Qua hơn nửa ngày Đỗ Tử San mới hồi phục tinh thần, sau đó đột nhiên hăng hái nói: "Anh Lục, hôm nay tôi nhất định phải mời ông một ly, ông đúng là đàn ông chân chính, cũng xem tôi là bằng hữu thật sự!"
Đỗ Tử San vẫn luôn là người nhìn thấu được nhìn thứ, sau khi cô và Bạch Đẳng Nhạn ở bên nhau, cho dù sau đó bị lộ tin ra ánh sáng hoặc là lúc chia tay thì cũng chỉ tạo ra một làn sóng chú ý chứ không phải chuyện gì lớn. Người yêu chia tay tái hợp cũng là chuyện bình thường, các cặp tình nhân nghệ sĩ chỉ có độ chú ý cao hơn một chút thôi.
Nhưng tin tức Lục Văn Tây là Gay thì khác, nếu tin này bị đưa ra ánh sáng, Lục Văn Tây phải gánh vác độ nguy hiểm rất lớn, nói không chừng sẽ bị đưa tin giật tít suốt vài ngày, được các giới quan tâm, cộng thêm sẽ rớt fan nghiêm trọng, có lẽ sẽ nghiêm trọng tới mức không thể xoay người.
Cho dù không thừa nhận, Lục Văn Tây vẫn là nghệ sĩ lưu lượng như cũ, nhóm fan hâm mộ sẽ ủng hộ trợ uy cho anh. Nhưng một khi hình tượng sụp đổ, tình cảnh sẽ mất khống chế, muốn tẩy trắng cũng cần một khoảng thời gian dài.
Chuyện là Gay thì phải tẩy trắng kiểu gì đây?
Rõ ràng là vấn đề về xu hướng tín.h dục, rõ ràng không làm gì sai nhưng lại cần sự tha thứ của fan hâm mộ, nói tới cũng thực đáng thương.
Lục Văn Tây chịu nói chuyện này với bọn họ chính là xem bọn họ trở thành bằng hữu đáng tin, Đỗ Tử San có chút kích động, xúc động muốn cạn vài ly với Lục Văn Tây.
Lục Văn Tây chỉ cười cười, dẫn Hứa Trần tới ngồi xuống rồi cầm thực đơn lên xem.
Hứa Trần hiện giờ vẫn có vài thứ chưa biết, vì thế rất thích thực đơn có hình, trông sẽ đơn giản và dễ hiểu hơn. Thực đơn của nhà hàng này có hình ảnh, vì thế cậu vui vẻ chọn rất nhiều món, sau đó nói: "Bữa cơm này tôi mời."
Lục Văn Tây nhìn Hứa Trần không nói gì, đây là tôn nghiêm đàn ông của Hứa Trần, anh có trách nhiệm phải bảo vệ, vì thế anh nói: "Nếu tiểu tướng công nhà anh mời khách thì anh phải gọi thêm vài món anh thích rồi."
Nghe Lục Văn Tây gọi là "tiểu tướng công", Bạch Đẳng Nhạn giật mình làm ngã ly, sau đó kinh ngạc nhìn hai người, lộ ra biểu cảm "thì ra là vậy".
Hiển nhiên thoáng chốc đã hiểu được vị trí của hai người ở trên giường.
Đỗ Tử San bắt đầu màn diễn thuyết của mình: "Trước đó tôi đã cảm thấy Hứa Trần không giống người khác rồi, quá đẹp trai, hơn nữa khí chất cũng rất tuyệt, chính là cái loại siêu phàm thoát tục ấy. Tư chất này chỉ làm trợ lý thì quá uổng phí, tôi còn sợ lãng phí mất độ tuổi tốt nhất, nhiều lần muốn khuyên cậu ấy sớm Debut. Thì ra là... ở bên cạnh Lục Văn Tây, chậc chậc, hai người như vậy đúng là tốt quá, tôi và Tiểu Bạch rất hiếm khi được gặp mặt, mỗi lần gặp cũng lén lén lút lút."
Lục Văn Tây nghe vậy thì gật đầu, sau đó hỏi Bạch Đẳng Nhạn: "Cô ấy không kiêu kỳ như hình tượng nữa, ông không tan vỡ ảo tưởng à?"
"Không có, có thể thao thao bất tuyệt nói nhiều như vậy cũng là một loại tài năng."
Lục Văn Tây bị khí chất chân chó nồng nặc của Bạch Đẳng Nhạn đánh bại, chỉ có thể trợn trắng mắt.
Bạch Đẳng Nhạn lại còn bổ sung: "Lần đầu tiên chúng ta chơi game chung, cố ấy đã mất hình tượng rồi, huyên thuyên không ngừng nghỉ nói chuyện bằng tin thoại với tôi cả buổi tối. Ngày hôm đó cô ấy đã chinh phục tôi, tôi cảm thấy có cô ấy thì đời này sẽ không cần lo lắng thiếu chủ đề nói chuyện."
"Không đúng, không phải trước đó ông nói với tôi là yêu thích hình tượng ngự tỷ, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Đỗ Tử San à?" Lục Văn Tây hỏi.
Kết quả Bạch Đẳng Nhạn còn chưa kịp trả lời, Đỗ Tử San đã vỗ bàn một cái: "Quả nhiên anh đã thích em từ sớm rồi!"
Bạch Đẳng Nhạn đỏ mặt.
Nhóm người ăn cơm xong thì tiếp tục đi hát KTV, đặt một phòng xong thì ba người giống như kẻ trộm chạy vào trong, để lại Hứa Trần trả tiền mua đồ.
Trong số bốn người, hai người giữ Mic là Lục Văn Tây và Đỗ Tử San, nhưng Đỗ Tử San hát không tốt cho lắm.
Lục Văn Tây và Bạch Đẳng Nhạn là người trong nghề, hát coi như không tệ, tối nay chơi đặc biệt vui sướng, không biết mệt mỏi hát tặng người yêu suốt mấy giờ liền.
Nếu có fan ở đây, thấy hai vị phái thần tượng nỗ lực hát như vậy, chắc chắn sẽ gào tới khàn giọng.
"Đừng để Tiểu Hứa ngồi chờ mãi thế, Tiểu Hứa hát bài gì?" Đỗ Tử San ngồi bên cạnh thiết bị chọn bài hát, lật sổ bài hát.
Hứa Trần không biết ca hát vì thế rất dè dặt, có điều mọi người rất nhiệt tình, Hứa Trần liền nói: "Bài của anh ấy."
Trước khi chưa quen nhau, mỗi ngày Hứa Trần đều nghe bài hát của Lục Văn Tây, sau khi quen rồi thì lúc đọc sách cũng nghe, tự nhiên cũng quen với giai điệu.
Hứa Trần cầm Micro thử một chút, sau khi nhạc lên bắt đầu hát: "Thích anh, thích sự ngọt ngào của anh, thích sự đáng yêu của anh, thích anh nhất..."
Giọng của Hứa Trần rất trầm, lúc hát đặc biệt dịu dàng, cũng không hề bị lệch tông hay có chỗ nào khó nghe. Lục Văn Tây vốn đã cầm Mic chuẩn bị hợp xướng với Hứa Trần, kết quả nghe xong không đành lòng hát, chỉ muốn nghe Hứa Trần hát.
Rất êm tai, âm thanh sách sẽ như thủy tinh trong suốt, còn lóng la lóng lánh làm người ta cảm thấy thoải mái.
Bạch Đẳng Nhạn thì bắt đầu vỗ tay, Hứa Trần vừa hát xong thì lập tức nhao nhao nói: "Bạn trai ông hát hay hơn ông đấy."
"Rồi rồi rồi, tôi cũng cảm thấy thực xấu hổ." Lục Văn Tây cũng thừa nhận.
Dỗ dành nhau như vậy làm Hứa Trần ngượng ngùng.
Có điều Lục Văn Tây quả thực có hơi kích động, kéo Hứa Trần tới nói: "Trong Album mới của anh, em cùng hát một bài với anh đi, sao hả? Giọng em rất tuyệt, chỉ cần bổ túc chuyên môn một phen thì nhất định có thể quét ngang một loạt nghệ sĩ chuyên nghiệp."
Bạch Đẳng Nhạn cũng gật đầu: "Đúng đấy."
"Em còn chưa học hành gì đã hát ăn đứt vị này rồi." Lục Văn Tây chỉ Bạch Đẳng Nhạn nói.
"Cút đi!" Bạch Đẳng Nhạn lập tức kháng nghị.
"Thật ra em thấy Lục Văn Tây nói cũng không sai." Đỗ Tử San phụ họa.
Bạch Đẳng Nhạn trực tiếp tuyệt vọng, đưa tay ôm chầm lấy Đỗ Tử San, sau đó gặm môi cô một cái.
Trước khi đi, Lục Văn Tây bảo Hứa Trần chụp hình ba người bọn họ, Lục Văn Tây ngồi ở giữa, trái ôm phải ấp, bắt chéo đôi chân dài trông cực kỳ thiếu đánh.
Bạch Đẳng Nhạn và Đỗ Tử San cũng rất phối hợp, Đỗ Tử San dựa vào vai, ôm tay Lục Văn Tây, Bạch Đẳng Nhạn thì đặt nắm tay mình ở dưới cằm Lục Văn Tây, trông như muốn đấm một phát.
Chụp hình xong, Đỗ Tử San lại tự chụp vài tấm, cuối cùng còn kéo cả Hứa Trần vào.
Hứa Trần ẩn đi khí tráng, hai cặp tình nhân mỉm cười đặc biệt ngọt ngào ở trước ống kính.
Lục Văn Tây đưa điện thoại cho Đỗ Tử San, để cô chỉnh sửa hình, sửa xong thì phát Weibo ngay tại chỗ.
Lục Văn Tây: Thiên đường hay tràng Tu La? @Bạch Đẳng Nhạn @Đỗ Tử San [hình ảnh]
Đăng Weibo xong, Lục Văn Tây bỏ điện thoại vào túi áo rồi về nhà.
...
Xe chạy tới biệt thự thì thấy trong sân có một chiếc xe, nhìn phong cách phẩm vị của chiếc xe thì không cần đoán cũng biết là ai tới.
Vào phòng khách liền thấy Viên Dã Phú đang nói chuyện phiếm với Lục Vũ Thương, Khuất Xảo đang bưng đồ ăn ra, Viên Dã Phú vừa chơi đùa với Hứa Đa Đa vừa nói chuyện với Lục Vũ Thương.
Lục Văn Tây đi vào, Viên Dã Phú liền bước tới đón, nắm cổ tay Lục Văn Tây hỏi: "Chuyện con riêng là sao, ông hơi bị khốn nạn đấy nhé, Hứa Trần không đánh ông à?"
"Qua đây, theo tôi lên lầu rồi nói."
Viên Dã Phú liếc Lục Văn Tây trắng mắt, lúc quay sang Lục Vũ Thương thì lại cười tươi như hoa: "Chú, con lên phòng nói chuyện với cậu ấy một chút."
"Nói chuyện ở đây đi, có sẵn thức ăn, bọn cô né đi một chút." Khuất Xảo nói, sau đó kéo Lục Vũ Thương lên lầu, rất tri kỷ.
Viên Dã Phú nhìn Khuất Xảo cưng chiều ôm Hứa Đa Đa, cứ đi ba bước lại hôn hai cái thì có hơi khó chịu, chờ hai người đi rồi mới hỏi tiếp: "Lớn lên giống ông tới vậy, đừng nói với tui là không có quan hệ."
"Ừ, em gái tôi đấy."
"Đệt mợ?! Con gái riêng á? Chú Lục... làm sao điều chỉnh quan hệ hay vậy, trông hài hòa thế cơ mà?"
Lục Văn Tây liếc Viên Dã Phú, sau đó kể lại chuyện của Hứa Đa Đa.
Viên Dã Phú nghe xong thì ngu người, thật sự là mới nghe lần đầu, lúc này anh quay sang hỏi Hứa Trần: "Tôi suýt chút nữa đã thay cậu đánh cậu ta một trận rồi, tôi biết cậu chắc chắn không nỡ ra tay."
Hứa Trần vốn đang ăn trái cây khô, nghe Viên Dã Phú nói vậy thì liếc mắt nhìn sang, tùy tiện nói: "Cám ơn, còn chuyện miếng ngọc kia, tôi dưỡng hai miếng, để tôi lấy cho anh."
Hứa Trần nói xong thì ném vỏ hạt, đi thẳng lên lầu.
Viên Dã Phú thấy Hứa Trần rời đi thì nhỏ giọng thương lượng với Lục Văn Tây: "Ông bảo Hứa đại tiên cho tôi vài lá bùa đi, là loại có thể ẩn thân nhìn thấy Hồ Tuyết ấy, tôi muốn dẫn cô ấy ra ngoài chơi vài ngày."
"Không ở nhà đón năm mới à?"
"Không được, năm nay bầu không khí trong nhà tôi không tốt, tôi ra ngoài giải sầu một chút."
Hồ Tuyết đã chết, tiếng xấu của Viên Dã Phú một lần nữa truyền xa, vì thế cũng khó tìm được vợ ưng ý, bầu không khí ở nhà họ Viên chắc chắn không được tốt, Lục Văn Tây có thể tưởng tượng được.
Anh nhìn Hồ Tuyết ngồi bên cạnh Viên Dã Phú, hỏi: "Dạo này cô vẫn luôn đi theo cậu ta à?"
Viên Dã Phú phân tích một chút, biết Lục Văn Tây không phải hỏi mình, vì thế nhìn theo ánh mắt Lục Văn Tây nhưng không thấy gì.
"Ừ, dạo này ảnh bị thư ký xem là bị bệnh thần kinh, ngày nào cũng nhìn không khí nói chuyện với tôi, làm thư ký sợ lắm." Lúc nói chuyện, Hồ Tuyết còn che miệng cười, thoạt nhìn trạng thái của cô rất tốt.
"Cô có muốn đi chơi với cậu ta không?"
"Đi, bằng không ở vậy miết cũng chán."
Lục Văn Tây nhìn một người một quỷ, cũng không biết trạng thái của hai người hiện giờ là tốt hay xấu, trong ba năm Hồ Tuyết sẽ đi luân hồi, Lục Văn Tây đã nói chuyện này với Viên Dã Phú. Viên Dã Phú biểu hiện rất thản nhiên, tỏ vẻ mình chỉ muốn ở cùng với Hồ Tuyết một thời gian ngắn, chuyện sau này cứ để sau rồi nói.
Chờ tới khi Hồ Tuyết đi luân hồi rồi, Viên Dã Phú sẽ như thế nào?
Đột nhiên cảm thấy có hơi ngược tâm.
"Được, bùa đưa cho ông, một tờ hai ngàn!" Lục Văn Tây làm dấu cái kéo, ra hiệu con số.
"Rồi rồi rồi, muốn năm chục ngàn."
"Ừ, chốc nữa tôi bảo Hứa Trần làm cho ông."
Không bao lâu sau thì Hứa Trần đi xuống lầu, tay cầm hai miếng ngọc, cái lớn cho Lục Văn Tây, cái nhỏ thì cho Viên Dã Phú. Viên Dã Phú cũng hiểu được tình huống của Lục Văn Tây hiện giờ rất đặc biệt, không phải lúc tranh giành mấy thứ này, vì vậy liền tỏ vẻ: "Trở về tôi sẽ làm một sợi dây đeo lên cổ, lúc ngủ cũng đeo."
"Lúc tới gần Hồ Tuyết thì gỡ ra." Hứa Trần lạnh nhạt nói.
"À... à... hiểu rồi."
Tiếp đó Hứa Trần đưa bùa cho Viên Dã Phú, Viên Dã Phú vui vẻ rời đi.
Lục Văn Tây nhìn theo Viên Dã Phú và Hồ Tuyết, đột nhiên cảm thấy mê man: "Em nói xem... anh có nên quản chuyện bọn họ không?"
"Đó là lựa chọn của anh ta, cứ tùy anh ta đi." Hứa Trần nói.
[hết 115]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT