Trong lúc Lục Tâm Du đi rửa mặt, Lâm Thâm trông hai đứa con.
Khi cô đi ra, Lâm Thâm và con đều không ở phòng ngủ.
Lục Tâm Du ra ngoài phòng khách, thấy Lâm Thâm đang ngồi chơi cùng hai đứa
nhỏ. Từ khi có con, trên mặt đất đâu đâu cũng đặt đệm xốp, có thể đặt
mông ngồi bất cứ chỗ nào.
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du ra thì vẫy tay với cô, "Ngoan, đến đây."
Lục Tâm Du đi qua, Lâm Thâm nói: "Em trông hai đứa, anh đi chuẩn bị bữa sáng."
Lục Tâm Du ừ một tiếng, chủ động hôn Lâm Thâm một cái, "Vất vả cho anh rồi, anh Lâm."
Lâm Thâm buồn cười, xoa đầu cô, đi vào phòng bếp.
Sau khi Lâm Thâm vào bếp, Lục Tâm Du ở bên ngoài chơi xếp hình với Cầu Cầu. Nhung Nhung có gấu bông, một mình ngồi giữa đất chơi thật hăng say,
không cần ai chơi cùng.
Lục Tâm Du giúp con trai xếp hình. Nhưng trên thực tế, cô chơi ghép hình
cũng không tốt lắm, cô cầm một mảnh ghép, đang nghĩ xem nên đặt ở đâu
thì Cầu Cầu đột nhiên đưa tay giật lấy.
Lục Tâm Du sửng sốt, ngẩng đầu liền thấy con trai chơi một mình, không cho cô chơi.
"..."
Cho nên giờ cô đang bị con trai ghét bỏ sao?
Nhưng mấy thứ đồ chơi phát triển trí não này, đúng là cô không biết chơi lắm, Lâm Thâm thì rất lợi hại. Về phương diện này, hai bố con mới có thể ở
cùng chiến tuyến. Còn cô, tương đối thích hợp chơi búp bê Barbie với con gái.
Lục Tâm Du bị con
trai ghét bỏ, dứt khoát mặc kệ luôn, đứng dậy cầm ly nước trên bàn, tính uống nước, nhưng còn chưa kịp uống, đột nhiên chuông cửa vang lên.
"Tới đây!" Hôm nay là sinh nhật một tuổi của hai đứa nhỏ, Lục Tâm Du tưởng
là các trưởng bối tới, vội buông ly nước, đi ra mở cửa. Nhưng mà mở cửa, lại là một bó hoa hồng xuất hiện trước mặt cô, người shipper cười hỏi:
"Cô là cô Lục Tâm Du?"
Lục Tâm Du ấp úng gật đầu, "Vâng."
"Hoa của cô, mời cô ký tên ở đây." Nói xong, anh ta đưa tờ hóa đơn ra.
Lục Tâm Du còn hơi ngơ ngác, nhận lấy bó hoa, nhìn hóa đơn, sau đó cầm bút ký lên.
"Xin chào, xin hỏi là cô Lục Tâm Du phải không ạ?" Lục Tâm Du mới vừa ký
xong, lại có thêm một người chuyển phát nhanh đưa đồ đến.
Lục Tâm Du: "..."
Cô mua đồ khi nào?
Lục Tâm Du lại ký thêm một hóa đơn, cầm lấy hộp chuyển phát nhanh, cuối cùng đóng cửa lại.
Trong bó hoa có một tấm card, Lục Tâm Du cầm lên, mở ra, thấy một dòng chữ
quen thuộc, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, không phải Lâm Thâm thì là ai.
Vợ, ngày này năm trước là ngày mà em phải chịu khổ, anh sẽ mãi mãi nhớ ngày hôm đó, vĩnh viễn yêu em – chồng yêu của em.
Lục Tâm Du xem xong, cúi đầu, khóe môi không tự giác mà cong lên. Ngửi thấy mùi hoa, độ cong khóe môi lại càng lớn hơn.
Anh Lâm của cô, sao có thể tốt như vậy chứ.
Lâm Thâm làm bữa sáng xong, bưng ra phòng khách, thấy Lục Tâm Du đang ngồi
xổm giữa đất mở hộp, nhướng mày cười, "Muốn anh giúp không?"
Lục Tâm Du híp mắt, nói: "Không cần, quà phải tự bóc mới thú vị."
Lâm Thâm đặt cháo trên bàn trà, sau đó đi qua chỗ Lục Tâm Du, ngồi xổm bên cạnh cô.
Lục Tâm Du mở một phần hộp, ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: "Đây là bất ngờ lớn hơn nữa à?"
Lâm Thâm nhướng mày, trong mắt chứa ý cười.
Lục Tâm Du mở hộp ra, phát hiện bên trong là nguyên một bộ mỹ phẩm dưỡng
da. Bộ mỹ phẩm dưỡng da lần trước Lâm Thâm mua cho cô đã gần hết, mấy
hôm trước khi cô thoa kem, thuận miệng nói một câu.
Lục Tâm Du ngơ ngẩn, cúi đầu, đôi mắt bỗng nhiên cay cay.
Lâm Thâm đưa tay nâng đầu cô lên, nhìn vào mắt cô, "Sao thế?"
Lục Tâm Du nhìn anh, nước mắt bỗng nhiên trào dâng, nghẹn ngào nói: "Lâm Thâm, anh thật là phiền, luôn làm em khóc."
"Đâu có, anh muốn làm em vui mà." Lâm Thâm vội lau nước mắt cho cô, đau lòng muốn chết.
Lục Tâm Du xoa mắt, cầm bó hoa lên, "Cái này em cũng rất thích."
Lâm Thâm cười, "Anh biết."
Lục Tâm Du ngẩng đầu hôn anh, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, thật lâu sau mới buông ra, nhìn thẳng vào anh, nói từng chữ một: "Lâm Thâm, em cũng
mãi mãi yêu anh."
Kết hôn được một năm, con cũng đã một tuổi, tình cảm giữa họ chưa từng bị những lặt vặt trong cuộc sống mài mòn đi, trái lại còn cảm nhận được một loại cảm giác hạnh phúc bình dị.
Tình yêu vốn là như thế, không cần cuồng nhiệt, mà bình dị nhẹ nhàng, mãi
mãi dài lâu. Một ánh mắt, một nụ hôn, một cái ôm, đều có thể cảm nhận
được hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Sau khi hai đứa nhỏ mừng sinh nhật một tuổi, Lục Tâm Du cũng chuẩn bị đi
làm. Thật ra kỳ nghỉ sinh đã hết từ lâu, nhưng cô muốn chăm sóc con
nhiều hơn, xin nghỉ thêm mấy tháng.
Trước khi đi làm, cô tính cùng Lâm Thâm đi nghỉ, chỉ hai người họ, không mang con theo.
Lúc nói với Lâm Thâm, Lâm Thâm vô cùng kích động, vốn đang nằm trên giường
chuẩn bị ngủ, đột nhiên ngồi bật dậy, "Thật sao! Vợ! Chúng ta có thể
quay lại thế giới hai người à?"
Lục Tâm Du cười không ngừng được, nhìn dáng vẻ kích động của anh, có thể thấy là thời gian qua anh đã kiềm chế khổ sở thế nào.
Lục Tâm Du kéo anh nằm xuống, nói tiếp: "Chúng ta đến hải đảo khi đi tuần
trăng mật lúc trước, lúc ấy chúng ta đã nói năm nào cũng tới, em nhớ
mà."
Lâm Thâm ôm chặt Lục Tâm Du, "Được được, nghe em hết! Em nói đi đâu thì đi đó!"
Lên kế hoạch xong, ngày hôm sau Lâm Thâm đã đặt xong vé máy bay và khách
sạn. Khách sạn vẫn là khách sạn lúc trước, đứng ngoài ban công là có thể trông thấy bãi biển, trong sân có bể bơi, có ghế nằm, có cây lớn để
hóng mát.
Lúc trước khi
đi hưởng tuần trăng mật, Lục Tâm Du ngại ban ngày nắng quá gắt, cùng Lâm Thâm nằm dưới tàng cây hóng mát. Hai người nắm tay, giống như trải qua
cuộc sống của người già, nhàn tản nói chuyện phiếm.
Vé máy bay và khách sạn được đặt xong, chuyện nghỉ phép cứ vậy được đặt ra.
Mẹ Lâm rất ủng hộ hai người họ đi hưởng thế giới hai người, trước khi đi một ngày, vui vẻ đón cháu trai cháu gái về nhà cũ.
Ngoại trừ tuần trăng mật, đây là kỳ nghỉ đầu tiên sau kết hôn, vừa kích động lại vừa hưng phấn.
Trước đây, Lục Tâm Du đi máy bay luôn ngủ, lần này lại hoàn toàn không muốn
ngủ, rất hưng phấn, quấn lấy Lâm Thâm, lúc thì thủ thỉ, lúc thì nhìn
ngắm trời xanh mây trắng bên ngoài.
Chỉ là ánh nắng mùa hạ chói mắt, Lâm Thâm không cho cô nhìn nhiều, chỉ chốc lát đã kéo màn che xuống.
Đôi mắt Lục Tâm Du hơi nheo lại do ánh nắng, cô xoa nhẹ mắt theo bản năng.
Lâm Thâm cầm tay cô, một tay nhẹ nhàng che hai mắt cô lại, thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Bàn tay anh đặt trước mắt cô, thay cô che lại đôi mắt. Lục Tâm Du ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, Lâm Thâm hỏi: "Thoải mái hơn chưa?"
Lục Tâm Du gật đầu, "Thoải mái."
Lâm Thâm ừ một tiếng, lúc này mới để tay xuống.
Lục Tâm Du ôm tay Lâm Thâm, đầu tựa vào vai anh, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh.
Lâm Thâm cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, "Giờ em mới biết được?"
Lục Tâm Du ôm tay anh chặt hơn, đáp: "Đã sớm biết."
Anh Lâm của cô, có đôi khi da mặt thật dày, lưu manh, xấu xa, còn rất vô
lại, nhưng nhiều lúc vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến trái tim
cô mềm đi.
Chuyến bay kéo dài, cuối cùng Lục Tâm Du vẫn không chịu nổi, phải ngủ một lát, cô kéo
tay Lâm Thâm, gối lên vai anh, ngủ rất ngon lành.
Cô vừa ngủ là hơn một tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếp viên hàng không thông
báo nửa tiếng sau máy bay sẽ hạ cánh mới từ từ tỉnh lại.
Buổi sáng ra cửa sớm, ba tiếng bay, lúc này đã bốn giờ chiều, bên ngoài nắng chói chang.
Lục Tâm Du ngủ một giấc, đã đói bụng, đáng thương nhìn Lâm Thâm, "Ông xã, em đói."
Lâm Thâm vuốt ve má cô, "Không phải vừa ăn sao?"
Cơm trên máy bay chỉ được một chút, sao mà no được?
Trong mắt Lâm Thâm tràn đầy yêu chiều, nói: "Lát xuống máy bay, chúng ta tìm một chỗ để ăn."
Lục Tâm Du gật đầu, lại tựa đầu vào vai Lâm Thâm.
Còn nửa tiếng nữa mới hạ cánh, cô nhắm mắt lại ngủ thêm một lát.
Sau nửa tiếng, máy bay an toàn chạm đất. Lục Tâm Du được Lâm Thâm kéo xuống máy bay, cùng đi lấy hành lý, Lục Tâm Du đã đói đến mức bụng lép kẹp,
hai người dứt khoát ăn chút gì đó ở sân bay trước.
Lúc đang ăn, Lục Tâm Du nhớ lại những món không được ăn hồi trăng mật, đặc
biệt là món cá nướng tối hôm đó. Khi ấy vì mang thai, Lâm Thâm không cho cô ăn đồ BBQ, lúc này nói gì cô cũng phải ăn bù.
Lâm Thâm cười, nói: "Yên tâm đi, lần này em muốn ăn gì thì ăn cái đó."
Ăn một chút đồ ở sân bay, Lục Tâm Du lấp được bụng, cuối cùng cũng sống lại.
Trong khi ngồi xe đến bờ biển, Lục Tâm Du hưng phấn nói: "Lát em muốn mua một phần cơm chiên dứa, còn có kem dừa lần trước em ăn, cả cánh gà nướng
nữa, với lại..."
"Vợ." Lục Tâm Du còn chưa nói xong, Lâm Thâm đột nhiên chen ngang cô.
Lục Tâm Du chớp mắt, "Sao thế?"
Lâm Thâm nghẹn cười, nói: "Anh phát hiện gần đây em càng ngày càng có khẩu vị."
Nói xong còn đưa tay sờ bụng Lục Tâm Du, "Chậc, bụng vẫn còn phồng đây này, lát nữa có thể nuốt trôi sao?"
Lục Tâm Du: "... Em nếm thử thôi, ăn không hết anh ăn."
Lâm Thâm: "..."
Được rồi, suýt nữa anh đã quên, vợ anh mắt lớn bụng nhỏ, cứ đói là không
nhịn được mà gọi rất nhiều đồ ăn, kết quả cuối cùng ăn không hết, vì thế anh phải phụ trách xử lý, ăn sạch những thứ cô ăn không nổi.
Từ sân bay đến bờ biển, mất hai tiếng đồng hồ, lúc lên thuyền đã sáu giờ chiều.
Con thuyền lênh đênh trên biển một tiếng rưỡi, bảy rưỡi tối, rốt cuộc cũng
tới hải đảo lần trước Lâm Thâm cùng cô hưởng tuần trăng mật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT