Lục Văn Tây cố gắng muốn thu tay lại, anh không thể nào tưởng tượng nếu mình bắn trúng Hứa Trần thì sẽ có hậu quả gì. Đáng tiếc cơ thể căn bản không nghe theo sự điều khiển của anh, đau khổ nhất là ý thức vẫn rất tỉnh táo, nhưng bởi vì bị người ta điều khiển cơ thể nên thực sự hỏng bét.
Vì thế Lục Văn Tây dùng hết sức lực toàn thân cũng chỉ có thể làm mình buông tay, súng rơi xuống đất.
Mũi ưng kia rõ ràng là một tên biế/n thái, bị trúng hai phát đạn mà vẫn còn tâm tư cười cợt, sau đó cảm thán: "Xem ra tình cảm của hai bọn mày rất tốt nhỉ?"
Không có ai trả lời mũi ưng.
Chỉ hận không thể gi.ết chết hắn.
"Tao nghe nói mày nhảy múa rất đẹp, không bằng nhảy một khúc cho tao xem đi? Nhảy vũ điệu thoát y đi." Mũi ưng nói, sau đó hít một hơi, phỏng chừng là vết thương mang tới đau đớn.
Hứa Trần nghe thấy lời này thì rõ ràng rất phẫn nộ, kết quả vừa mới chuẩn bị tiến tới thì thấy đám ác linh lại xông tới, đếm sơ qua một phen, phát hiện toàn bộ ác linh đều ở nơi này.
Lúc này Hứa Trần cũng không nóng nảy, hỏi ngược lại mũi ưng: "Mày hiểu máu tế trời là gì không?"
Mũi ưng bị hấp dẫn lực chú ý, cũng không tiếp tục đùa giỡn Lục Văn Tây mà nhìn sang Hứa Trần. Miệt mài quanh năm suốt tháng làm tròng mắt mũi ưng đục ngầu, giống như một vũng nước thải, tới gần sẽ cảm thấy mùi hôi nồng nặc.
"Bọn mày chỉ biết máu tế trời có thể trợ giúp nuôi dưỡng ác linh, nhưng lại không biết nhưng thứ khác đúng không?" Hứa Trần trầm giọng hỏi, giọng điệu không nhanh không chậm, đồng thời cảnh giác nhìn số ác linh ở bên người, đồng thời cũng quan sát tình cảnh của Lục Văn Tây.
"Tao thật sự cảm thấy rất hứng thú, máu của mày còn tác dụng gì nữa?"
Một ác linh tới bên cạnh mũi ưng, giúp hắn lấy ra lá bùa màu vàng, dán lên miệng vết thương của mũi ưng, lúc này mũi ưng có vẻ tốt hơn rất nhiều, máu đã ngừng lại, chỉ là đôi tay vẫn không thể hành động nhanh lẹ được như trước, phỏng chừng phải lấy viên đạn ra mới tốt được.
Hứa Trần không trả lời, một tay bóp thủ quyết, trong tay đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao sắc bén vô hình, tiếp đó giơ lưỡi dao rạch lòng bàn tay còn lại của mình, máu tươi trào ra.
Thấy máu của Hứa Trần, mũi ưng lập tức kích động, tựa hồ cảm thấy quá lãng phí, trong mắt tràn đầy tham lam, ngay cả đám ác linh ở bên cạnh cũng rục rịch ngóc đầu, giống như muốn bổ nhào tới hút máu Hứa Trần.
Lục Văn Tây đau lòng mắng một câu: "Đệt!"
Kết quả, máu trong tay Hứa Trần thế mà lại trở nên có thể khống chế, biến đổi hình dạng, qua một chốc lát, máu ở trong tay biến thành hình dạng một tấm lệnh bài.
Chỉ một thoáng, quanh người Hứa Trần đột nhiên phóng ra một trận gió lốc xoay tròn, quần áo Hứa Trần bị thổi tung, tóc bay hỗn loạn lộ ra phần trán đầy đằn và diện mạo anh tuấn.
"Trăm quỷ nghe lệnh." Hứa Trần nhỏ giọng nói, cùng lúc đó đôi mắt đen như mực của cậu tựa hồ được rót máu, biến thành màu đỏ như máu, phối hợp với da thịt trắng nõn, thoạt nhìn rất quỷ dị, trông như u linh ma quái.
Tiếng nói vừa dứt, đám ác linh vốn định tấn công Hứa Trần đột nhiên dừng lại, giống như đánh mất năng lực suy nghĩ ngơ ngác nhìn Hứa Trần, thật sự giống như đứng yên tại chỗ chờ lệnh.
Mũi ưng hoảng sợ, cố gắng khống chế đám ác linh mình nuôi dưỡng, cố đọc khẩu quyết, thế nhưng ác linh không hề phản ứng, toàn bộ đều không nghe theo lệnh hắn nữa.
Sao có thể như vậy?!
Chưa từng nghe nói tới!
"Xé nát hắn." Hứa Trần nói, sau đó chỉ về phía mũi ưng, cùng lúc đó búng một giọt máu vào mi tâm mũi ưng. Ác linh bị mũi ưng nuôi dưỡng đồng loạt nhìn về phía mũi ưng, tiếp đó nhào tới.
Lúc mũi ưng bị tấn công, cơ thể Lục Văn Tây cũng được giải phóng, anh theo bản năng lùi về sau vài bước, nhường đường cho đám ác linh. Lúc nhìn thấy mũi ưng bị đám quỷ tấn công thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn, nhịn không được xoay người tiến vào toilet, nôn mửa một hồi ở bồn rửa tay.
Buổi tối anh vốn ăn không nhiều, kết quả bị một hơi này nôn ra hết, mở vòi nước, thấy thứ phun ra là máu thì lại buồn nôn thêm một trận nữa.
Lúc này có người đè vòi nước, Lục Văn Tây rốt cuộc nhìn thấy được nước sạch, nhưng anh lại càng để ý tới bàn tay bị chảy máu của Hứa Trần hơn.
"Có cần khâu lại vết thương không? Băng bó chưa?" Lục Văn Tây cuống cuồng hỏi Hứa Trần, vô thức cầm lấy tay Hứa Trần kiểm tra.
Hứa Trần đi tới bên cạnh, đưa tay ôm lấy Lục Văn Tây, cái ôm này rất chặt, chặt đến mức Lục Văn Tây suýt chút nữa đã hít thở không thông: "Xin lỗi, suýt chút nữa đã liên lụy tới anh rồi."
Lục Văn Tây nghe xong, ngược lại cười khổ, cũng không có ý trách cứ: "Là anh dụ dỗ em trước, em đã cảnh cáo anh rồi, là tự anh không chịu nghe. Vì thế sau đó gặp phải chuyện gì thì cũng là tự anh rước lấy, không trách em."
"Em chỉ có thể giết hắn, bằng không hắn sẽ đưa những người khác tới, như vậy lại càng nguy hiểm hơn."
"..."
"Em vốn không muốn để anh dính vào mấy chuyện này, nhưng lại..."
"Nếu em nói cho anh biết máu tế trời là thứ quỷ gì thì anh sẽ suy nghĩ tới chuyện tha thứ cho em."
Hứa Trần im lặng một hồi mới gật đầu, đồng ý: "Được."
Hứa Trần lấy ra một lá bùa màu vàng, dán lên vết thương trên tay, máu ngừng lại.
"Anh ở đây một chút đã nhé, em ra xử lý bên ngoài cái đã." Hứa Trần căn dặn.
Lục Văn Tây gật đầu, đứng trong phòng tắm cắn móng tay, có chút lo nghĩ bất an, nguyên nhân là kẻ chết trong phòng ngủ của anh là do người yêu anh tự tay gi.ết chết, không... là ác linh giế.t chết.
Tiếp nhận chuyện này, có lẽ Lục Văn Tây phải điều chỉnh thật lâu.
Anh mặc niệm trong lòng, là tên mũi ưng hèn mọn kia muốn bắt Hứa Trần, còn muốn tổn hại anh, vì thế bị trừng phạt là đúng tội.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta thì phải chịu nhổ cỏ tận gốc.
Một lát sau, Hứa Trần mang theo vài ác linh tới phòng để quần áo, tiếp đó đưa cho Lục Văn Tây vài lá bùa: "Cho bọn họ một đòn trí mạng đi, sau đó anh sẽ nhận được dương thọ."
Lục Văn Tây nhìn nhóm ác linh bên trong phòng để quần áo, bình tĩnh quan sát kỹ mới phát hiện dáng vẻ số ác linh này đều không tệ, lại nghĩ tới sắc mặt ghê tởm của mũi ưng, không khỏi cảm thấy buồn nôn, tựa hồ đoán được mũi ưng đã cùng nhóm ác linh này làm chuyện gì.
Chết là đáng lắm.
Biế/n thái!
Lục Văn Tây không chút do dự dán bùa lên đỉnh đầu nhóm ác linh, nhóm ác linh biến mất không thấy đâu nữa. Lục Văn Tây nhìn cơ thể mình, đã không còn nhìn thấy tử khí, nghiêng đầu sang một lần nữa mở vòi nước, cũng không nhìn thấy máu tươi.
Anh vịn bồn rửa tay, chậm rãi hồi phục tinh thần, sau đó mới hỏi Hứa Trần: "Xác đâu rồi?"
"Em bảo nhóm ác linh đưa tới cõi âm rồi, mang tới một xó xỉnh nào đó, linh hồn của hắn cũng đã tan nát, hoàn toàn triệt để."
"Vậy..." Máu trong phòng ngủ...
"Em dọn dẹp sạch sẽ rồi."
"Không phải vấn đề sạch sẽ hay không, anh không muốn cái nhà này nữa!" Lục Văn Tây cũng không biết sao, chính là đột nhiên nóng nảy, anh cảm thấy mình không có cách nào bình tĩnh tiếp tục ở lại căn nhà này.
Hứa Trần cảm thấy áy náy, cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi."
"Không trách em, anh biết em cũng không muốn xảy ra chuyện này, ai nguyện ý bị ngược đãi như vậy đâu chứ, anh chỉ cảm thấy đau lòng, với lại... đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện này, anh cảm thấy phản ứng của mình đã rất tốt rồi, không phát điên đã là không tệ."
Lục Văn Tây vốn có thể làm một vị đại thiếu gia vui vẻ, kết quả sau khi mang một thân tử khí, ngày tháng trôi qua thật sự hỗn loạn, làm bạn với quỷ hồn, gặp phải những chuyện làm trong lòng anh không dễ chịu, anh không tan vỡ đã là không tệ rồi.
Một thiếu gia sống trong nhung lụa lưu lạc tới mức mỗi ngày phải gánh vác lo lắng cho sống chết của mình, còn chuyện gì càng hỏng bét hơn nữa không?
Hạnh phúc lớn nhất chính là cùng Hứa Trần yêu đương.
Vì thế anh đi tới bên cạnh Hứa Trần, ôm lấy cơ thể đối phương, dựa sát người Hứa Trần nhỏ giọng lầm bầm: "Thực hỏng bét, quả thực là... bực bội, tất cả những chuyện này là sao chứ? Hắn... làm sao tìm được em?"
Hứa Trần thực khẳng định nói ra tên của một người: "Tô Lâm."
Lục Văn Tây cũng lập tức phản ứng, hiểu ra.
Mũi ưng có nói tới tên Du Ngạn, Du Ngạn lại hoàn toàn không biết về chuyện Tô Lâm, như vậy chứng minh Tô Lâm có liên quan tới mũi ưng, mà mũi ưng cũng biết về chuyện của Tô Lâm và Du Ngạn.
Tin tức về Hứa Trần là Tô Lâm nói cho mũi ưng biết, nếu muốn có được ngày tháng yên ổn thì phải tìm ra nhân tố không an phận Tô Lâm này, như vậy mới chấm dứt hậu hoạn.
Lục Văn Tây thở dài một hơi, lúc này mới nói tới chuyện Tô Lâm: "Nếu Tô Lâm vẫn còn ở, như vậy cần phải thông qua Du Ngạn để tìm kiếm Tô Lâm. Thật ra anh không muốn gặp Du Ngạn, nhất là sau khi em tính được hắn vốn sẽ ở chung với anh."
Động tác ôm Lục Văn Tây của Hứa Trần cứng đờ, không nói chuyện.
Lục Văn Tây lập tức bổ sung: "Em không cần để ý chuyện này, anh nói suy nghĩ của anh cho em biết, giữa chúng ta không cần có bất cứ hiểu lầm gì cả, được không?"
"Ừm."
"Anh chưa từng động lòng với Du Ngạn, chuyển này anh có thể xác định, nếu em không xuất hiện, có lẽ anh sẽ ở bên Du Ngạn, nhưng đó là vì anh ta theo đuổi nên anh mới động lòng, bởi vì anh ta quả thực cũng không tệ. Nhưng em xuất hiện, anh đã nhìn trúng em, trong lòng không còn nơi nào để chứa Du Ngạn nữa."
Hứa Trần vẫn không nói gì, nhưng ôm chặt Lục Văn Tây không chịu buông tay, dáng vẻ chắc chắn sẽ không chịu buông tay, sẽ không nhường Lục Văn Tây cho Du Ngạn.
"Anh gặp Du Ngạn sớm hơn, em xuất hiện sau anh ta, nếu anh thích thì đã sớm ở cùng một chỗ với anh ta rồi, vì thế không phải vấn đề thời gian. Anh chỉ yêu thích em thôi, thích loại hình giống như em vậy, em hiểu không? Anh yêu em, anh khẳng định mình chỉ muốn đi cùng em. Anh nhìn thấy Du Ngạn liền cảm thấy khó chịu, chẳng qua chỉ cảm thấy có chút thẹn, rõ ràng sẽ kết hôn với anh ta nhưng bây giờ phải để anh ta cô đơn tuổi già rồi. Nếu ngày nào đó anh ta ở chung với người nào đó, có lẽ anh sẽ thoải mái hơn một chút." Lục Văn Tây tiếp tục giải thích.
"Ừm, em hiểu."
"Khi nãy anh rất lo, anh sợ em bị bắt đi, anh cũng không biết hắn sẽ mang em đi nơi nào. Anh nghĩ có lẽ phải bỏ tiền tìm kiếm khắp thế giới mới tìm được em, còn chưa nhất định có thể cứu em ra được."
"Yên tâm đi, nếu thật sự không có chút bản lĩnh nào thì em cũng không dám xuống núi, bọn họ đã đánh giá em quá thấp." Hứa Trần vỗ lưng Lục Văn Tây an ủi.
"Thế nhưng anh không biết, về chuyện của em, anh không biết gì cả! Trong lòng anh không có gì chắc chắn, vì thế anh không biết mình nổ súng là đang giúp em hay đang trở ngại, còn nữa..." Lục Văn Tây nói tới đây thì trực tiếp nghẹn ngào, cảm xúc lo lắng trước đó nháy mắt bùng nổ, bày ra phần yếu đuối nhất của mình cho người yêu thấy.
Hứa Trần nâng mặt Lục Văn Tây, hôn lên môi Lục Văn Tây, để anh không thể nói tiếp được nữa, xác định Lục Văn Tây đã bình tĩnh lại mới nói: "Em sẽ nói cho anh biết, nói hết tất cả, được không?"
"Anh cũng nên xin lỗi..." Lục Văn Tây dựa vào đầu vai Hứa Trần, thì thào: "Những linh hồn gặp phải trước đó, bọn họ vốn đã chết rồi, vì thế khi bọn họ bị tiêu diệt anh cũng không có chút gánh nặng nào trong lòng. Nhưng lần này chính là người sống sờ sờ... vì thế trong lòng anh vẫn có chút khó chịu."
"Nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, em sẽ không liên lụy tới anh." Hứa Trần nói.
[hết 67]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT