Sau khi giáo huấn Huyền Cầm một trận, Trần Hạo Minh quyết định đi quanh hạn thành để nghe ngóng thêm tin tức về địa điểm hạ lạc của quái vật, cũng mong rằng có người biết đó là quái vật gì?

Nhưng còn chưa kịp nghe tin tức gì về quái vật thì Trần Hạo Minh đã gần như tức muốn hủy diệt cả nhà thành chủ Hạn thành.

Ở đây quanh năm khô hạn, trồng trọt thì cũng chỉ trồng được vài loại cây chịu hạn chứ không thể trồng lương thực. Cũng chính vì thế mà tên thành chủ không hề mong muốn cải tạo hay khai thác gì ở cái địa phương này. Từ lúc hắn tới đây đã là mười năm nhưng hắn chỉ chăm chăm vơ vét cho đầy túi, nhằm hối lộ mấy vị quan trên xin cho hắn được đi nơi khác béo bở hơn.

Chính vì thế mà dân chúng Hạn thành đã khổ càng thêm khổ, ăn đã không đủ mà còn phải chịu một năm vài đợt thuế. Sống cũng khó sống, chỉ có các quý tộc nhỏ ở đây thì còn có thể sai người đi nơi khác mua lương thực về sử dụng.

Tuy lúc này, mục tiêu hàng đầu của Trần Hạo Minh là thu phục quái vật nhưng sau đó hắn cũng vẫn phải dẹp yên Hạn thành này mới có thể thuận lợi cho dân chúng tiến hành khai hoang. Thành chủ thế này thì không trừ không được, tài sản của tên này cũng thừa cho hắn cải tạo lại cả cái Hạn thành này thành một tòa thành lớn đúng nghĩa.

Hỏi thêm vài người về tin tức của quái vật, người dân cũng chỉ biết quái vật hạ lạc ở Bạch Tước sơn phía chính Đông, cũng vì những người đã gặp qua nó thì đều mất mạng, kể cả mấy tiên nhân của Đông Tiên liên minh trước kia tới thì cũng chưa thể thấy được bóng dáng của nó nên người ta cũng không thể biết nó là quái vật gì.

Nhưng Trần Hạo Minh nhìn khí hậu nơi đây thì chắc chắn đó là một quái vật mang thần thông hệ thủy đang bị thương nặng. Chính vì thế mà nó chỉ hấp thu hết nguồn nước ở khu vực xung quanh mà không thể làm cho khí hậu bị khô. Mưa ở nơi đây rất nhiều, khí hậu cũng ẩm nhưng do nguồn nước bị hút hết nên mới thành ra khô hạn.

Cũng không nghĩ nhiều về lai lịch của quái vật nữa, Trần Hạo Minh quyết định đến xem thử phủ thành chủ rốt cục là như thế nào.

Dù sao thì hắn cũng quyết định buổi tối mới là thời điểm thích hợp nhất để đi tìm thủy quái, vì hắn biết rằng con thủy quái đang bị thương kia không thể nào bỏ qua nguồn nước tinh khiết như là sương đêm được, chắc chắn lúc đó nó sẽ xuất hiện để hấp thu.

Sau khi đến phủ thành chủ, Trần Hạo Minh có cảm giác như là mình đang ở chỗ khác chứ không phải ở Hạn thành.

Phụ thành chủ cực kỳ rộng lớn, ít nhất cũng phải rộng đến gần hơn nửa dặm, chiều sâu vào bên trọng thì không biết đến đâu. Đập vào mắt hắn là một cái đình viện cao tới bốn tầng, trên mái lại trạm trổ rất nhiều hình thù uy nghiêm như rồng, phượng, lân,… Cả phủ thành chủ đều toát ra vẻ nguy nga, tráng lệ không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh nó. Tuy trang viện thế này chưa thể so sánh với hoàng thất và các nhà quý tộc nơi kinh đô nhưng ở nơi đây thì nó đúng là cực kỳ xa xỉ.

Trần Hạo Minh cũng không thèm gặp gỡ loại người như thành chủ này, loại người tham lam mà tự ý đánh thuế mạnh lên dân chúng thế này đúng là mắc vào tử tội tru di cửu tộc của Tiên Loan quốc trước đây, Đông Tiên quốc bây giờ cũng đã có một bộ luật mới, tuy sơ sài nhưng tội này cũng nặng không kém so với Tiên Loan quốc.

Hắn ẩn thân, để hai nàng Huyền Cầm ở lại trong một tửu quán nhỏ ở gần đó rồi lẻn vào trong phủ thành chủ.

Sau khi bắt một tên hạ nhân trông có vẻ có địa vị khá lớn, Trần Hạo Minh tra hỏi được là thành chủ đang cùng hai đứa con trai của mình bàn chuyện ở thư phòng.

Đánh ngất tên hạ nhân kia, giấu vào bui rậm, Trần Hạo Minh đi theo lối hắn chỉ tìm đến ngự thư phòng. Vừa lẻn vào thì hắn đã nghe thấy câu chuyện mà ba cha con kia đang nói:

- Nghĩa phụ! Tháng này chúng ta không nên thu thuế nữa, dân chúng đã chịu quá nhiều thuế, nếu thu thêm thì họ chỉ có chỗ chết, nếu họ chết rồi thì nghĩa phụ cũng không thể nào mà kiếm thêm từ họ được.

Người lên tiếng là một thanh niên chừng hai lăm tuổi, khuôn mặt của hắn không có gì đặc biệt lắm nhưng lại toát ra một vẻ hiền lành, đôi mắt bây giờ đang cúi xuống nhìn mặt đất lóe ra từng tia bất nhẫn, thương xót.

- Cha à! Thằng nhà quê này thì biết gì chứ? Bọn dân đen kia sống cũng chỉ làm con kiến, con kiến thì nên chăm chỉ mà tích lũy, bọn ta chỉ là lợi dụng bầy kiến để sinh sống, chúng chết hết thì đã sao, dù sao cha cũng sẽ đi nơi khác, cần gì để ý bọn chúng.

Lần này là một tên “thư sinh” rất anh tuấn lên tiếng. Tuy khuôn mặt của hắn tuấn mĩ nhưng lại tái nhợt, mắt thâm quầng, có biểu hiện của một thằng hoang dâm vô độ.

- Im mồm! Các ngươi đều là con ta, ai cho phép thằng nghịch tử ngươi nói ca ca mình là thằng nhà quê hả?

Tên “thư sinh” kia cũng chỉ bĩu bĩu môi bất mãn mà không nói thêm gì nữa, lúc này tên thành chủ bụng phệ, người ục ịch đang ngồi trên ghế dựa lên tiếng:

- Các ngươi không cần nói nữa, thuế lần này vẫn phải thu, ta đã tính kỹ, sau khi lo lót bên trên thì số tiền còn lại không đủ cho chúng ta sinh sống ở nơi mới, vì thế thuế lần này có thể giảm nhưng không thể không thu.

Tên có khuôn mặt hàm hậu nghe tới đó thì có vẻ sắp không chịu nổi, hắn hít sâu một hơi rồi cũng chỉ cúi đầu. Hắn biết cái gọi là giảm thì giảm được bao nhiêu chứ. Cũng chỉ là dồn dân chúng vào chỗ chết mà thôi.

Trần Hạo Minh nghe tới đó thì cũng hiểu sơ sơ, tên khốn nạn này lại định đánh thuế để kiếm đẹp một khoản rồi chuồn, nhưng tên con nuôi kia lại không đồng ý, nhìn vẻ mặt của hắn thì cũng coi như là một người tốt, sau này cho hắn lên làm thành chủ không biết có được hay không nữa?

Quyết định chuyện này phải để sau khi giải quyết xong vụ quái vật mới có thể động đến, Trần Hạo Minh quyết định trở về khách điếm, dặn dò hai lão bà một chút để ban đêm dẫn họ đi xem hắn thu phục quái vật, nhằm mở mang thêm kiến thức.

Nhưng khi gần ra khỏi đại môn của phủ thành chủ thì Trần Hạo Minh chợt đứng lại, hơi nhíu mày, nhìn được một lúc thì hai mắt trợn to lên, biểu thị sự ngạc nhiên tới cực độ.

Trần Hạo Minh đang cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Ở trước cửa lớn của phủ thành chủ đang tụ tập bảy tám tên gia đinh, tên nào tên nấy mặt mày hung ác, tên thì cầm chổi, tên cầm gậy hoặc đòn gánh đang thi nhau đập xuống một thân hình đang nằm dưới đất.

Ở dưới đất đang nằm một thân hình bầm dập khắp mọi nơi đang lấy hai tay ôm đầu.

Trần Hạo Minh ban đầu chỉ cho rằng mấy tên gia đinh này đang đánh một tên trộm vì bọn chúng vừa đánh vừa la “tên trộm chết tiệt” nên tính bỏ đi. Nhưng sau đó khi hai tay của tên trộm kia bị bỏ ra trong giây lát thì Trần Hạo Minh ngây người.

Khuôn mặt của tên trộm kia cực kỳ quen thuộc với Trần Hạo Minh, đơn giản chính là hình tượng mà hắn cải trang để xuất hiện với thân phận “hồn tôn”.

Khuôn mặt kia tuy đang có vài vết bầm, lại vô cùng bẩn thỉu nhưng với nhãn lực của Trần Hạo Minh thì cũng vẫn nhìn ra được hắn cũng khoảng tầm 24, 25 tuổi, khuôn mặt thanh tú không khác “Trần tôn giả” một chút nào.

Chuyện này làm gợi lên rất nhiều suy nghĩ cho Trần Hạo Minh, hắn mọi khi xuất hiện trước mặt mọi người thì chỉ biểu lộ ra là một người không có tu vi gì, chỉ có khí chất ngạo nghễ và uy áp mà lần đầu xuất hiện hắn tỏa ra làm mọi người xác nhận về thân phận của hắn. Nếu bây giờ tên trước mặt này có thể có được khí chất như thế thì chẳng phải là Trần Hạo Minh hắn sẽ làm việc được thoải mái hơn mà không lo lắng nhiều về việc bại lộ thân phận sao?

Vì thế Trần Hạo Minh quyết định tiếp cận với tên này xem sao?

Khẽ búng tay mấy cái, bắn ra mấy luồng khí vào huyệt đạo ở tay và chân mấy tên gia đinh, làm chúng không thể hoạt động được nữa. Tên đang nằm dưới đất cũng không hề bỏ qua cơ hội mà đứng lên chạy nhanh hơn thỏ, biết mất nơi góc đường.

Trần Hạo Minh cũng cười cười hứng thú đuổi theo hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play