Bởi vì trạng thái Lục Văn Tây không tốt, đạo diễn chỉ có thể bảo Lục Văn Tây tự điều chỉnh ưu tư, sau khi quay viễn kính* cùng động tác thì thu công trước thời hạn. [quay góc xa]

Làm trễ nãi tiến độ đoàn phim, Lục Văn Tây cảm thấy rất áy náy, vì thế ra tiền mời tất cả nhân viên đoàn phim ăn thịt nướng, bản thân thì quay về trước, Doãn Hàm Vi thì lưu lại chờ mấy anh trai nhậu đã rồi tính tiền.

Lục Văn Tây về tới nhà, ngồi trên ghế sô pha nhìn căn phòng vắng ngắt, nhịn không được thở dài một hơi.

Anh cầm lấy di động, do dự không biết có nên gửi tin cho Hứa Trần hay không, qua thật lâu vẫn không thể quyết định.

Sáng hôm nay Hứa Trần thật sự không cho anh chút mặt mũi nào, anh cũng nên cáu giận một chút, nếu người ta không vui, anh cũng không nên dùng mặt nóng áp vào cái mông lạnh của người ta đi?

Làm người nên tự hiểu mình, đúng không?

Anh là ai chứ? Anh là Lục Văn Tây, dáng dấp đẹp lại còn có tiền, được xưng là vạn nhân mê, là bạn trai quốc dân, khẳng định không thiếu nam nhân!

Cho nên, anh phải giữ tôn nghiêm! Phải có ranh giới cuối cùng!

Kiên quyết không chủ động liên hệ.

Làm xong quyết định, Lục Văn Tây đi vào phòng tắm tắm, kết quả tắm xong lại mặc lại quần áo đã mặc lcu1 ban ngày đi ra ngoài.

Đứng trong phòng khách nhìn căn phòng lạnh tanh, đột nhiên có chút nhớ mùi thuốc bắc.

Hứa Trần thật ra đối xử với anh cũng rất tốt, ít nhất cũng rất bảo vệ anh, còn giúp anh tìm cơ hội, còn bắt tên quỷ khốn khiếp bắt nạt anh xin lỗi, hơn nữa Hứa Trần còn lén hôn anh.

Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, loại soái ca tự nhiên lại hợp khẩu vị anh như Hứa Trần thật sự không nhiều. Quan trọng nhất là Hứa Trần rất đáng tin, sẽ không hư tình giả ý như những người khác, không biết có phải là chân ái hay không.

Thực không cam lòng a....

Lục Văn Tây nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng dứt khoát mang bùa ẩn thân đi ngâm nước.

Anh không chủ động liên hệ Hứa Trần, chỉ lén đi xem một chút mà thôi, nhìn một cái liền trở lại.

Ẩn thân xong, Lục Văn Tây khoác thêm áo khoác, đội mũ, thực gian xảo đi ra ngoài, hướng về phía trường đại học ở bên cạnh.

Tiến vào trong liền bắt đầu ngơ ngác, chủ yếu là anh không hiết Hứa Trần học hệ nào, lầu học ở đâu, ký túc xá ở nơi nào.

Nhớ tới trong ghi chép chuyển tiền có số sinh viên của Hứa Trần, anh cầm di động tìm kiếm tầm hai mươi phút mới tra được thông tin cơ bản của Hứa Trần, thậm chí còn tìm được lịch học, khẳng định bây giờ Hứa Trần không có lớp liền chạy thẳng tới ký túc xá.

Ký túc xá khá mới, không ít nam sinh nháo loạn, tới cửa phòng ký túc xá của Hứa Trần liền nghe thấy có tiếng mắng chửi ở bên trong, cẩn thận phân biệt thì có thể nghe ra người này đang chơi game với đám bạn, đang mắng bọn họ quá gà.

Lục Văn Tây đợi một hồi mới có người mở cửa phòng, anh chui vào trong thì phát hiện Hứa Trần vẫn chưa trở lại, có một chiếc giường để trống, bên trên chất đầy đồ linh tinh, trên bàn cũng chất thành núi, phỏng chừng là giường của Hứa Trần đã bị bạn cùng phòng trưng dụng thành nơi để đồ.

Hứa Trần có lẽ vẫn chưa trở lại.

Nhìn đám bạn cùng phòng của Hứa Trần, cũng thật bình thường, chính là dạng nam sinh phổ thông, ở trong phòng ký túc xá cày game, phòng ở thì bừa bộn bẩn thỉu.

Anh nhìn một chút liền định rời đi, bất quá nghĩ tới chuyện Hứa Trần cùng đám người này từng nháo mâu thuẫn, mấy người này tựa hồ còn từng trêu cợt Hứa Trần, anh dừng lại. Liếc nhìn xung quanh một chút sau đó tiến tới rút dây nguồn máy tính, trong phòng ký túc xá phát ra tiếng kêu cuống cuồng, Lục Văn Tây cười híp mắt rời đi, đám nam sinh ở lại căn bản không chú ý tới cửa phòng tự nhiên mở ra rồi lại đóng lại.

Sau khi rời khỏi kỷ túc xá, Lục Văn Tây bắt đầu tìm tới thư viện, suy đoán Hứa Trần có lẽ đang ở thư viện hoặc phòng tự học. May mắn ở trạm đầu, anh dạo thư viện không bao lâu đã tìm thấy Hứa Trần, còn nhìn thấy một cô gái đi tới bắt chuyện muốn xin số điện thoại Hứa Trần.

Lục Văn Tây khoanh tay trước ngực nhìn lom lom, phát hiện Hứa Trần lắc đầu trực tiếp cự tuyệt rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách. Nữ sinh lại nói gì đó, Hứa Trần liền không thèm chú ý tới, đầu cũng không ngẩng lên, nữ sinh không thể làm gì khác hơn là rời đi.

Lục Văn Tây cảm thấy nhàm chán liền đi tới bệ cửa sổ ngồi xuống, chống cằm nhìn Hứa Trần.

Hứa Trần nhìn sách, anh thì nhìn Hứa Trần.

Kỳ thực cứ lẳng lặng nhìn một người như vậy là một chuyện thật nhàm chán, thế nhưng Lục Văn Tây lại nhìn chằm chằm hồi lâu, còn cảm thấy Hứa Trần thực dễ nhìn. Lần đầu tiên gặp mặt, anh cảm thấy con ngươi đen láy của Hứa Trần có chút quỷ dị, bây giờ nhìn lại thì có lẽ là vì làn da trắng thái quá của cậu, trắng hơn cả anh.

Hứa Trần đọc sách tới tám giờ tối mới rời khỏi thư viện, kết quả không đi về phía kỳ túc xá mà ngược lại quẹo vào rừng cây nhỏ. Lục Văn Tây lập tức đề cao cảnh giác bám theo, nghi ngờ Hứa Trần đi hẹn hò. Kết quả gấp gáp bám sát thì đột nhiên Hứa Trần dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn anh.

Lục Văn Tây sợ tới mức suýt nữa đã té ngã, chỉ có thể dừng bước theo.

"Anh có biết trường học là nơi có nhiều hồn phách nhất không?" Hứa Trần đột nhiên mở miệng chất vấn.

"A?"

"Đất xây trường học phần lớn là nghĩa địa, cũng vì thế mới có câu âm trạch xuất tú tài, hơn nữa giá cả cũng rẻ." Hứa Trần giải thích: "Bởi vì nơi này là nhà của rất nhiều hồn phách nên xác suất xuất hiện ác linh cũng lớn hơn."

Lục Văn Tây hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, chỉ có chút thờ ơ nhún vai: "Không phải có em ở đây sao?"

"Tôi không có khả năng mỗi phút mỗi giây theo sát bên cạnh bảo vệ anh, cho nên anh cần phải có ý thức tự bảo vệ mình."

"Oh..." Lục Văn tây có chút bất đắc dĩ đáp, cứ cảm thấy bị một người nhỏ hơn mình năm tuổi phê bình có chút không thoải mái.

"Không quay phim à?" Hứa Trần hỏi.

"Nhớ em, tới xem một chút, em theo anh về nhà đi." Lục Văn Tây cười hì hì nói, dù sao cũng tới rồi, chỉ có thể dỗ dành thôi.

Hứa Trần hơi nhíu mày, môi mím chặt, tựa hồ rất khổ não, suy nghĩ một hồi mới nói: "Tôi nói xin lỗi anh về thái độ mơ hồ trước kia, xin lỗi, chúng ta không thể ở chung một chỗ."

Nghe lời cự tuyệt chính thức của Hứa Trần, Lục Văn Tây ngẩn người, tâm tình nháy mắt rơi xuống đáy cốc, chỉ ngây ngốc nhìn Hứa Trần, thật lâu vẫn không thể nói được gì.

"Tôi đã cẩn thận suy nghĩ, bản thân tôi quả thật cũng có vấn đề, làm anh hiểu nhầm...." Hứa Trần tiếp tục giải thích.

"Vậy tối hôm qua vì sao em lại hôn anh?"

"..." Hứa Trần nháy mắt ngừng lại, đầu hơi cúi thấp, ánh mắt tràn đầy ảo não.

Lục Văn tây nhếch môi cười nhạt, có chút nhận mệnh gật đầu: "Được, vậy em nói lý do cự tuyệt đi, có thể thuyết phục được anh thì anh sẽ hoàn toàn từ bỏ, được không?"

Lúc nói ra những lời này, tim Lục Văn Tây đã thít chặt thành một đoàn, giống như sau lưng có một tên ác linh đưa tay vào trong thân thể anh, mang theo khí lạnh thấu xương bóp chặt tim anh, làm anh cơ hồ nghẹt thở.

"Tôi là người xui rủi." Hứa Trần rốt cuộc mở miệng, giọng nói rất trầm: "Tôi sinh ra đã đeo tội ác trên lưng, bởi vì một thân huyết dịch này đã định sẵn phải vô tình vô ái, người gần gũi với tôi sẽ bị tội ác trên lưng tôi cắn trả, cuối cùng sẽ tử vong. Cha mẹ tôi đã bị tôi hại chết, tôi không thể hại chết thêm người khác nữa."

Lục Văn Tây hoàn toàn ngây ngẩn, trợn mắt há mồm nhìn Hứa Trần, anh biết Hứa Trần không có khả năng mang cha mẹ mình ra bịa lý do cự tuyệt anh. Vết thương trên người Hứa Trần cũng không phải giả, tình cảnh không được cha mẹ yêu thương anh cũng sớm đoán ra, chỉ là không ngờ sự thật lại là như vậy.

Anh nhìn Hứa Trần, đột nhiên muốn ôm lấy cậu, đoán xem nội tâm cậu đau đớn thế nào.

Bởi vì chính mình hại chết cha mẹ, đó là nguyên nhân lâu nay Hứa Trần chưa bao giờ mỉm cười sao? Những năm qua Hứa Trần đã sống thế nào? Sống trong tự trách sao?

"Thật ra cũng không sao, mạng của anh vốn cũng không sống lâu, một người sắp chết thì sao cũng được. Anh chỉ muốn nói chuyện yêu đương trước khi chết, như vậy sẽ không còn tiếc nuối nữa. Em cũng vậy, liệu vài năm sau nhớ lại khoảng thời gian này, em có hối hận không? Hối vì vì bỏ qua anh mà tiếc nuối, cảm thấy sau này sẽ không gặp được ai tốt hơn anh?" Lục Văn Tây thử cứu vãn, đưa tay muốn kéo tay Hứa Trần nhưng bị gạt đi.

"Anh có nghĩ tới cảm thụ của tôi không? Nếu như tôi và anh ở chung một chỗ, lỡ một ngày nào đó anh đột nhiên chết đi, tôi sẽ cho rằng là tôi đã hại anh chết, anh bảo tôi phải sống nửa đời sau thế nào?!" Lúc hỏi câu này, bởi vì kích động mà âm lượng Hứa Trần có chút mất khống chế, vành mắt cũng đỏ ửng.

Sắp khóc.

Bởi vì sự dây dưa của Lục Văn Tây quá độc ác.

Nếu Hứa Trần lại hại chết người mình yêu sâu đậm, nửa đời sau cậu sẽ phải sống trong tự trách cùng áy náy đi?

Không... liệu có thể sống nổi sao?

Đúng vậy.

Anh quá ích kỷ.

Anh tự xem mình là trung tâm, chỉ nghĩ theo ý mình, chỉ cân nhắc tới chuyện mình phải chết, muốn được trải nghiệm tình yêu trước khi chết, thế nhưng không nghĩ tới nếu một ngày mình chết đi thì người yêu mình sẽ cảm thụ thế nào.

Thật nực cười làm sao.

Thật tệ hại làm sao.

Thứ người như vậy bị cự tuyệt thật đáng đời, đáng kiếp.

Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần, một hồi lâu sau vẫn không thể phát ra âm thanh, có cảm giác đầu mình thật đau, suy nghĩ cũng càng lúc càng loạn, không thể nói là vì cái gì, chính là thực phiền não.

Không sai, chính là phiền não, vì sao không sớm nghĩ tới chứ, vì sao lại tư lợi như vậy, khoảng thời gian này Hứa Trần vẫn luôn xoắn xuýt đi, phỏng chừng bị anh ép tới sắp điên rồi, sau khi giãy dụa nội tâm thì quyết định phải... bảo trì khoảng cách.

Mà anh đã sắp chết rồi vẫn còn muốn gieo họa cho người ta.

Anh vẫn luôn có một loại cảm giác rằng có lẽ mình sẽ không chết, Hứa Trần sẽ giúp anh tìm ra kẻ muốn hại anh hoặc là phương pháp gì đó để phá giải. Không thì cũng làm chuyện tốt tích góp từng chút từng chút một để trì hoãn tuổi họ, giúp anh có thể kiên trì thật lâu.

Anh có lẽ sẽ sống được một đoạn thời gian, hoặc càng lâu hơn, anh... sẽ không đột nhiên chết đi, anh có thể sẽ sống rất lâu, anh có thể yêu.

Thôi, đừng tìm lý do nữa, Hứa Trần căn bản không muốn đồng ý.

"Được, anh biết rồi." Lúc nói câu này, ưu tư Lục Văn Tây cực kỳ thấp, thế nhưng nháy mắt lại có cảm giác bình thường trở lại.

Thôi cứ như vậy đi, lúc này từ bỏ đi...

Anh xoay người rời khỏi trường học, chuẩn bị về nhà, lúc đi vẫn luôn hồn bay phách lạc, bởi vì anh rốt cuộc ý thức được mình cùng Hứa Trần căn bản không có khả năng, lúc này phải từ bỏ.

Không cam lòng a....

Thật không cam lòng.

Rõ ràng thích nhau nhưng lại không thể ở chung một chỗ, thật không cam lòng.

Mới vừa ra khỏi cổng trường học không lâu, Lục Văn Tây bắt đầu rớt nước mắt, nước mắt giống như cơn mưa không thể kiềm được nháy mắt ào ạt rơi xuống, mãnh liệt mà dâng trào, mạnh mẽ đủ để nhấn chìm toàn bộ thành trì.

Anh hít mũi, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, nước mắt không chịu quản thúc chui vào trong cổ áo, giống như dân tỵ nạn đầu đường xó chợ chỉ muốn tìm nơi lánh nạn.

Môi khẽ run, âm thanh nghẹn ngào cũng không ngừng phát ra, vừa đi vừa dùng ống tay áo khoác tùy tiện lau nước mắt, không chú ý tới Hứa Trần luôn đi theo phía sau cách mình mấy trăm mét, đi một chút rồi lại ngừng một chút, tựa hồ đang do dự, cuối cùng vẫn cứ giữ khoảng cách như vậy.

Hứa Trần chỉ muốn xem xem trên đường có ác linh công kích Lục Văn Tây hay không, kết quả càng ngày lại càng do dự hơn.

Hứa Trần nhìn thấy trên đường Lục Văn Tây quay về, quỷ thiếu nữ thấy Lục Văn Tây, thấy anh khóc thì vội vàng chạy theo hỏi thăm tình huống. Bởi vì chạy gấp quá mà đầu mấy lần rớt xuống, nữ quỷ vội vàng nhặt đầu để lại lên cổ rồi đỡ đầu tiếp tục đuổi theo Lục Văn Tây hỏi.

Đáng tiếc tử khí trên người Lục Văn Tây phai nhạt, không thấy được nữ quỷ, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Lúc tới dưới lầu, Đặng Huyên Hàm cũng thấy một người một quỷ, cũng tiến tới rồi cùng Lục Văn Tây lên lầu.

Hứa Trần theo tới đây thì quay lại, trở về trường.

***

Đặng Huyên Hàm vẫn luôn đi theo phía sau lưng Lục Văn Tây, thấy Lục Văn Tây khóc thảm như gà con mắc mưa thì cũng thực nghi hoặc, nghiêng đầu khỏi thiếu nữ quỷ: "Cậu ta làm sao vậy?"

Thiếu nữ quỷ có chút chột dạ, dù sao thì trước kia còn từng đánh một trận với Đặng Huyên Hàm, bây giờ Đặng Huyên Hàm đã bình thường nhưng khí tràng tích lũy trước kia vẫn còn đó, là khí chất tỏa ra từ sâu trong con người, là một vị nữ vương đại nhân.

Lục Văn Tây cùng Đặng Huyên Hàm ở chung không tệ vì cả hai đều là người cấp thần, thế nhưng thiếu nữ quỷ thì không, lúc bị hỏi liền khách khí nói: "Em cũng không biết, chỉ gặp ảnh ở trên đường, nói chuyện với ảnh ảnh cũng không để ý."

Đặng Huyên Hàm đi tới bên cạnh Lục Văn Tây, quơ quơ tay trước mặt anh, sau đó nói: "Tử khí trên người cậu ta phai nhạt không ít, phỏng chừng tạm thời không thể nhìn thấy chúng ta, bằng không sẽ không mất sĩ diện khóc ở trước mặt chúng ta như vậy."

"Oh...." Thiếu nữ quỷ có chút lo lắng nhìn Lục Văn Tây, không biết anh bị làm sao.

Bọn họ là hồn phách, không thể chạm vào được những thứ dương gian, không có mạng, không có thiết bị truyền tin. Người thân dương gian lúc đốt giấy tiền vàng bạc cũng đốt chút nhà cửa vật dụng bằng giấy, chỉ là thứ bọn họ nhận được cũng chỉ là giấy mà thôi, chỉ có thể sở khóc dở cười.

Muốn gửi đồ cho người âm gian, tỷ như di động thì phải đốt một cái di động thật sự, chuyện này chẳng có mấy người chịu làm, cho dù có người chịu đốt thì cũng không có tín hiệu, vì thế người âm gian vẫn luôn sống cuộc sống như người nguyên thủy.

Thiếu nữ quỷ không biết Lục Văn Tây đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể lên mạng tìm hiểu, chỉ có thể gấp gáp bám theo, cố tình lúc này Lục Văn tây lại không thể nhìn thấy bọn họ.

Lục Văn Tây mất hồn mất vía về tới nhà, vào nhà liền trực tiếp đá bay giày đi, sau đó cởϊ áσ khoác xông thẳng về phòng, nằm chèm bẹp trên giường tiếp tục khóc nhè.

Về tới nhà thì lại càng khóc thảm thiết hơn, biến thành quỷ khóc sói tru, "ngao ngao ngao" như một con sói con tiến vào kỳ phát tình trước kỳ hạn.

Đặng Huyên Hàm đứng bên cạnh nhìn, nhìn một hồi lại vui vẻ: "Lúc khóc thực đáng yêu a."

"Lão đại bi thương biết bao nhiêu a!" Thiếu nữ quỷ đau lòng không thôi, thấy Đặng Huyên Hàm cười thì lập tức phản bác.

"Phỏng chừng là thất tình."

"A? Lão đại bị đá à?"

"Quan hệ của cậu ta cùng Hứa Trần thật sự làm người ta xem không hiểu, rõ ràng ngủ cùng nhau nhưng lại không có dáng vẻ tình lữ."

Thiếu nữ quỷ lập tức tròn mắt, kết hợp với vết thương trên cổ thoạt nhìn có chút dữ tợn, bởi vì kinh ngạc mà trực tiếp hét to: "Lão đại nói chuyện yêu đương á?! Lại còn ngủ chung.... em thất tình rồi sao?! Em thất tình sao?" Nói xong, suýt chút nữa đã bật khóc.

Đặng Huyên Hàm bị tiếng hét của thiếu nữ quỷ dọa sững sờ, nhìn dáng vẻ lã chã muốn khóc của thiếu nữ quỷ mà nhịn không được hoài nghi trong phòng này có hai người thất tình, lại còn là tổ hợp si nam oán nữ.

"Lão đại chúng ta tốt như vậy, sao lại bị đá chứ? Trước kia em có nằm mơ cũng muốn thổ lộ với lão đại, sau đó lão đại thực do dự rồi cuối cùng vì đủ loại nguyên nhân mà cự tuyệt, thấy em khổ sở thì cho em một tờ chi phiếu năm trăm ngàn... bị cự tuyệt cũng vui sướng a!"

Tình tiết vở kịch có chút không đúng a!

"Sao lại là năm trăm ngàn, năm triệu cậu ta cũng chi nổi mà?" Trọng điểm của Đặng Huyên Hàm lại là cái này.

"Bởi vì cô gái yêu lão đại thật sự quá nhiều, nếu mỗi người đều cho năm triệu thì lão đại sẽ phá sản mất, sau đó khắp quốc nội sẽ toàn là triệu phú. Em nói với chị a, em rất lo nghĩ cho lão đại a, em chính là fan chân ái."

Đặng Huyên Hàm bị chọc cười, kết quả lúc này thấy Lục Văn Tây đột nhiên ngồi dậy, sau đó đi ra ngoài, hai người nhìn Lục Văn Tây mất hồn mất vía đi ra ngoài phòng khách rồi mất hồn mất vía cầm hộp giấy rút quay lại phòng ngủ, sau đó mất hồn mất vía chui vào trong chăn, cuối cùng mất hồn mất vía tiếp tục khóc.

Thiếu nữ quỷ nhìn Lục Văn tây, mím mím môi, nhịn không được xúc động: "Lão đại thật sự.... quá đáng thương!"

"Ừm!" Đặng Huyên Hàm sững sờ, vẫn cảm thấy Lục Văn Tây khóc thật thú vị, thật muốn rót cho cậu một ly sữa.

Lục Văn Tây rất bi thương, bi thương lau nước mũi nước mắt, cầm di động kéo wechat Hứa Trần vào sổ đen, làm xong lại tiếp tục gào khóc.

Sao anh lại kém như vậy chứ, lớn như vậy nhìn trúng hai người, lần đầu tiên theo đuổi thì người ta là thẳng nam, còn làm đối phương khổ não như vậy.

Lần thứ hai theo đuổi thì người ta không thể yêu, anh lại một lần nữa làm người ta khổ não.

Sao có thể như vậy chứ... anh cũng muốn nói chuyện yêu đương a...

Cẩu độc thân khổ sở, cẩu độc thân không phục!

Thiếu nữ quỷ thờ dài một hơi, ngồi chồm hổm trong góc nhìn chằm chằm Lục Văn Tây, lo lắng không thôi.

Đặng Huyên Hàm ngồi bên mép giường cùng thiếu nữ quỷ trò chuyệt gϊếŧ thời gian. Trước kia cô nghĩ rằng đợi thêm một thời gian thì mình sẽ an tĩnh một chút, thế nhưng bây giờ làm linh hồn thật sự nhàm chán phát nản, không có di động để chơi, chỉ có thể tìm người nói chuyện phiếm.

Trong tiếng khóc của Lục Văn Tây, Đặng Huyên Hàm cùng thiếu nữ quỷ tâm sự cảm tưởng sau khi thành quỷ, kế hoạch sau này, gần đây có soái ca quỷ hay không, còn có bát quái mà thiếu nữ quỷ nghe được từ quỷ khác.

Trò chuyện hơn hai tiếng thì Lục Văn Tây bò dậy, tự mình tới phòng bếp rửa một quả táo ăn, ngồi ở mép giường ăn xong thì nằm xuống giường, nhỏ giọng thút thít, lau mũi, so với trước đó đã bình ổn hơn rất nhiều.

***

Lúc Doãn Hàm Vi tới nhà Lục Văn Tây, phát hiện Hứa Trần không có ở đây, Lục Văn Tây thì vẫn chưa dậy, gọi vài lần Lục Văn Tây vẫn không dậy, anh chạy tới kéo chăn, nháy mắt nhìn thấy mặt Lục Văn Tây liền chết điếng.

Doãn Hàm Vi lao ra ngoài lấy túi đựng đá giúp Lục Văn tây chườm mắt, sau đó chạy ra phòng khách gọi điện cho Lâm Hiểu: "Mau tới, cứu mạng!"

"Tôi còn chưa có dậy đâu, chuyện gì vậy?"

"Lão đại điên rồi."

"Hả?! Chuyện gì? Lão đại đang ngồi xổm ngoài ban công rải tiền à?" Kèm theo đó là âm thanh ầm ĩ, phỏng chừng đã leo xuống giường.

"Không biết, hôm qua nháo một trận với Hứa tiểu tiên, trạng thái cả ngày liền không tốt, làm trễ nãi tiến trình đoàn phim, cuối cùng móc tiền túi ra mời cơm. Sáng nay tôi mới tới nhà lão đại, phỏng chừng đã khóc cả đêm, ánh mắt thê thảm không nỡ nhìn, khí sắc cũng không ổn, bà mau chạy tới xem có thể cứu bổ được không."

"Sao lại cãi nhau vậy?"

"Không biết, hay là để tôi gọi hỏi Hứa tiểu tiên?"

Doãn Hàm Vi nói tới đây thì Lục Văn Tây ở trong phòng ngủ liền kêu to: "Không cho gọi!"

Doãn Hàm Vi trầm mặc, Lâm Hiểu bên kia đầu dây nói mình sẽ tới ngay, sau đó liền cúp máy. Doãn Hàm Vi không mang điểm tâm tới, gần nhất đều là Hứa Trần làm nên anh cũng quen rồi, lúc này do dự một chút rồi nhắn tin cho Lâm Hiểu, nói cô thuận tiện mang chút điểm tâm tới.

Xử lý xong mấy chuyện này, Doãn Hàm Vi dựa khung cửa nhìn Lục Văn Tây, thở dài thở ngắn thật lâu, đoạn thời gian trước anh còn cảm thấy lão đại đột nhiên hiểu chuyện, làm người ta thật bớt lo, kết quả gần nhất... rốt cuộc làm sao vậy?

Sau khi Lâm Hiểu tới, thấy trạng thái của Lục Văn Tây thì cũng suýt tan vỡ, nhìn mặt Lục Văn Tây xong chỉ có thể bảo Doãn Hàm Vi xin nghỉ cho Lục Văn Tây, Doãn Hàm Vi cam chịu gật đầu. Sau khi đi ra ngoài thì trước tiên gọi điện cho Hàn Phạm Minh, sau đó gọi điện xin lỗi đoàn phim, cuộc điện thoại xin lỗi này kéo dài mười mấy phút mới kết thúc, Doãn Hàm Phi mệt lả.

"Lão đại, anh Hàn nói hôm nay rảnh thì tới công ty một chuyến, xem kịch bản mới đưa tới, chọn một cái." Doãn Hàm Vi ỉu xìu nói.

"Không đi."

"Lão đại, anh đừng làm khó em mà."

Lục Văn Tây không nói, Lâm Hiểu vẫn còn đang giúp Lục Văn Tây dán mặt nạ mắt, mà Lục Văn Tây thì vẫn là dáng vẻ tự sinh tự diệt kia.

Kết quả không lâu lắm liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó Hứa Trần tiến vào, nhìn thấy trong nhà có người thì nhịn không được sửng sốt.

"Mọi người không tới phim trường à?" Hứa Trần hỏi.

Doãn Hàm Vi quan sát Hứa Trần một chút, phát hiện Hứa Trần không có chỗ nào không đúng mới trả lời: "À... lão đại.... ảnh không thoải mái lắm nên không đi."

"Oh." Hứa Trần đáp một tiếng, đi vào phòng khách.

Lục Văn Tây vốn không sống còn gì luyến tiếc đột nhiên bật dậy, lao vào phòng tắm, phỏng chừng là đi rửa mặt.

Lâm Hiểu đi vào phòng để quần áo, không bao lâu sau Lục Văn Tây đã rửa mặt xong, đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm: "Hóa trang cho anh, phải soái!"

Cho dù thất tình thì khí thế cũng không thể thua kém!

Anh muốn để Hứa Trần ân hận! Tuyệt đối không thể để Hứa Trần nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của mình!

Không! Thể! Thua!

Lâm Hiểu lập tức bắt đầu giúp Lục Văn Tây hóa trang, trọng điểm tạo hình hôm nay chính là kính mát.

Lúc chuẩn bị ra ngoài, chuẩn bị đối mặt Hứa Trần, Lục Văn Tây vẫn cảm thấy không ổn, anh đi tới trước bàn trang điểm cầm lấy chai phun sương phun không ngừng, Lâm Hiểu muốn cản cũng không được.

Kính mát còn đang đeo, tròng kính trực tiếp bị phun ướt nhẹp.

Lau khô tròng kính, Lục Văn Tây một lần nữa đeo lên, ra khỏi phòng gọi tiểu đoàn đội của mình xuất phát, cùng tới công ty. Anh cố ý lưu ý một chút, thấy Hứa Trần cũng đi theo thì nhịn không được có chút khẩn trương.

Đúng như dự đoán, lúc lên xe, Hứa Trần chọn ngồi ghế phó lái.

Lục Văn Tây giả vờ tỏ ra bình tĩnh, hít thở sâu.

Đến công ty, Lục Văn Tây biểu thị một mình mình đi được rồi, bởi vì mỗi lần chọn lựa kịch bản đều rất lâu, thỉnh thoảng còn phải họp thảo luận, rất phiền toái, bọn họ đi cùng cũng chỉ có thể ngồi trong phòng nghỉ nói chuyện phiếm, không bằng ra ngoài chơi.

Lúc Lục Văn Tây đợi thang máy thì bên cạnh xuất hiện một người, ló đầu qua nhìn anh: "Hôm nay sao lại tới?"

Anh quay đầu nhìn lại thì phát hiện là Du Ngạn, liền hỏi: "Sao anh cũng tới?"

"Tới chọn kịch bạn."

"Tôi cũng vậy."

Du Ngạn gật đầu, biểu thị đã biết, hỏi tiếp: "Sao giọng lại khàn vậy?"

"Không có gì."

Lúc rời đi, Hứa Trần quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Văn Tây đứng sóng vai với Du Ngạn, biểu tình tuy không biến đổi nhưng nội tâm lại không an tĩnh chút nào.

Cậu cưỡng ép quay đầu đi không nhìn Lục Văn Tây nữa, theo chân nhóm Doãn Hàm Vi rời đi.

Sau khi Hứa Trần rời đi không lâu thì lại có người tiến tới bên cạnh Lục Văn Tây, chủ động chào hỏi: "Chào hai vị tiền bối."

Lục Văn Tây nhìn nam sinh đứng bên cạnh, tuổi không lớn lắm, hình tượng thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái, bất quá anh khẳng định mình không quen biết người này, vì thế không lên tiếng.

Du Ngạn hướng đối phương mỉm cười hỏi: "Cậu là?"

"Em là Nhiễm Nam, người mới dưới tay chị Hà." Nam sinh mỉm cười trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play