Du Ngạn quay xong lịch trình hôm nay, tới năm giờ chiều, bởi vì Lục Văn Tây tới nên đoàn phim cho anh kết thúc công việc sớm.

Tẩy trang xong, Du Ngạn đi tới cửa liền thấy cặp tình nhân đang đứng nói chuyện trời đất, biểu cảm cũng không có gì bất ổn, cười hỏi: "Cùng đi ăn cơm không?"

"Bằng không thì sao?" Lục Văn Tây hỏi thực đương nhiên.

Du Ngạn bật cười, vẫn là nụ cười dung túng, cưng chiều như cũ, sau đó mặc áo khoác, dẫn theo hai người đi ra ngoài. Lúc đi ngang phòng nghỉ, gõ cửa một chút, sau khi mở cửa thì thấy Nhiễm Nam ngồi ở bên trong.

Lục Văn Tây cũng thăm dò liếc nhìn một cái, không nhìn thấy tử khí, chỉ là một nam sinh bình thường, thân hình cao gầy, gương mặt thanh tú.

Trong cơ thể chính là linh hồn Tô Lâm?

"Đi chung không?" Du Ngạn hỏi Nhiễm Nam.

Nhiễm Nam nhìn thoáng qua Lục Văn Tây, cuối cùng nhìn Hứa Trần, cùng Hứa Trần liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhếch môi cười khổ, trong mắt lóe lên chút đau buồn, cảm xúc suy sụp hỏi: "Em có thể từ chối không?"

"Tùy tâm trạng của em." Du Ngạn trả lời.

"Vậy đi thôi, dù sao cũng vì em mà tới." Nhiễm Nam đứng dậy, chỉnh sửa quần áo một chút rồi thản nhiên bước ra.

Đã ý thức được rồi.

Dự định đối đầu chính diện sao?

Lục Văn Tây giống như không có chuyện gì hỏi: "Sao thế, chị Hà chăm sóc anh thế nào?"

"À, cũng được." Nhiễm Nam trả lời.

Trước đó lần đầu tiên gặp Lục Văn Tây còn rất khéo léo, gọi là đàn anh, có vẻ rất hiểu chuyện, lúc này thì rất lạnh nhạt, giống như lần đó ở trong phòng Lục Văn Tây, muốn bóp nát linh hồn anh.

Kiêu ngạo, tự tin, thong dong, và vênh váo hung hăng.

Lục Văn Tây nhún vai, đi theo Du Ngạn, Nhiễm Nam, đi cùng với Hứa Trần.

Lúc rời đi có nhân viên công tác trong đoàn làm phim chào hỏi bọn họ, sau đó hất cằm chỉ về phía Hứa Trần, hỏi Du Ngạn: "Người mới trong công ty hả? Trông đẹp đó."

"À không phải, là trợ lý của Lục Văn Tây." Du Ngạn nói.

Nhân viên công tác thực kinh ngạc, lại nhìn vào hai mắt Hứa Trần, không nói gì, trực tiếp rời đi.

Du Ngạn cũng quay đầu lại nhìn hai người, sau đó nhịn không được bật cười nói: "Hai người bắt mắt quá."

"Không có cách nào, đẹp trai quá mà." Lục Văn Tây nhún vai.

Du Ngạn không nói thêm gì nữa, chỉ nghiêng đầu hỏi Nhiễm Nam ở bên cạnh: "Muốn ăn gì?"

"Gì cũng được." Vẫn là thái độ lạnh nhạt.

Ánh mắt Du Ngạn đảo trên người Nhiễm Nam vài lần, cuối cùng dời đi, dẫn bọn họ lên xe, nhóm bọn họ đều không dẫn trợ lý theo.

Nhiễm Nam thực tự nhiên ngồi ở vị trí phó lái, sau khi ngồi vào vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Du Ngạn cũng yên lặng lái xe.

Lục Văn Tây buồn chán tựa vào vai Hứa Trần, niết tay Hứa Trần đùa nghịch.

Xe chạy khoảng hai mươi phút thì dừng lại trước nhà hàng, không quá náo nhiệt, tựa hồ cũng không quá phồn hoa. Thấy Lục Văn Tây đang đánh giá mặt tiền nhà hàng, Du Ngạn trực tiếp giải thích: "Chỗ ở của tôi ở gần đây, hơn nữa ở đây cũng không cần đặt chỗ."

"Ừm, không thành vấn đề." Lục Văn Tây kéo cổ áo, theo Du Ngạn đi vào trong, cùng lên phòng ăn ở trên lầu.

Bốn người đi vào dẫn tới sự chú ý của một vài người, có một nữ sinh kinh ngạc hét lên, chẳng qua bọn họ cũng không ngừng lại, sau khi vào phòng thì không ra ngoài.

Đây là một nhà hàng Hồ Nam, Du Ngạn chọn vài món, sau đó đưa thực đơn cho Lục Văn Tây, Lục Văn Tây hỏi ý kiến Hứa Trần một hồi lâu, sau đó lại gọi thêm vài món.

Chờ đến khi món ăn được dọn lên, Lục Văn Tây hỏi Nhiễm Nam: "Khi nào anh hơ khô thẻ tre?"

Nhiễm Nam trợn mắt, không trả lời.

Du Ngạn liếc nhìn Nhiễm Nam, trả lời giúp: "Vài ngày trước cậu ấy đã quay xong rồi, chỉ ở lại cùng tôi thôi."

"À." Lục Văn Tây nói, dùng khăn giấy lau ly, sau đó cảm thán: "Cậu cũng rất cố gắng."

Nói xong thì đưa chiếc ly được lau sạch cho Hứa Trần, tiếp đó lấy đi cái ly ở trước mặt Hứa Trần.

"Tàm tạm." Du Ngạn tùy ý nói một câu khiêm tốn.

Món ăn được dọn lên vài món, Lục Văn Tây và Hứa Trần đã động đũa, nhưng đôi còn lại thì không ăn gì, Du Ngạn nhỏ giọng hỏi: "Không ăn à?"

"Không thấy ngon miệng." Nhiễm Nam đặc biệt mất kiên nhẫn trả lời.

"Anh cố ý gọi món em thích ăn đấy."

"Anh không nghe hiểu tiếng người à?"

Du Ngạn lập tức ngậm miệng.

Lục Văn Tây im lìm ăn cơm, coi như không nghe thấy gì, Hứa Trần thì thỉnh thoảng liếc nhìn Nhiễm Nam.

Sau khi vào phòng, Hứa Trần cố ý ngồi ở vị trí chính giữa, để Lục Văn Tây ngồi bên cạnh mình, chỉ cần Nhiễm Nam đột nhiên tấn công thì cậu có thể đề phòng, mỗi phút mỗi giây đều chú ý tới cảm xúc của Nhiễm Nam, sẵn sàng chuẩn bị.

Lúc này Nhiễm Nam cũng nhìn hai người, sau đó cười lạnh hỏi: "Hai người ở cùng với nhau à?"

Giọng điệu này... đúng là không khách sáo chút nào.

Sau đó, Nhiễm Nam cười lạnh tiếp tục hỏi: "Cậu ta nuôi cậu béo thật đấy, cậu nhờ vào hút tinh nguyên mà sống à?"

"Đệt!" Lục Văn Tây nhịn không được người khác nói chuyện với mình bằng giọng điệu quái gở như vậy, lúc này liền tức giận ném đũa đi, trực tiếp quản: "Anh quản được à?"

"Cậu giãy giụa làm gì chứ, mau chết đi, cậu sống không được bao lâu nữa đâu." Nhiễm Nam vừa dứt lời, chiếc đũa trong tay Hứa Trần đã giống như phi tiêu bay vọt tới.

Nhiễm Nam dịch người né tránh, chiếc đũa ghim vào vách tường.

Mọi thứ phát sinh quá nhanh, Du Ngạn nhìn mà há hốc, nhất thời không thể hồi phục tinh thần.

"Hai người cũng không dễ dàng gì, tới đây làm gì, xen vào chuyện người khác à?" Nhiễm Nam vẫn ăn nói không chút khách sáo như vậy, thậm chí còn có chút chanh chua, nhưng không hề có động tác gì.

"Cho dù gi.ết chết anh thì tôi cũng chẳng sống lâu hơn được mấy ngày." Lục Văn Tây cũng trả lời không khách sáo tẹo nào.

"Được, vậy bây giờ tôi liền rời đi, để cơ thể này trực tiếp chết ở đây, nhiều người bên ngoài nhìn thấy mấy người tới đây ăn cơm, đột nhiên chết một nghệ sĩ, nguyên nhân chết không rõ, liệu mấy người còn có thể giữ mình được không?"

Lục Văn Tây tức tới mức tim đập dồn dập, thật không rõ vì sao Du Ngạn lại coi trọng người như vậy. Du Ngạn cũng coi trọng anh, bộ anh cũng khủng bố vậy sao?

Đệt!

Nhiễm Nam nhếch môi cười, trong nụ cười có chút hung ác, quanh thân đột nhiên xuất hiện một luồng gió lốc đánh văng dây xích khóa hồn đang chậm rãi tiến tới gần mình.

Du Ngạn phải vịn bàn mới có thể giữ vững cơ thể, không bị ngã xuống, sau đó tiếp tục kinh ngạc nhìn Nhiễm Nam.

Đúng lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tình cảnh hỗn loạn trong phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại.

"Những món sau chờ đủ rồi mang lên một lượt, không cần bưng từng món." Lục Văn Tây nói với nhân viên.

"Anh có thể thoát xác rồi." Hứa Trần đột nhiên nói một câu như vậy với Nhiễm Nam, làm Nhiễm Nam sửng sốt.

Hứa Trần nhìn Nhiễm Nam, sắc mặt có chút u ám, thậm chí có thể nói là tức giận.

Nhiễm Nam năm lần bảy lượt khiêu khích Lục Văn Tây làm Hứa Trần không thể nào nhịn được, vì thế Hứa Trần cũng không có thái độ tốt: "Sau đó tôi sẽ bắt lấy linh hồn anh, để anh không thể luân hồi, từng chút một nếm trải cảm giác linh hồn bị xé nát. Giống như cắt xén vậy, cắt linh hồn anh thành từng miếng từng miếng, chia ra thành ngàn vạn miếng, làm anh vẫn luôn ở trạng thái phân tán này, nhưng đôi mắt thì giữ lại, để anh nhìn thấy mảnh vụn linh hồn mình bị phơi dưới ánh mặt trời bảy ngày, sau đó mới có thể hoàn toàn biến mất."

Giọng nói của Hứa Trần vốn trầm thấp, lúc này còn cố ý đè thấp nói ra những lời này, làm người ta có cảm giác sợ hãi.

Con ngươi Nhiễm Nam run rẩy, tiếp đó cười nhạt, mang theo oán hận trừng Lục Văn Tây và Hứa Trần.

"Đám linh hồn người chết như anh có phải không có tam quan không?" Lục Văn Tây hỏi.

"Cái rắm ấy, muốn giảng đạo lý với tôi à?"

"Cũng không phải.... vì sao bạn trai cũ của anh coi trọng tôi thì anh lại muốn giết tôi vậy? Có phải tôi hơi bị vô tội không?"

Nhiễm Nam bị Lục Văn Tây chọc cười, có điều vẫn là loại giọng điệu quái gỡ: "Đầu thai không thể lựa chọn, nhưng nhập xác thì có thể. Ai lại không muốn chọn một cơ thể có tướng mạo tốt, bối cảnh gia đình tốt chứ? Cậu là lựa chọn tốt, vận thế cũng rất hiếm thấy, vận thế của tên ngốc này còn không bằng một phần năm khí tử kim của cậu."

Tên ngốc, là chỉ Du Ngạn.

Du Ngạn điều chỉnh tư thế một chút, đưa tay khoác lên ghế, nghiêng người nhìn bọ họ, tiếp tục lắng nghe, cũng không thèm để ý tới thái độ của Nhiễm Nam.

Lục Văn Tây liếc nhìn Du Ngạn, đột nhiên cảm thấy Du Ngạn cũng không phải người tầm thường, gặp chuyện kỳ quái như thế này vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, chắc chắn không hề thua kém anh. Hơn nữa còn có biểu cảm như xem cuộc vui, nhìn bọn họ giao lưu mà không nói lời nào.

Không biết vì sao, đột nhiên Lục Văn Tây có cảm giác bị Du Ngạn lợi dụng, trong lòng có chút không thoải mái.

Đây chính là nguyên do trước kia anh không muốn tiếp xúc với Du Ngạn, Du Ngạn thoạt nhìn có vẻ rất hiền lành nhưng thật sự lại có tâm tư rất sâu, làm người ta không thể nào suy đoán được, cũng không phản ứng theo lẽ thường. Lục Văn Tây tự biết mình chỉ có chút khôn vặt, nếu có chuyện thật sự thì có lẽ sẽ không chơi lại Du Ngạn.

"Họ Lục kia, cậu không biết hiện giờ mình đang mang một thân tử khí à? Lâu vậy rồi cũng không phát hiện, có phải người ghét cậu quá nhiều không?" Nhiễm Nam hỏi tiếp.

"Không phiền anh nhọc lòng."

"Cậu có nghĩ tới hay không, thật ra căn bản chẳng có ai tính kế cậu cả, căn bản là muốn cậu có một thân tử khí như vậy, để linh hồn của kẻ đó có thể dễ dàng nhập vào xác cậu. Một thân tử kim khí, bọn tôi đều thèm thuồng nhưng không dám chọc tới, dễ bị tổn thương, không nhất định có thể chộp vào trong tay. Nhưng nếu mang một thân tử khí như vậy thì bọn tôi sẽ dám ra tay, chờ linh hồn của cậu nát bét, kẻ đó sẽ rút pháp thuật đi, một thân tử kim khí cộng với lần đầu thai này đều thuộc về người khác."

Lục Văn Tây nghe vậy, lồng nglực chấn động.

Hứa Trần cũng nhíu mày.

Du Ngạn dùng một tay chống cằm, ngón trỏ gõ nhẹ môi dưới, tựa hồ đang cố lý giải cuộc đối thoại của bọn họ, hết nhìn Nhiễm Nam lại nhìn Lục Văn Tây, cuối cùng ánh mắt chuyển sang Hứa Trần.

Du Ngạn đã điều tra rất lâu nhưng không thể tra ra lai lịch của Hứa Trần, tên nhóc này đúng là đủ thần bí.

Lớn lên có bộ dáng không tệ, cũng là... đạo sĩ sao?

[hết 82]

[tác giả] không tẩy trắng Tô Lâm, tẩy không trắng nổi, Tô Lâm quả thực là sự tồn tại tà ác, khẳng định phải xử lý, có lẽ tinh lọc Tô Lâm không phải phương pháp tốt, nhưng tôi cảm thấy sống trong đày đọa suốt bảy ngày vẫn khổ sở hơn hồn bay phách tán trong thoáng chốc.

Để Tô Lâm trực tiếp chết đi như vậy thì quá tiện nghi cho anh ta, hơn nữa cơ thể Nhiễm Nam đột nhiên tử vong cũng khó giải thích.

Có lẽ không phải phương pháp hoàn mỹ nhất nhưng Lục Văn Tây và Hứa Trần chỉ có thể làm được như vậy.

Chương kế sẽ giải quyết, sau đó bắt đầu tới câu chuyện đuổi quỷ ở nhà ma của bạn lão Lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play