Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Đêm khuya, mười hai giờ.

Vài tên đàn ông say xỉn bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập ra khỏi bệnh viện.

Triệu Khôn nhổ nước miếng xuống đất, "Mẹ nó, con nhóc chết tiệt kia, sớm muộn gì ông đây cũng làm chết cô ta!"

Một người đàn ông bên cạnh không kìm chế được, nói: "Thôi bỏ đi anh Khôn, con nhóc kia quá trâu bò, tên đàn ông của cô ta cũng không vừa, chúng ta đánh không lại..."

"Đó là vì chúng mày vô dụng!" Dứt lời, Triệu Khôn đưa chân đá, chửi ầm lên, "Một đám ngã chổng vó, ngay cả một con nhỏ cũng không đối phó được! Những gì chúng mày ăn đi đâu rồi?"

Triệu Khôn càng nghĩ càng giận, đá thêm vài cái.

Đám đàn em bị đá đến mức trốn ra sau, không ngừng xin tha, "Bọn em sai rồi sai rồi, anh Khôn, bọn em sai rồi."

Triệu Khôn tức giận đá cái thùng rác bên cạnh, cánh tay bị con nhỏ chết tiệt kia vặn gãy, lúc này phải cố định, đeo băng vải, treo trên cổ.

Phía sau, một tên đàn ông gầy như que củi đột nhiên tiến đến, cẩn thận nói: "Anh Khôn, em có cách cho con nhóc chết tiệt kia một bài học."

Triệu Khôn nhíu mày, "Cách gì?"

. . .

Lục Tâm Du về đến nhà, tắm rửa chuẩn bị ngủ, nhưng nằm lên giường, trong đầu lại chỉ toàn giọng của Lâm Thâm.

Bên tai cô, hơi thở ấm áp, giọng nói trầm thấp, quanh quẩn trong đầu không dứt.

Lục Tâm Du mở mắt nhìn trần nhà trên đầu, trong lòng yên lặng tự nói với mình: Mày điên rồi sao Lục Tâm Du, cậu bạn kia chỉ đùa chút mà thôi, nghĩ gì đấy.

Lục Tâm Du uống chút rượu, trợn mắt nhìn trần nhà một lát, dần dần cũng buồn ngủ.

Hôm sau cô trực ca đêm, cho nên giấc ngủ này kéo dài đến hơn mười giờ sáng, điện thoại rộn ràng vang lên.

Lục Tâm Du cau mày, hốt hoảng cầm điện thoại, tùy tay lướt qua, lười biếng 'alo' một tiếng.

Giọng nói tràn ngập sức sống của Tôn Điềm Điềm vang lên, "Hello bảo bối Tâm Du của mình! Dậy chưa đấy!"

"Chưa."

"Chưa? Vậy ai đang nói chuyện với mình đấy?"

"Là quỷ đó."

"Chậc, Tâm Du, cậu đúng là càng ngày càng nghịch ngợm!"

Lục Tâm Du trợn trắng mắt, ôm chăn ngồi dậy khỏi giường, "Có gì phải làm à bà Thẩm?"

"He he, không phải hôm nay cậu nghỉ sao, đi dạo phố đi, mình ở nhà sắp mốc meo rồi, muốn mua quần áo đổi mùa."

Lục Tâm Du đưa điện thoại ra trước mặt, nhìn đồng hồ, sau đó hỏi: "Lúc nào?"

"Giờ luôn! Đi dạo một lát, thuận tiện ăn cơm ở trung tâm thương mại luôn."

"Ừ, gặp chỗ cũ nha."

"OK!"

Lục Tâm Du xốc chăn xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt.

Ra khỏi phòng ngủ, mẹ cô đang ngồi trên sô pha đan áo len mùa đông.

Thấy con gái ra, Lục Lâm Vân vội đứng dậy khỏi sô pha, "Dậy rồi à, mẹ hâm cơm cho con."

Lúc con gái ở nhà nghỉ ngơi, Lục Lâm Vân sẽ không đi mở quán, chỉ ở nhà nấu cơm cho con.

"Cảm ơn mẹ." Lục Tâm Du cười tủm tỉm ôm lấy mẹ mình.

Lục Lâm Vân vỗ lưng cô, xoay người đi vào phòng bếp hâm nóng cơm sáng. Nhưng đến giờ này rồi, cũng không biết là cơm sáng hay cơm trưa.



Một tô cháo nóng hổi, hai cái bánh bao, một đĩa dưa muối.

Thật ra Lục Tâm Du không quá đói, nhưng mẹ tự mình làm cơm sáng, dù không đói bụng cô cũng sẽ ăn sạch sẽ toàn bộ.

Lúc ăn cơm, Lục Lâm Vân nhìn con gái, có vẻ muốn nói lại thôi.

Lục Tâm Du nhận thấy được, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, mẹ có chuyện gì muốn nói với con à?"

Lục Lâm Vân gật đầu, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói, "Hai ngày trước bố con có đến một chuyến, vài ngày nữa là sinh nhật năm mươi tuổi của ông ấy, muốn con qua một lần."

Lục Tâm Du vừa nghe thấy vậy, ấn đường nhíu lại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, "Ông ta có bệnh à, con không rảnh để đi."

"Dù sao ông ấy cũng là bố con, chuyện mẹ và bố con, không liên quan đến hai đứa..."

"Được rồi, mẹ đừng nói nữa." Lần nào Lục Tâm Du nghe thấy chuyện có liên quan đến 'bố' cũng cảm thấy chán ghét theo bản năng, không muốn nhiều lời.

Cô nhanh chóng ăn hết cháo, lau miệng, đứng dậy khỏi ghế, "Mẹ, con và Điềm Điềm hẹn nhau đi dạo phố, đi trước nha."

Lục Lâm Vân biết con gái không muốn nghe chuyện liên quan đến bố, cũng không nói gì nữa, chỉ dặn dò: "Được rồi, trên đường nhớ chú ý an toàn, đừng chơi quá muộn."

"Con biết rồi, mẹ."

Lục Tâm Du và Tôn Điềm Điềm hẹn nhau ở quảng trường Thời Đại. Hai người đã lâu không gặp, vừa thấy mặt, Tôn Điềm Điềm kích động nhào đến cho cô một cái ôm lớn.

Ôm xong thì kéo cô nhìn trái nhìn phải, sờ sờ mặt cô, vẻ mặt đau lòng, "Trời của tôi ơi, bảo bối Tâm Du, một thời gian không gặp, sao cậu lại gầy thế?!"

Lục Tâm Du mỉm cười, nói: "Bận quá, cậu cho rằng mình giống cậu à, họa sĩ lớn, ngày nào cũng ở nhà vẽ tranh, ăn một bữa cơm còn phải để ông chủ Thẩm nhà cậu đút đến tận giường."

Tôn Điềm Điềm bật cười, ôm tay Lục Tâm Du, "Đúng rồi, ngày đó cậu đi xem mặt thế nào?"

Hai người vừa đi vào trung tâm thương mại vừa nói chuyện phiếm.

"Chẳng ra gì."

"Bề ngoài khó coi à?" Tôn Điềm Điềm hỏi.

"Không phải kiểu mình thích, hơn nữa không có cùng chủ đề."

Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu, cười tủm tỉm hỏi: "Vậy cậu thích kiểu gì? Tiểu chó săn à?"

Lục Tâm Du lập tức nghĩ tới Lâm Thâm, im lặng vài giây, lắc đầu, "Quá nhỏ, không hợp với mình."

Hai người đi vào một cửa tiệm, Lục Tâm Du nhìn khắp nơi, thuận tay cầm một chiếc Cardigan màu hồng nhạt khá là đẹp, cô nhìn giá theo bản năng... hai nghìn tám trăm chín mươi chín.

Cô giật mình, lập tức để chiếc áo xuống.

Cô quay đầu, Tôn Điềm Điềm vừa cầm một bộ quần áo đứng trước gương khua tay múa chân, vừa nói: "Sao lại không hợp với cậu? Cậu cũng đã thử đâu."

"Trẻ con chơi đùa mà thôi, mình không chơi nổi."

"Sao cậu biết người ta chơi đùa?"

"Nhất kiến chung tình, cậu tin không?"

Tôn Điềm Điềm quay đầu, đôi mắt chớp chớp, chỉ vào chính mình, "Cậu đang nói đùa với mình à, bác sĩ Lục."

Lục Tâm Du: "..."

Được rồi, cô quên mất, Tôn Điềm Điềm vừa lên đại học đã nhất kiến chung tình với đàn anh hơn mình một khóa - Thẩm Niệm Thâm, sau đó bắt đầu mặt dày theo đuổi người ta, cuối cùng tu thành chính quả, trải qua cuộc sống hạnh phúc, được ông chủ Thẩm nhà cô ấy nâng niu trong lòng bàn tay.

Vậy nên, Tôn Điềm Điềm chính là người ủng hộ lớn nhất cho mấy chuyện nhất kiến chung tình.

Nhưng Lục Tâm Du thì không, cô không tin nhất kiến chung tình, cũng không tin vào tình yêu vĩnh hằng. Cho dù có, cô cũng không cho rằng mình sẽ may mắn gặp được như vậy.

"Cậu biết mình sẽ không lấy tình cảm ra làm trò đùa mà." Không dễ bắt đầu, bắt đầu thì sẽ không kết thúc.

Lục Tâm Du tùy tay xem vài món đồ, phát hiện quần áo ở đây quá đắt đỏ, không hợp với cô, dứt khoát đến sô pha ngồi xuống.

Tôn Điềm Điềm để quần áo sang một bên, đi tới nói: "Bác sĩ Lục của mình ơi, người ta sợ hôn nhân, cậu đây là sợ đàn ông đấy."

Lời này của Tôn Điềm Điềm đụng tới điểm yếu của Lục Tâm Du một cách chuẩn xác, cô cúi đầu, không hé răng.



Tôn Điềm Điềm kéo Lục Tâm Du ra ngoài, đến chỗ không có ai, nghiêm túc nhìn cô, "Tâm Du, mình còn cho là cậu đã ổn rồi."

Lông mi Lục Tâm Du run rẩy, nhẹ nhàng mím môi dưới.

Lục Tâm Du có vẻ ngoài xinh đẹp, từ sơ trung (cấp hai) đến đại học, nam sinh theo đuổi cô gần như là không dứt. Dù là bây giờ, cũng không phải không có đồng nghiệp nam có ý với cô ở bệnh viện.

Nhưng giống như Tôn Điềm Điềm nói, người khác sợ hôn nhân, còn cô sợ đàn ông.

Một mặt hy vọng có được tình yêu, nhưng một mặt lại không thể tin tưởng đàn ông, dù là bất cứ ai.

Cô không giống Tôn Điềm Điềm, từ nhỏ đã sống trong một gia đình ấm áp, tin tưởng tình yêu như vậy, không hề chùn bước.

Thời thơ ấu, cảnh tượng xuất hiện nhiều nhất trong trí nhớ cô là bố mẹ cãi nhau mỗi ngày. Hồi đó trong nhà rất nghèo, bố làm thợ xây ở công trường, mẹ đi theo phụ, bố làm gì, bà cũng học làm, hai người cùng nhau nỗ lực, muốn trong nhà có cuộc sống tốt hơn.

Tuy là nghèo khổ, nhưng rất hạnh phúc. Tình cảm giữa bố mẹ cũng tốt, đó là tháng ngày cả người đầy vôi vữa xi măng, ngồi giữa đất ăn một cái màn thầu cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng những ngày hạnh phúc không kéo dài. Bố làm ở công trường lâu năm, quen không ít người, dần dần, ông bắt đầu nhận được một ít hạng mục nhỏ, người bên ngoài thấy ông, sẽ cung kính gọi một tiếng 'ông Lục'.

'Ông Lục' rất sĩ diện, có một lần mẹ muốn đến công trường giúp đỡ, cô đứng ngoài cửa phòng, chính mắt nhìn thấy bố mang vẻ mặt ghét bỏ với mẹ, "Cô nhìn lại cô xem! Một người phụ nữ, lại không biết chăm sóc cho chính mình, ai mà mang ra ngoài được!"

Bố đi rồi, cô thấy mẹ ngồi một mình rơi nước mắt.

Nhưng từ đó về sau, cô phát hiện mẹ trở nên thích trang điểm, biết đi mua quần áo mới, biết đi làm tóc, biết dặm phấn tô son.

Mà khi một người đàn ông đã không còn yêu nữa, ghét bỏ thì dù có nỗ lực bao nhiêu cũng không thể níu lại trái tim đàn ông.

Năm cô sáu tuổi, rốt cuộc bố vẫn ly hôn với mẹ.

Bố để lại một số tiền, không nói gì, sửa soạn đi không hề lưu luyến.

Anh cô kéo cô đuổi theo, ở dưới lầu, cô trơ mắt nhìn bố ôm một người phụ nữ xinh đẹp trang điểm thời thượng, như đang chúc mừng rốt cuộc ông cũng thoát khỏi người vợ xấu xí.

Đàn ông đều như thế, lúc yêu, người con gái sẽ cho rằng tình yêu của anh ta là cả đời, sẽ bạch đầu giai lão, hoạn nạn có nhau. Nhưng một khi không yêu, anh ta sẽ không thèm quan tâm người con gái đau lòng và lưu luyến thế nào, quay đầu là có thể cùng một người khác trải qua ngày tháng hạnh phúc.

"Lúc ông ta theo đuổi mẹ mình thì rất cuồng nhiệt, mấy năm đầu, tình cảm giữa hai người cũng tốt, nhưng sau đó thì sao? Ông ta có tiền, cưới vợ mới, có một cặp con gái với vợ mới, gia đình mỹ mãn. Mẹ mình thì sao, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn mình và anh mình, nửa đời cô độc. Cậu không biết đâu, đến giờ vẫn có lúc mẹ mình trốn mình và anh mình, lén rơi nước mắt."

"Cho nên cậu sợ? Sợ sau này cũng giống như mẹ cậu, cho đi toàn bộ, cuối cùng lại bị tổn thương, đến chết cũng không quên được?"

Lục Tâm Du nhìn cô ấy, môi mím lại.

Tôn Điềm Điềm đau lòng, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Tâm Du à, không phải người đàn ông nào cũng giống bố cậu đâu. Rõ ràng cậu cũng khát vọng được yêu, không phải sao? Nếu không thử, làm sao cậu biết, trên đời này sẽ có một người đàn ông yêu cậu như sinh mệnh."

Lục Tâm Du im lặng trong chốc lát, gật đầu nói: "Mình sẽ cố gắng."

Tôn Điềm Điềm nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cười tủm tỉm, hỏi: "Vậy cậu có muốn thử xem không?"

"Cái gì?"

"Bạn học thổ lộ với cậu ấy." Tôn Điềm Điềm cười mờ ám.

Lục Tâm Du suy nghĩ, lắc đầu, "Thôi bỏ đi."

Vừa dứt lời, điện thoại cô có thông báo.

Lục Tâm Du lấy điện thoại trong túi xách, là WeChat Lâm Thâm gửi.

"Bác sĩ Lục, cuối tuần đi leo núi không?"

"Ây chà, tiểu chó săn hẹn cậu đi leo núi kìa."

"Tôn Điềm Điềm, cậu thật là phiền, nhìn lén điện thoại người ta!"

"Ôi chao! Xem một chút thì sao, cũng đâu phải cái gì không thể xem được, mình cũng có thể cho cậu xem."

"Đi đi, ai muốn xem cậu và Thẩm Niệm Thâm nói mấy lời buồn nôn."

Lục Tâm Du cúi đầu nhắn lại Lâm Thâm, "Cuối tuần tăng ca, không có thời gian."

Đầu bên kia, Lâm Thâm nhận được WeChat của Lục Tâm Du, khóe môi nhếch lên, trả lời, "Vậy cuối tuần tôi đến bệnh viện cùng chị tăng ca."

Lục Tâm Du: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play