thần tiên, của người tu đạo. Họ chỉ là những người thuộc số ít nhưng lại nắm sức mạnh quá lớn, vượt xa phàm nhân quá nhiều. Một thế giới bình yên là thế giới mà sự chênh lệch giữa mọi người trở nên không quá xa, không có quá nhiều chênh lệch giữa các giai cấp. Chính vì thế mà thế giới yên bình trong lòng ta chính là thế giới của “con người”. Không có thần tiên, không có những kẻ mang sức mạnh hủy thiên diệt địa nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play